Chương 35: Muốn Phẫu Thuật

Sau khi khóc đủ, Kỳ Thư không bao giờ đề cập đến sự việc đó nữa, hàng ngày cô vẫn đi làm và là một người lãnh đạo hiệu quả và chuyên nghiệp trong công việc.

Kỳ Thư ban ngày mặc áo giáp và đeo mặt nạ ra ngoài chiến đấu, đến tối thì về nhà, thu mình vào trong vỏ, một mình liếʍ láp vết thương.

Cô giống như một con ốc sên rụt rè, có người gõ cửa, bị tình yêu cám dỗ, cô thò đầu ra ngoài trong chốc lát, mới phát hiện đó là một cái bẫy, cô bị thương, bong ra một tầng da, sau đó lại rút vào trong vỏ.

Một câu chuyện cổ tích ấm áp về tình yêu và gia đình, đông cứng trong hiện thực lạnh lẽo. Cô vẫn phải tự nuôi mình đi tiếp, ăn ngủ một mình, đón lễ, tết một mình.

Sau mùa thu là chập chững bước vào mùa đông lạnh lẽo, máy sưởi cũng không thể vơi đi luồn không khí này.

Kỳ Thư cuộn tròn trên chiếc ghế sofa đơn, đắp chăn dày đọc truyện tranh của Thiên Thiên, khi các đốt ngón tay của một tay trở nên lạnh lẽo, cô rút vào chăn, tay kia tiếp tục lật sách.

Thế giới trong truyện tranh thật tươi đẹp, những con vật nhỏ có tổ ấm riêng, những ngôi nhà nhỏ ấm áp và tươi sáng, có bố mẹ, anh chị em yêu thương và những người bạn tốt sẽ luôn làm hòa sau mỗi lần cãi vã.

Chú chó Nem Rán lông xù này rất dễ thương, có màu nâu mượt và chắc chắn sẽ rất thoải mái khi xoa vào tay.

Kỳ Thư đột nhiên nảy ra ý tưởng nuôi một con chó, nhưng khi nghĩ đến công việc bận rộn của mình cô lại nhanh chóng từ bỏ ý định đó.

Cô chỉ có thể tự chăm sóc bản thân mình mà thôi, làm sao có thể nuôi chó, cô không có thời gian dắt chó đi dạo, ở nhà cũng không có ai có thể cho chó ăn khi cô đi công tác...

Có lẽ vì thời tiết lạnh mà con người trở nên rụt rè hơn.

Kỳ Thư đóng lại trang truyện tranh cuối cùng, cô tìm kiếm truyện của mùa này, đã tháng 11 rồi, sao phần tiếp theo còn chưa ra mắt?

...

“Thật xin lỗi.” Tề Vệ An nói với người đại diện của mình như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó, cố gắng hết sức nhưng thực sự không thể vẽ được.

"Không sao đâu, nếu vậy thì cậu nghỉ ngơi một lát đi. Chuyện khác tôi sẽ lo."

Người đại diện an ủi anh, người tác giả đôi lúc gặp nút thắt cũng là chuyện bình thường.

Không thể giúp vẽ tranh, người đại diện chỉ có thể lo những việc khác.

Xin lỗi người hâm mộ và độc giả, đồng thời cố gắng thiết lập quan hệ với nhà xuất bản, chỉ tạm dừng một mùa nhưng vẫn sẽ hợp tác trong tương lai.

Sau khi người đại diện rời đi, Tề Vị An lần lượt cất đi những cây cọ vẽ, để lộ tờ giấy vẽ đã hoàn thành được che phủ dưới lớp giấy trắng, khuôn mặt khiến trái tim anh run rẩy đang ở trên trang giấy đó.

Hóa ra bên nhau không có nghĩa là sẽ ở bên nhau mãi mãi, sẽ chia tay khi không cần nhau nữa. Kỳ Thư có bạn trai mới. Liệu cô ấy có còn nhớ đến anh không?

...

Kỳ Thư lướt qua điện thoại di động và thấy thông báo từ Anyi Media rằng truyện tranh Thiên Thiên mùa tiếp theo sẽ tạm ngừng xuất bản vì lý do sức khỏe.

Độc giả phần lớn trẻ tuổi nên không gây quá nhiều rắc rối chỉ khuyên Thiên Thiên nên nghỉ ngơi thật tốt trước khi tiếp tục.

Kỳ Thư tắt điện thoại, chui vào chăn, cô có linh cảm mùa đông năm nay sẽ đặc biệt lạnh giá, bởi vì cô có ít hy vọng hơn.

Tề Vị An bệnh nhiều lần, mất đi một số cơ bắp, thậm chí cả nọng trẻ con trên mặt cũng biến mất, trông trưởng thành hơn.

Đầu bếp Khang thấy sức khỏe thiếu gia giảm sút liền nấu nhiều loại thực phẩm bổ sung khác nhau mỗi ngày, nhưng giống như nước chảy thành sông, không thể ngăn cản, anh cứ tuột dốc ngày này qua ngày khác.

Khi đến thời điểm khám sức khỏe định kỳ, Tề Vị An hợp tác với bác sĩ sử dụng nhiều dụng cụ khác nhau để quét cơ thể và lấy máu xét nghiệm.

Kết quả là ngoại trừ việc anh đã giảm cân nhanh chóng thì không có vấn đề gì với các chỉ số khác.

Tề Vị An nhớ rằng chính tại bệnh viện này, anh và Kỳ Thư đã gặp nhau lần thứ hai, anh thanh toán chi phí y tế cho cô và cô mời anh đi ăn tối.

"Thiếu gia, kiểm tra xong rồi, chúng ta về nhà nhé?" Tài xế Trần hỏi.

"Ông về trước đi, cháu đi trung tâm thương mại mua đồ." Tề Vệ An trầm mặt nói.

"Vậy thiếu gia, cậu nhớ về nhà sớm nhé, không thôi ông chủ sẽ lo lắng."

"Cháu hiểu rồi."

Sau khi chú Trần rời đi, Tề Vị An quay người lại lên lầu và hỏi y tá: “Vấn đề về não tôi nên đến khoa nào?"

"Ồ, thần kinh hay phẫu thuật não, triệu chứng của anh là gì?" Cô y tá này là người mới, cô ấy thậm chí còn chưa từng gặp giám đốc nói chi gặp cậu chủ lớn là anh.

"Không thông minh lắm."

Y tá đã cố gắng hết sức để giúp bệnh nhân mô tả chính xác tình trạng của mình: "Anh có cảm thấy trí nhớ hoặc khả năng nhận biết của mình bị suy giảm không?"

"Có lẽ có." Tề Vị An không biết nên miêu tả như thế nào, hai năng lực này anh chưa từng tiến bộ.

"Nó bắt đầu từ khi nào? Anh có bị chấn thương gì không?"

"Trước đây tôi từng bị thương, là ngoài ý muốn va chạm."

"Vậy tôi đề nghị anh đi kiểm tra não trước. Rẽ phải ở tầng 3, nếu bác sĩ có gợi ý khác thì cứ nghe lời bác sĩ." Cô y tá nhỏ nhiệt tình chỉ dẫn, người này nhìn khá bình thường. Lại có vấn đề về não, thật đáng thương.

"Vâng, cảm ơn."

Tề Vị An đi lên tầng ba, suy nghĩ dừng lại một chút, đây là bệnh viện quen thuộc của gia đình, cha anh nhất định sẽ biết anh đăng ký ở đây.

Thế là anh đi ra ngoài, quyết định bắt taxi đến bệnh viện khác.

“Ngồi đây để tôi kiểm tra." Bác sĩ Bạch Trúc Minh nói, đưa tay kiểm tra đầu cho anh.

“Vâng.” Tề Vị An cảm nhận được sự ưu lực của bác sĩ.

"Chấn thương không rõ ràng, đã lành rất tốt. Hiện tại triệu chứng thế nào?"

"Tôi... có một số vấn đề về trí tuệ, xin hỏi phẫu thuật có cách nào cải thiện không?" Tề Vị An nhỏ giọng hỏi.

"Hmm.." Bác sĩ Bạch phát hiện ra rằng bệnh nhân này có điều gì đó bất thường sau khi nhìn, ông hỏi lại: "Trí thông minh hiện tại của cậu là bao nhiêu?"

"85."

“Nó được kiểm tra khi nào?”

“Mấy năm trước" Tề Vệ An nhớ lại, “Khoảng năm năm trước.” Khi anh mười tám tuổi.

"Trong trường hợp này, tôi sẽ kiểm tra sơ bộ trước, rồi sẽ tiếp tục làm những việc cần thiết sau đó."

Một giờ sau, bác sĩ Bạch xem kết quả xét nghiệm, phát hiện quả thực là 85. Nói chung, bộ não không còn phát triển sau khi đến tuổi trưởng thành, nhưng những nỗ lực có được sẽ có tác động nhất định đến chỉ sổ IQ, trí thông minh sẽ có những thay đổi và bệnh nhân này may mắn vẫn còn giá trị này.

“Đó là chứng rối loạn phát triển trí tuệ do bị tai nạn, ngạt thở khi còn nhỏ phải không?"

"Đúng vậy."

"Trước đây cậu đã từng được điều trị bằng phương pháp nào khác chưa?"

"Có."

“Cậu hiện giờ có mang theo hồ sơ bệnh án không?”

Tề Vị An lắc đầu, anh không biết mình cần mang theo hồ sơ bệnh án.

"Chính là như vầy, nhiều năm não bộ phát triển, vết thương đã lành, không có ảnh hưởng rõ rệt đến tính mạng, đề nghị của tôi là không nên dễ dàng phẫu thuật."

Bệnh nhân muốn lấy lại được sức khỏe tốt nhất, nhưng cơ thể con người là một cỗ máy tuyệt vời, đôi khi nó có thể chạy bình thường thì đừng dễ dàng chạm vào.

"Bác sĩ, tôi không sợ nguy hiểm. Có cách nào không? Có thể giúp trí thông minh của tôi trở lại bình thường không? 90 sẽ ổn hơn." Tề Vị An nhìn bác sĩ Bạch với ánh mắt cầu xin.

"Cậu hiện tại 23 tuổi, nếu muốn có thể dùng phẫu thuật can thiệp, cũng không phải không có khả năng.” Bác sĩ Bạch nói như vậy, nhưng không dám dễ dàng cho bệnh nhân quyết định, "Bằng cách này, cậu cần để bác sĩ Hà thảo sát một lần nữa, trong một tuần hãy đến và nhận kết quả sau.”

"Cám ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ." Tề Vệ An có chút hưng phấn, anh đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng từ khi chuyên gia nhiều nước ra kết luận chỉ số IQ của anh ở tuổi 18.

Gia đình họ Tề lại muốn con mình thoát khỏi đau khổ nên không nhờ bác sĩ kiểm tra lại.

Tề Vị An ngoan ngoãn phối hợp, trong lòng mang theo kỳ vọng không nói nên lời, nếu anh không còn là kẻ ngốc, nếu anh có thể trở thành một người bình thường, liệu Kỳ Thư có thích anh không, liệu cô có thể quay lại với anh không?

Bác sĩ Bạch lấy báo cáo kiểm tra để tìm người cố vấn của mình, giám đốc cũ của bệnh viện này.

Một số người trong bộ phận ngồi lại với nhau để tư vấn và đánh giá.

Theo công nghệ những năm trước thì đây quả thực là một bài toán nan giải, tuy nhiên với sự phát triển của khoa học công nghệ những năm gần đây, ngày càng có nhiều công nghệ phụ trợ y tế được nâng cấp, có thể giúp các bác sĩ nhìn rõ bên trong cơ thể con người và cải thiện nó một chút.

Sẽ có nhiều tiến bộ hơn về khả năng chữa khỏi bệnh.

"Tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là bao nhiêu?"

"Khoảng 5%, phẫu thuật căn bản không được đề nghị.” Mấy người thảo luận, đi đến kết luận.

Một tuần sau, bác sĩ Bạch nói với Tề Vị An kết luận này.

Tề Vị An ngày đêm suy nghĩ suốt một tuần, nghe được lời của bác sĩ thì mắt dần dần đỏ lên.

"5% con số rất thấp, nói chung không phải là cứu mạng, chúng tôi cũng không khuyến khích. Thứ hai, cho dù là phẫu thuật thành công cũng không có gì bảo đảm sẽ khôi phục về mức độ bình thường... Còn tùy vào quá trình luyện tập và điều kiện hồi phục sau đó.”

Tề Vị An nhìn bác sĩ và bất lực rơi nước mắt. "Thật sự không thể được sao?"

Bác sĩ Bạch không thể chịu nổi khi nhìn thấy sự tuyệt vọng của bệnh nhân, điều này khiến ông cảm thấy bác sĩ thật nhỏ bé và bất lực khi so sánh với Đấng Tạo Hóa và Thần Chết.

"Tôi nhận thấy bây giờ anh có thể kiếm tiền và sống bình thường. Ngoài vấn đề nhỏ này ra, các bộ phận khác trên cơ thể anh đều khỏe mạnh. Tôi thấy không cần thiết..."

Năm phần trăm, dù con số nhỏ đến đâu, vẫn còn hy vọng, Tề Vị An dường như đã rơi vào một loại suy nghĩ hoang đường nào đó và không chịu thoát ra.

Anh nắm lấy tay bác sĩ, "Có thể dù chỉ 5% thôi. Bác sĩ, tôi cần phải phẫu thuật.”

Bác sĩ Bạch không thể chịu đựng được, 5% không chỉ là rủi ro mà bệnh nhân phải gánh chịu mà bác sĩ còn phải chịu lấy rủi ro phẫu thuật thất bại.

"Phẫu thuật não và đào tạo phát triển trí tuệ sau đó rất tốn kém..."

"Tôi có tiền, bác sĩ."

Người bệnh này đã giàu có vì sao lại bám víu vào sự không hoàn hảo này, sống hạnh phúc chẳng phải là điều tốt sao? Có điều gì đáng để mạo hiểm như thế này chứ?

"Cuộc sống của người bình thường cũng có rất nhiều nỗi đau và những vấn đề nan giải, trong đó có cả tôi. Chúng ta không nên lúc nào cũng tập trung vào khuyết điểm của mình mà nên học cách đón nhận niềm vui trong cuộc sống."

Bác sĩ Bạch cố gắng giải thích cho anh từ một góc độ khác.

"Xin hãy giúp tôi, bác sĩ, hãy giúp tôi."

Người bệnh trước mặt dường như đang tuyệt vọng tột độ, cúi xuống nắm tay, cúi đầu bên tay áo khoác trắng của Bác sĩ Bạch, giống như một tín đồ tuyệt vọng thành tâm cầu nguyện với Trời Phật.