Chương 41: Diệp Khuynh Vũ

Đông Kinh quận phủ chìm trong biển lửa cháy rực. Pha lẫn mùi máu tanh khắp nơi, thây nằm đầy đống, nơi này thật sự hoang tàn đến khó tả. Khói đen nghi ngút bốc lên, từ kinh thành nhìn tới liền nhận biết. Nam nhân hắc bào cầm quạt phe phẩy đứng trên đài cao nhất ở gần cửa cung nhết miệng cười tà

"Báo cáo hầu gia, Hắc Long đã thực hiện nhiệm vụ"

Thị vệ thân cận chạy đến quỳ xuống bẩm báo. Hiện giờ La Thiên Khải chính là người có quyền nhất, ra vào trong cung là chuyện đương nhiên, chẳng bao lâu nữa, nơi đây chính là nhà của hắn

"Nhớ rõ, diệt cỏ tận gốc, bao nhiêu người đi cùng quận chúa cũng phải gϊếŧ"

"Đã rõ"

Thị vệ cúi đầu nghe lệnh. Hắn nói ra vài câu nhấn mạnh rồi phất tay áo cho người nọ lui ra.

"Lăng Điệp, chúng ta lạc với Tĩnh Chi rồi, làm sao bây giờ?"

Lăng Điệp nắm tay Ngân Liên chặt hơn, ánh mắt ôn nhu mười phần nhìn người nọ cười mỉm.

"Sẽ không sao, chúng ta đi tìm họ"

"Quận chúa coi chừng"

Từ đâu, ba, bốn hắc y nhân xông tới nhắm vào Ngân Liên mà đem đao kiếm chém tới tấp. Lăng Điệp, cầm trường kiếm trong tay đỡ lấy hai nhát đao bổ xuống bên vai Ngân Liên, một chân phía sau vương ra đáng mạnh vào bụng một tên nữa. Ba tên hắc y nhân văng ra xa, Lăng Điệp nắm tay Ngân Liên tiếp tục chạy đi. Sức người có hạn, hiện tại Lăng Điệp đã bị thương quá nặng. Chỉ là nàng muốn giấu đi, nàng không muốn tiểu nha đầu này phải sợ hãi, thực chất, sức lực của nàng đã cạn kiệt, chỉ giao đấu vài tên nữa, e là có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

"Lăng Điệp, Tĩnh Chi bên kia"

Ngân Liên vừa chạy vừa chỉ tay về phía bờ hồ bên kia. Tĩnh Chi tựa đầu vào gốc cây ôm bụng thở dốc, Y Giang bên ngoài cố gắng chống chọi với hơn mười thanh đao cứ liên tục bổ xuống. Lăng Điệp nhanh chóng đem chút sức lực chạy nhanh đến, cùng Y Giang đối phó hắc y nhân.

"Tĩnh Chi, muội sao vậy"

Mặt Tĩnh Chi tái xanh, hai tay ôm bụng kêu đau, Ngân Liên sốt sắn chẳng biết làm gì, nhìn khuôn mặt nữa tỉnh nữa mê của Tĩnh Chi làm nàng thêm lo sợ

"Muội....muội...đau bụng quá..."

Ngân Liên quay đầu đối mắt nhìn Lăng Điệp ra ý. Y Giang cũng phối hợp, rất nhanh chóng phá vòng vây của hắc y nhân. Hiện tại cửa chính cửa sau đều bị đóng chặt, các nàng chỉ có thể trèo tường ra ngoài. Nói thì dễ, nhưng căn bản thì khó có thể làm được. Tĩnh Chi một thai phụ đang kinh động thai nhi, làm sao có thể trèo tường. Hơn nữa, hắc y nhân đã biết vị trí của các nàng, mục tiêu nhắm thẳng vào các nàng, chúng tụ tập rất đông a

"Tĩnh vương phi, cố lên. Chỉ cần thoát khỏi đây, chúng ta an toàn"

Lăng Điệp đặt tay lên chiếc bụng tròn nhô ra của Tĩnh Chi an ủi. Ngân Liên được Y Giang đỡ lên, thuận lợi trèo qua tường. Tiếp theo chính là nâng Tĩnh Chi trèo qua. Các nàng đã quá sơ suất, nghĩ rằng bên ngoài đã có Ngân Liên, Lăng Điệp cũng yên tâm, nhanh chóng buông tay khi nữa người Tĩnh Chi đã qua bên kia. Nào ngờ, nàng trông một phút chậm trễ, Tĩnh Chi bị hụt chân, trực tiếp ngã xuống đất. Chỉ thấy chất lỏng màu đỏ từ nơi hạ bộ Tĩnh Chi chảy ra ngày một nhiều. Ngân Liên hô toáng

"Tĩnh Chi, Tĩnh Chi ngã rồi. Y Giang muội mau qua đây!!!"

Sợ hãi, nàng chạy đến đỡ Tĩnh Chi ngồi dậy, người nọ vẫn như vậy, ôm bụng kêu đau thảm thiết

"Thất tỷ tỷ, muội...muội không xong rồi...đau..đau quá"

Bên trong, Lăng Điệp nghe thấy, đường kiếm chém tới hắc y nhân cũng bị lệch đi. Thế là một chưởng vào ngực, Lăng Điệp một khắc lập tức văng ra xa. Một chút máu còn vương khóe miệng chưa khô, bây giờ lại trào thêm một đợt đỏ tươi.

"Lăng Điệp, ta không có thời gian. Mau đi thôi"

Y Giang chạy tới, kết liễu hai hắc y nhân vừa tấn công. Sau đó cố gắng kéo theo Lăng Điệp dùng một chút nội lực còn sót bay qua tường rào.

"Tỷ tỷ sẽ không sao. Chúng ta mau rời khỏi đây"

Y Giang thở hồng hộc. Nhanh chóng đem Tĩnh Chi đeo lên người, thúc giục hai người kia chạy đi

Y Giang đỡ Tĩnh Chi cố sức chạy về phía trước không có định hướng. Phía sau các nàng chính là cái chết, nó đuổi theo các nàng. Lăng Điệp bị thương trầm trọng, còn chút hơi thở tựa vào người Ngân Liên để người kia tự do kéo đi.

"Chúng ta nếu cứ chạy như vậy e là sẽ không tốt. Tĩnh Chi sắp không chịu được rồi"

Y Giang hơi khựng người, xoay mặt phía sau nhìn Ngân Liên. Câu nói này Lăng Điệp cũng nghe rõ, hiện tại, chính nàng là gánh nặng, nàng sắp không đứng được nữa. Ngân Liên sẽ phải cõng nàng sao? .

Không, nàng không muốn như vậy

"Liên nhi, ta biết đường tắc"

Lăng Điệp nắm chặt bàn tay đang vòng qua cổ Ngân Liên đến muốn chảy máu. Nàng dùng một chút sức lực nói không ra hơi.

"Đường nào?"

"Đi thẳng một chút, sau đó quẹo phải. Băng qua rừng, chúng ta sẽ đến bờ Hoàng Hà. Tự tiện trộm một con thuyền tốt của ngư dân gần đó rồi trốn đi"

Ngân Liên nghe được, gật đầu hiểu ý, cả hai nhanh chóng đi về phía trước dẫn đường.

"Các ngươi, mau lên cho ta, để bọn họ trốn thoát, ta xem mạng các ngươi có đền nổi không"

Hắc Long ngồi trên lưng ngựa đen tuyền tức giận quát lớn. Máu nhuộm thấm đẫm hắc y trên người, hắn giơ cao mũi đao chỉ về phía trước ra lệnh.

Đoàn người hắc y nhanh chóng tiến dần về phía các nàng. Tốc độ một lần nữa tăng vọt, rất nhanh đã theo sau đuôi các nàng.

"Ngân Liên, bỏ ta ra, nàng mau lên thuyền"

Sau khi Y Giang tìm được một con thuyền không quá lớn nhưng có vẻ chắc chắn, Y Giang đặt Tĩnh Chi ngồi tựa vào mạn thuyền, một tay lấy cây chèo cắm xuống nước

"Ngân Liên, nàng lên trước đi"

Lăng Điệp rời khỏi vòng tay Ngân Liên, nàng tự lực đứng thẳng người. Một tay đẩy nhẹ Ngân Liên về phía trước.

"Nàng thì sao?"

"Ta tự lên được mà"

Nàng cười mỉm, đôi mắt nhu hòa nhưng lại chứa đựng điều gì đó tan thương. Ngân Liên bước chân lên thuyền ngồi ngay ngắn cũng là lúc phía sau một đoàn người hắc y hung hãn lao tới. Lăng Điệp phía dưới mở neo thuyền, thuận lợi một tay đẩy thuyền ra xa.

"Lăng Điệp, nàng làm gì vậy"

Đối diện với Ngân Liên ở phía xa, nàng chỉ cười, nụ cười rất ôn nhu, nước mắt từng giọt chảy xuống má, rồi lăng xuống cằm, cuối cùng là rơi xuống nước sông lạnh lẽo.

"Ta yêu nàng"

Lăng Điệp thốt lên trong tiếng nấc, nàng đã quá mệt mỏi. Hiện tại chỉ mong tiểu quận chúa này của nàng thật bình yên.

"Nha đầu nhà ngươi"

Một hắc y nhân cao lớn nhảy xuống ngựa. Nhìn thấy con thuyền đã chèo đi xa, máu dồn lên não, hắn tức giận xấn tới nắm lấy búi tóc Lăng Điệp ghì xuống

"Gϊếŧ ta đi, các ngươi có gϊếŧ ta, cũng đừng hòng gϊếŧ được quận chúa!"

Từng chữ cắn răng phun ra. Lăng Điệp liếc nữa mắt nhìn hắn, tròng mắt đỏ ngàu, đôi tay cả người run lên về đau, nhưng nàng không sợ, nàng không còn gì phải giữ nữa nữa rồi...

"Cứng miệng, ta cho ngươi láo toét"

Hắn mạnh tay tát nhiều cái vào mặt nàng đỏ muốn chảy máu, máu từ khóe miệng lần nữa trào ra.

"Thôi đi"

Hắc Long trên lưng ngựa cũng không vừa mắt hành động này. Dù gì cũng là nữ nhân có cần đánh như vậy không chứ.

Hắn chậm rãi leo xuống ngựa, từng bước đi đến chỗ Lăng Điệp. Bên vai phải lúc nãy nàng bị chém nên vải áo bị đứt ra một đường dài, lộ rõ cái vết bớt hình con bướm màu đỏ nhạt trên vai. Điều này làm Hắc Long kinh ngạc, đôi tay run run chạm vào vết bớt.

"Ngươi,....tại sao có vết bớt này?"

"Từ khi sinh ra đã có"

Lăng Điệp trả lời, thật sự nếu muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, cần gì dài dòng như thế này. Rốt cục tên này là muốn gì ở nàng. Hắc Long mặt biến sắc rõ rệt, bàn tay dính đầy máu không tự chủ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia

"Mẫu thân ngươi là ai?"

"Ta không biết, bọn họ bỏ ta trôi trên sông. Ta được một sư trụ trì của ngôi chùa nhỏ trên núi nuôi lớn. Ngươi muốn ta chết thì mau chấm dứt đi!"

Nàng cố sức nói ra vài câu. Thật sự nàng không chịu được hắn nữa rồi.

"Vân nhi...."

Một mảng kí ức ùa về, hắn kêu lên một tiếng, khóe mắt động nước nhìn nàng

Hắc Long thật ra chính là Hồ Hoài Cẩn. Là một thương gia lớn ở Giang Nam - Đại Tuyên. Hắn kinh doanh hầu hết vũ khí, phục vụ giới giang hồ, cũng là người của Hoa Sơn phái. Lần đó, hắn rèn ra nhiều trường kiếm lợi hại cho Hoa Sơn. Sau đó bị lộ, Nhật Nguyệt Thần Giáo của Đông Phương bất bại phẫn nộ, lập tức cho người truy sát cả gia tộc Hồ Hoài Cẩn. Trong một đêm Hồ gia từ một thế lực kinh tế lớn mạnh trong vùng chỉ còn lại đống đổ nát. Hồ Nhược Vân - tam tiểu thư của Hồ gia lúc ấy chưa đầy một tuổi, được hắn và phu nhân để vào trong nôi, thả xuống sông Ngân Bích, hy vọng nàng có thể sống sót sau này. Không lâu sau đó, Hồ phu nhân bị hắc y nhân truy sát, hắn may mắn thoát chết, nhưng trên khuôn mặt lưu lại một vết sẹo dài bên má phải. Hồ gia bao gồm Hồ phu nhân, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đều bị sát hại, nha đinh trong dinh thự cũng bị gϊếŧ hết một nữa. Riêng Hồ Hoài Cẩn thì gieo mình xuống vực, không rõ sống chết. Chuyện này rất lâu đã lắng xuống, người ta cũng không còn biết đến Hồ thương gia trong giang hồ. Hồ Hoài Cẩn đến Sở Quốc, bắt đầu gầy dựng lại cơ ngơi với một cái tên mới - Hắc Long. Hắn nhiều năm nay đều tìm kiếm tung tích của nữ nhi, chỉ dựa vào vết bớt đỏ hình con bướm đặc trưng trên vai trái, hắn đã lục tung khắp Giang Nam, Tô Châu,...tất cả đều vô vọng.

"Vân nhi?,...ta là Lăng Điệp"

Lăng Điệp trợn mắt nhìn hắn, thân thể càng lúc càng yếu dần, hơi thở gấp gáp. Đôi mắt cũng từ từ nhắm lại

"Vân nhi...không được, phụ thân sai rồi, người đâu, mau....mau đưa tiểu thư đến đại phu"

Đám hắc y nhân dưới trướng ngơ ngác, tất cả nhìn nhau, sau đó là nhìn đến Hắc Long

"Trang chủ....đây là..."

"Câm miệng, nó chính là nữ nhi của ta, không thể nào sai được"

Chỉ đáng tiếc, Lăng Điệp đã ngất đi lúc nào không hay. Cứ thế được hắc y nhân đem về Hắc gia trang.

Trong một đêm, Đông Kinh quận phủ cháy rụi thành tro. Bao nhiêu người đã chết cũng khó xác định. Có thể bị gϊếŧ, có thể bị thiêu sống. Chuyện này không một ai biết được. Theo lời Hắc Long, Đông Kinh quận chúa bị chính tay hắn gϊếŧ chết, thi thể bị lửa lớn lan ra thiêu rụi. Mọi chuyện xong xui, Hắc Long nhận được một khoảng ngân lượng như đã hứa. Hắn lập tức dời Hắc gia trang từ Sở Quốc về Di Châu, quy ẩn giang hồ.

Ngân Liên tựa vào tản đá lớn ngủ thϊếp, Y Giang loay hoay đêm y phục hong khô. Nguyên nhân là do đêm qua không biết vì sao nước sông chảy xiết, trời đêm lại tối. Chiếc thuyền các nàng trộm được cũng không phải tốt lành gì. Thế là chỉ một hai trận sóng đã làm mạn thuyền bị thủng, nước tràn vào ào ạt. Tĩnh Chi ngất trên thuyền lúc nào không hay, hại Ngân Liên cùng Y Giang phải bơi đến hụt hơi mới kéo nổi cả ba tấp vào bờ.

Hiện giờ trời mới hừng đông, các nàng đại loại cũng không rõ cái địa phương này là nơi nào. Xoay mặt nhìn Tĩnh Chi một chút, nàng ấy vẫn còn ngủ, nhưng mà,...có gì đó không đúng !!!

"Thất tỷ tỷ, mau thức dậy đi...Tĩnh Chi,...Tĩnh Chi tỷ ấy bị làm sao rồi"

Y Giang rối rắm hét toáng, hại người đang ngủ kia chợt bừng tỉnh mộng. Ngân Liên loay hoay sờ trán Tĩnh Chi. Mày ngài nhíu lại, Ngân Liên hoảng hồn

"Tại sao lại lạnh như vậy, không được...Tĩnh Chi, Tĩnh Chi..muội mau thức dậy, mau thức dậy"

Tĩnh Chi bị gọi đến mức hai tai sắp thủng màn nhĩ. Nàng mệt mỏi mở mắt ra, hai nữ nhân trên mặt muốn có bao nhiêu tan thương liền có bao nhiêu tan thương

"Sao vậy tỷ tỷ?"

"Muội...cơ thể muội sao lại lạnh như vậy, còn nữa bụng của muội......."

Ngân Liên đưa tay lên trán, rồi đưa lên chiếc bụng tròn tròn to to. Mồ hôi chảy ròng ròng, nếu nữ nhân này mà có mệnh hệ gì, không biết đệ đệ tốt của nàng đối nàng thế nào a.

"Bụng...bụng của muội...aaa...sao...sao tự nhiên lại đau nữa vậy...aaaa"

Nhắc đến bụng, đột nhiên mặt Tĩnh Chi biến sắc, đôi mày nhíu chặt. Hai tay ôm bụng la hét. Y Giang ngơ ngác một khắc, nhìn đến người nọ kêu đau thảm thiết thì tự hứa với lòng. Nhất định nàng sẽ không mang thai, dù có cho nàng một hầm vàng lớn cũng không.

"Y Giang, muội ấy không xong rồi. Nhất định là muốn lâm bồn"

Ngân Liên đưa tay sờ qua mạch tượng ở cổ tay, khi đó được mẫu hậu nàng cho học y thuật hiện giờ có chỗ dùng rồi.

"Thất tỷ tỷ. Như vậy, như vậy làm sao đây...Tĩnh Chi tỷ, hay là tỷ nói với tiểu hài tử hôm khác hãy ra có được không a"

Y Giang khóc không ra nước mắt, nhìn tới nhìn lui nàng cũng không biết đỡ đẻ ra sao. Cái hoàn cảnh này làm sao mà lâm bồn chứ!

"Đau quá...Thất tỷ tỷ...cứu muội...cứu muội đi"

Tĩnh Chi gào thét, cũng may ở đây là ven bờ sông, nếu không nàng hét như vậy cũng đủ đến cả làng chú ý tới.

"Aizz...Y Giang, chuẩn bị nước sạch. Nếu được thì đốt lửa hâm nóng nước cũng được. Còn có vải khô, sạch sẽ. Mau đi đi"

Ngân Liên bắt đầu ra dáng một đại phu khiêm bà đỡ ra lệnh. Y Giang gật đầu lia lịa, nhanh chóng chạy đi tìm.

Sau ba canh giờ vật vã, tiếng thét chói tay vang lên đến nổi quạ cũng muốn bay đi. Tĩnh Chi sắc mặt trắng bệt không còn tí máu tựa lưng vào tản đá ngất đi. Chiếc váy trắng thuần khiết cũng nhuộm không ít máu đỏ. Y Giang ngồi một bên thở ra khói, trên tay còn bồng một tiểu hài tử xinh xắn đang oe oe khóc. Ngân Liên vất vả lau mồ hôi trán, đây là lần đầu tiên nàng làm liều lĩnh như vậy. Ngân Liên nhìn Y Giang ra ý đưa tiểu hài tử cho nàng. Y Giang cũng không có ý giành, trao lại tiểu hài tử cho nàng rồi đem Tĩnh Chi đi làm sạch thân thể.

"Tiểu quận chúa ngươi hảo đáng yêu. Rất giống Tĩnh Chi haha"

Tiểu hài tử đang oe oe khóc, nhìn thấy gương mặt nhẽ nhại mồ hôi của cô cô liền cười toe toét. Đôi mắt tròn và to chứa bao nhiêu ánh hào quang trong đó, chiếc mũi nhỏ nhắn không quá cao y hệt Tĩnh Chi. Còn chiếc miệng nhỏ nhỏ xinh xắn có vẻ giống như Thanh Ca...không đúng, chỉ là na ná thôi

"Gặp cô cô đã cười lớn như vậy, tiểu nha đầu ngươi hảo khả ái"

Ngân Liên vừa khen vài câu lại khiến tiểu nha đầu đó khóc lớn. Đây là cái loại gì vậy!!!

Tiếng khóc càng ngày càng lớn, Y Giang bên kia nghe thấy cũng nhanh chóng đem Tĩnh Chi trở về. Tĩnh Chi sau khi rửa sạch thân thể đã tỉnh táo hơn một chút. Quay trở về liền đem tiểu hài tử khả ái này đòi lại để cấp sữa

"Tĩnh Chi, tỷ xem trừ khuôn miệng thì cái gì cũng giống tỷ. Sau này lớn lên chắc chắn là yêu nghiệt làm nhiễu loạn chúng sinh a"

Y Giang một bên nựng nựng đôi má nhỏ xíu, một bên nói vài câu phụ họa. Ai ngờ liền bị Tĩnh Chi trợn mắt nhìn

"Ý muội nói tỷ chính là yêu nghiệt, chính là hồ ly sao?"

Tĩnh Chi sau khi sinh nữ nhi thì cấu gắt hơn hẳn. Tiểu nha đầu kia khẳng định sau này sẽ bị mẫu phi giáo huấn đàng hoàng a.

"Đúng rồi Tĩnh Chi, muội cũng nên đặt tên cho nó a"

Ngân Liên suy ngẫm một hồi, đệ nghị Tĩnh Chi đặt một cái tên cho hài tử. Dù gì nàng cũng không phải mẫu thân, vẫn là để Tĩnh Chi cấp tên a

"Diệp Khuynh Vũ, tỷ tỷ thấy sao. Đây là cái tên mà năm đó Thanh Ca muốn đặt cho tiểu hài tử"

Tĩnh Chi nhắc đến cái tên Thanh Ca thì trước mắt một tần sương đọng lại. Hai tay bế hài tử run run, nàng kiềm chế tiếng nấc đang muốn vang lên từ cổ họng. Chẳng lẽ vĩnh viễn nàng cũng không gặp lại được ái nhân, tiểu hài tử sẽ vĩnh viễn không biết mặt phụ thân.

"Khuynh Vũ, Chắc hẳn sau này, tiểu nha đầu này sẽ làm điên đảo chúng sinh mất. Thiên hạ đại loạn nha"

Ngân Liên nhìn Tĩnh Chi cười mỉm, đảo mắt đến hài tử nằm trong chiếc áo khoác cũ. Thật đáng thương.

"Được, vậy mẫu thân đặt tên cho con là Diệp Khuynh Vũ. Vũ nhi phải hảo hảo nghe lời mẫu thân, có biết không"

Tĩnh Chi thì thầm với Khuynh Vũ nằm trong vòng tay, nước mắt chứa bao đau thương, cũng như bao hạnh phúc rơi xuống đôi má bé nhỏ. Từ bây giờ, nàng phải cố gắng sống tốt, đứa nhỏ này cũng phải sống thật tốt. Cho dù Thanh Ca nàng ấy còn sống hay đã chết. Các nàng vẫn ở đây đợi nàng ấy.

Đôi lời tác giả

Ta nói a, dạo này truyenhdt.com hơi kỳ cục. Lỗi đủ thứ nên chương mới ra rất lâu a...Xin lỗi xin lỗi