Phiên Ngoại 19[H]: Nhớ nhung không thành lời

Hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Linh, Khuất Lạc Giang để đối phương ngồi lên đùi mình dựa vào khung cửa sổ phía sau. Bản thân nàng bình thường rất lười biếng, huống chi mảnh ôn nhu từng khao khát đã trở lại, nàng đương nhiên một mực cự tuyệt ly khai.

Khuất Lạc Giang tựa vào lòng Diệp Linh khép hờ mắt, bộ dáng hưởng thụ kỳ thực so với dĩ vãng có mấy phần tương tự. Nhưng lúc này đây, tấm lưng gầy gò của Diệp Linh được nàng gắt gao đỡ lấy như một loại che chở không nói thành lời. Cũng đã đến lúc chị ấy nên ngoan ngoãn nép sau lưng nàng rồi.

Cứ như thế ngẩn người cả buổi sáng, ngón tay thon dài của Diệp Linh sẽ thỉnh thoảng luồn vào bộ tóc đen suôn mượt kia quấy nhiễu, rồi lại vuốt ve. Đôi khi thầm lặng bên nhau thế này cũng là một loại hạnh phúc, cho nên nàng quyết định đem hết tâm tư dồn vào cái ôm chiếm hữu này.

"Diệp Linh..."

Giọng mũi của Khuất Lạc Giang khàn khàn vang lên bên tai, Diệp Linh liền vươn tay xoa xoa vành tai nhỏ chưa từng thôi ửng hồng, nhàn nhạt đáp lại.

"Ân?"

Đột nhiên người trong lòng tạo ra khoảng cách giữa hai người để nhìn rõ hơn Diệp Linh ngược nắng. Tựa hồ so với quá khứ, sự tiều tụy trên ngũ quan kia cơ hồ hoà lẫn với điềm tĩnh mà thời gian mang đến. Nàng nhíu mày dùng chóp mũi của mình cạ lên chóp mũi đối phương, cường ngạnh nói.

"Chị gầy đi nhiều lắm..."

Nghe được nho nhỏ bất mãn trong ngữ khí, Diệp Linh ngược lại mỉm cười hôn lên trán trơn nhẵn trước mặt.

"Rất xấu sao?"

"Đương nhiên không!"

Khuất Lạc Giang lập tức kháng nghị, phủ lên mặt Diệp Linh hai bàn tay mềm mại. Đường nhìn của nàng thẳng tắp nuốt lấy ý tứ kia mà nỉ non.

"Chỉ là tôi đau lòng thôi."

Diệp Linh ngửa cổ ra sau cố nén tiếng cười, bất quá nàng quên rằng cái cổ trắng ngần lộ ra sẽ có bao nhiêu mị thái, hay chính nàng đã quên đi con sói nhỏ háo sắc năm xưa.

Đến khi cảm thấy lành lạnh thϊếp lên, Diệp Linh mới choàng tỉnh khỏi mơ hồ. Môi Khuất Lạc Giang di động thật nhẹ trên mảng da thịt nhạy cảm, thỉnh thoảng còn dùng hàm răng cọ xát kí©ɧ ŧìиɧ bộ vị yếu điểm của nàng.

Nhịp thở dần trở nên hỗn loạn, bàn tay luồn vào tóc Khuất Lạc Giang nất giác gia tăng lực đạo khống chế đối phương. Thoạt nhìn như muốn đẩy ra nhưng thực chất lại đang kéo Khuất Lạc Giang về phía nàng thêm gắt gao.

"Ah..."

Lần đầu tiên sau mười năm xa cách, Diệp Linh được người mình yêu chủ động ân ái, cảm giác này thư thái đến muốn rêи ɾỉ. Mà quả thực, từ cổ họng Diệp Linh đang tràn ra nhiều hơn một tiếng than nhẹ.

Khuất Lạc Giang không còn hài lòng với cổ trắng, hai tay từ lúc nào đã luồn vào áo ngủ tơ tằm tìm kiếm khoả căng tròn ngạo nghễ. Nàng biết Diệp Linh không mặc đồ lót, đây chẳng qua là chút tâm ý của nàng mà thôi.

Khoé môi cong lên nụ cười thoả mãn, Khuất Lạc Giang cách một lớp quần áo hôn lên hạt đậu bắt đầu nhô ra dưới sự mỏng manh che đậy. Đầu lưỡi ướŧ áŧ mỗi lần lướt qua đều nhường Diệp Linh nan giải thở dốc.

"Giang... Tiểu Giang..."

Bên tai là tiếng than của Diệp Linh vì chịu đựng thống khổ, Khuất Lạc Giang nhưng là không trả lơi mà trực tiếp xốc váy ngủ thϊếp lên khu vườn rậm rạp sớm đã phủ sương dày đặc.

Dường như thời gian trôi qua làm vị "tiểu thư" kia e lệ hơn trước rất nhiều, mặc dù ướŧ áŧ là thế, nhưng lại dị thường co rúm hoảng sợ. Nàng biết Diệp Linh có phản ứng, chẳng qua còn quá nhiều giới hạn mà đối phương không dám vượt qua mà thôi. Cho nên Khuất Lạc Giang đình chỉ mọi động tác, kiên định ngẩng mặt thu vào tầm mắt ngũ quan đang chìm mê đắm của Diệp Linh.

Giọt mồ hôi mị hoặc lăn trên trán cao trơn nhẵn, vài giọt ngỗ nghịch rơi trên lông mi cong dài gợi lên hình ảnh của tiên nữ giáng trần, vừa thập phần quyến rũ lại không mất đi vẻ thoát tục. Khuất Lạc Giang nhịn không được nuốt khan một ngụm, trực tiếp cắn lên cổ đối phương ngấu nghiến lớn tiếng.

"Chị rất đẹp... Diệp Linh, chị là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong nhân sinh của tôi!"

Không rõ là đau hay thích thú, chỉ thấy Diệp Linh cong người rêи ɾỉ lớn tiếng, khu rừng rậm rạp vì vậy càng thêm ẩm ướt dụ hoặc. Làm cho ngón tay Khuất Lạc Giang tiến thẳng vào chân tâm sâu hun hút.

"Ah... Giang... Chậm đã..."

Có lẽ vì rất lâu chưa kinh qua quan hệ tình ái, lối vào kia giống như bị bức bách mở ra đem đến cái nhíu mày cho Diệp Linh trên thân. Mười ngón tay Diệp Linh bấu lấy vai nàng, bất quá lưu lại nơi đó chỉ có chút tê dại báo hiệu.

Động tác trên ngón tay Khuất Lạc Giang tựa hồ bị biến đổi nho nhỏ kia ngăn cản. Nàng thả chậm tốc độ liếʍ láp từ cổ trắng lên đôi môi khô khốc của Diệp Linh, môi dưới, môi trên, tiếp tục hàm trụ ở đó qua lại âu yếm đối phương.

"Thả lỏng, để cho tôi yêu chị được không?"

Không ngờ được lời nói của Khuất Lạc Giang lại có tác dụng, cơ thể căng cứng của Diệp Linh lập tức xụi lơ trong lòng nàng, dường như muốn đem tất cả cưng chiều để dung túng cho điều đáng ngại ngùng sắp đến.

Dưới ánh nắng ấm áp, phòng ngủ chỉ có tiếng thở dốc của hai cỗ thân thể si mê triền miên hoà cùng thanh âm va chạm của những mảng da thịt trắng nõn đang không ngừng đòi hỏi lẫn nhau.

--------

Lúc tỉnh táo khỏi mộng mị, Diệp Linh phát hiện mặt trời đã sớm đi ăn cơm chiều. Cả buổi sáng thoả mãn thói ham ăn của Khuất Lạc Giang, nàng có cảm giác bị uy đến bội thực. Cơ thể này ở trong nơi không có cơ sở vật chất y tế tối tân cơ hồ lụi tàn đi rất nhiều.

Trong lúc đang lười biếng trở mình, từ đâu một cỗ lực đạo đem bả vai nàng ấn xuống giường. Mà kẻ ngỗ nghịch đó, đương nhiên không ai khác ngoài...

"Tiểu Giang..."

Đáp lại nàng là con ngươi trong suốt không bị bóng đêm hoà tan, Khuất Lạc Giang vuốt ve đôi chân trắng nõn dưới lớp chăn, làm cho cả người Diệp Linh run rẩy đón nhận.

Không lẽ em ấy còn muốn? Từ khi nào thì du͙© vọиɠ em ấy lại bức phá vài tầng công lực như thế chứ?

"Diệp Linh, mai theo tôi đến bệnh viện có được không?"

Diệp Linh tưởng bản thân mình nghe nhầm nên cũng không có đáp lại. Vì thế lần này Khuất Lạc Giang rất kiên quyết nâng cao thanh âm.

"Diệp Linh, ngày mai theo tôi đến bệnh viện!"

Ý tứ cưỡng ép này khiến Diệp Linh chống tay nhổm người, dùng loại ánh mắt khó hiểu cố gắng tìm manh mối.

"Vì sao?"

Khuất Lạc Giang chống tay trên thân bắt đầu mím môi rối rắm, nàng không biết bản thân nên mở lời ra sao. Dù cho là sai lầm đã được tha thứ đi nữa, trong lòng nàng vẫn ẩn ẩn tia tự trách dại dột của tuổi trẻ. Nhìn những dấu vết in lại trên thân Diệp Linh cũng có thể đoán ra cuộc sống trong ngục giam giống như địa ngục trần gian, mà đây chẳng phải là món quà do chính nàng tống tặng Diệp Linh sao? Khuất Lạc Giang ấp úng.

"Tay trái của chị... có cả phổi của chị nữa, tôi đều cần kiểm tra..."

"Không cần, tay trái của tôi gần như phế rồi, còn phổi chẳng qua do một lần sốt cao mà thôi."

Diệp Linh thản nhiên nói ra sự thật như thể điều đó không hề khiến nàng phiền lòng. Bất quá Khuất Lạc Giang không nghĩ vậy, điều đối phương thản nhiên thừa nhận đó chẳng khác gì con dao cứa vào vết thương lòng đau âm ỉ, khiến cho hai tai nàng ù ạc, thậm chí ngực trái cũng quặn thắt từng cơn. Không khí bỗng chốc trở nên trầm mặc quỷ dị.

Cốc...cốc...

"Khuất tiểu thư, Diệp tiểu thư, cơm chiều đã sẵn sàng rồi."

Bên ngoài truyền đến thanh âm già nua của người giúp việc, Khuất Lạc Giang liền nhíu mi bất mãn. Lúc Diệp Linh xem vào mắt, cư nhiên trở nên đáng yêu vô cùng. Nàng tuy có chút không nguyện ý, bất quá vẫn lưu loát giúp Diệp Linh mặc quần áo cùng xuống lầu.

Bàn ăn có hơn năm món khác nhau, toàn bộ đều do Khuất Lạc Giang khi chiều tỉnh dậy dặn dò bà giúp việc làm. Từ đây cho đến cuối đời, nàng vĩnh viễn cũng muốn là người duy nhất chăm lo cho đối phương.

Diệp Linh nhu thuận động đũa, cũng không hề từ chối thứ gì do Khuất Lạc Giang gắp vào chén mình. Thủy chung không khí toàn bộ đều bị tiếng chén bát lấp đầy, bất quá còn hàm chứa tình yêu mà cả hai không hề phủ nhận.

Cơm tối xong đã hơn bảy giờ tối, Khuất Lạc Giang không nói hai lời liền để Diệp Linh ngồi trên sofa, còn bản thân thập phần thư thái xếp bằng trên sàn gỗ giúp nữ nhân của nàng cắt móng chân.

Diệp Linh lặng lẽ ngồi xem, còn Khuất Lạc Giang càng chuyên chú tỉ mỉ cắt giũa. Đôi khi tình yêu chỉ đơn giản là làm cho nhau đôi chút việc con con, như sấy tóc, như cắt móng tay, như lấy khăn tắm, như chuẩn bị thức ăn. Không cần cái gì to lớn là tôi hi sinh cho em, em ra sức chứng minh bằng kinh thiên thế sự.

Chúng ra yêu nhau, vậy là đủ rồi.

Mỗi ngày đều ở cạnh nhau, thế cũng mãn nguyện rồi.

"Tiểu Giang, em trưởng thành."

Diệp Linh chống tay lên thành sofa cảm thán, bộ dáng thập phần hưởng thụ săn sóc ôn nhu mấy ngày nay. Lúc này động tác trên tay Khuất Lạc Giang chợt dừng lại, nhưng rất nhanh đã tiếp tục việc dang dở trên tay.

"Để bảo hộ chị."

"Ân?"

Trên thực tế Diệp Linh quả thực nghe không rõ, vì thế mới lên tiếng hỏi lại. Bất quá qua hồi lâu cũng không có hồi âm, nàng vươn tay nâng cằm Khuất Lạc Giang, đồng thời bày ra tư thái dụ hoặc rất lâu không có đất dụng võ.

"Em dám phớt lờ tôi?"

Khoé môi Khuất Lạc Giang cong lên bí hiểm, liền trong hai nhịp đếm thoát khỏi ngón tay thon dài đặt dưới cằm. Nàng tỉ mỉ quan sát bộ móng mới làm xong, cuối cùng thϊếp đôi môi lành lạnh lên.

"Tôi nói, tôi trưởng thành là để bảo hộ chị đến cuối đời."

P/s: Bỏ qua tất cả mâu thuẫn ràng buộc, DL và LG cũng chỉ là những cô gái đáng được yêu mà thôi. Họ mất mười mấy năm để hiểu được chữ "yêu" và "bền chặt", tốn gần như toàn bộ sức lực để chờ đợi và về với nhau.

DL và LG là chị em ruột, lúc đầu An không tính cho hai người HE đâu, nhưng nghĩ lại những thứ như luân thường đạo lí chỉ có tác dụng khi con người còn đủ tỉnh táo để chối bỏ sai trái, mà tình yêu thì mù quáng.

Như suy nghĩ của DL vậy, tôi yêu em, em yêu tôi, vậy là đủ rồi. Cần thiết gì phải so đo tính toán? Cần thiết chi lưu tâm thế gian? An không tuyên truyền lσạи ɭυâи qua truyện, nhưng An đặt nhân vật vào tình huống họ không có lựa chọn khác để chứng minh tình yêu là sức mạnh to lớn nhất trên đời.

Còn vỏn vẹn một chương nữa thôi, Phiên Ngoại 20 sẽ khép lại bức màn Ái sinh ái nhục kéo dài hơn nửa năm tâm huyết của An. Các bạn đã theo An hay ít nhất là người đọc thầm lặng cũng hãy để lại cho An chút cảm nhận về bộ truyện này nhé. Về cảm xúc khi đọc, về cảm nhận nhân vật, về suy tư riêng cũng được ^_^

Giúp An tiến bộ nhé 😘😘😘😘