Chương 8: Gian tình khắp nơi

Khuất Lạc Giang từ phòng làm việc trên lầu xuống đã nhìn thấy Âu Dương Vũ Tình tao nhã ngồi trên giường bệnh. Đôi mi thanh tú có hơi nhíu lại, dường như bị khó chịu vây lấy.

“Ngọn gió nào đem người đẹp đến tệ xá của em đây?”

Âu Dương Vũ Tình ngẩng mặt liền bắt gặp sắc mặt tươi tắn của Khuất Lạc Giang. Nói gì thì nói, nàng năm nay có hai mươi lăm cái xuân xanh rồi, vậy mà tính khí vẫn rất trẻ con nũng nịu. Nghe được chút giễu cợt trong thanh âm, Âu Dương Vũ Tình bĩu môi phản kháng.

“Chân người ta đều muốn đau để đến gặp em. Đồ không có trái tim!”

Y tá gần đó đang lấy ít thuốc sát trùng cho vị tiểu thư ngang tàng mới đến, động tác trên tay suýt nữa bị câu nói mềm mại kia đánh rớt. Rõ ràng mấy phút trước bày ra bộ dạng bất cần, vằ nhìn thấy bác sĩ Khuất liền thay đổi chóng mặt.

Khuất Lạc Giang phì cười, vén tóc lên quỳ xuống trước mặt Âu Dương Vũ Tình.

“Cho em xem chân.”

“Không cho.”

Âu Dương Vũ Tình ngang bướng, Khuất Lạc Giang cũng cứng đầu chẳng thua. Nàng trực tiếp vén quần người kia lên, vết cắt nhỏ đang rỉ máu rất chói mắt khiến Khuất Lạc Giang trầm tư một hồi.

“Này làm sao mà có?”

Âu Dương Vũ Tình không phản kháng, cũng lười đôi co. Hôm nay xui xẻo gặp phải âm binh ngoài phố còn chưa nói, đến công ty lại bị tiểu thư kí chọc cho tức chết. Cuối cùng là sự có mặt ở đây. Nàng chống tay lên giường ngửa ra sau chờ đợi một cái gì đó từ Khuất Lạc Giang.

“Cô ra ngoài đi.”

Quả nhiên như dự liệu, Khuất Lạc Giang liền đem cô y tá đuổi ra ngoài. Dùng ít thuốc sát trùng cẩn thận làm sạch vết thương cho Âu Dương Vũ Tình, Khuất Lạc Giang thận trọng bôi thuốc mỡ lên vùng da thịt bị cứa rách, tất thảy đều ôn nhu đến khó tin.

Âu Dương Vũ Tình lặng lẽ quan sát người đang quỳ trước mặt. Nếu không khoác lên áo blouse trắng, sẽ không ai đủ tinh tường để nhìn ra Khuất Lạc Giang là một bác sĩ. Tóc tùy hứng vấn lên sau ót, ngay cả lớp quần áo dưới chiếc áo thiên thần cũng là hoodie và jeans. Khuất Lạc Giang trông giống một nghệ sĩ hơn là bác sĩ.

“Chăm chú thế? Nhớ em đến vậy sao?”

Khuất Lạc Giang sớm đoán được ánh mắt của Âu Dương Vũ Tình nhìn mình nhưng lại không phản ứng, mãi đến khi xong việc, Khuất Lạc Giang mới đem dung nhan sạch sẽ của mình đối mặt với ánh mắt sáng trong kia.

“Ừ, tôi thật nhớ em.”

Khóe môi cong lên, Âu Dương Vũ Tình càn rỡ cười. Ngực phập phồng liên tục, Khuất Lạc Giang ngược lại phối hợp yên lặng đợi chờ.

Đột nhiên ánh mắt Âu Dương Vũ Tình bừng sáng, kéo tay Khuất Lạc Giang hung hăng đè nàng dưới thân.

“Tiểu Giang, cuộc sống thế nào khi có thêm một thành viên?”

Khuất Lạc Giang nhổm người dậy muốn thoát khỏi khống chế của Âu Dương Vũ Tình. Lại nhắc đến Diệp Linh, thực tế nàng không thể diễn tả được cảm giác đó. Có chút mạc danh kì diệu, lại mang theo tia quỷ dị mơ hồ. Khuôn mặt tinh xảo của Âu Dương Vũ Tình hiện lên vài suy tư.

Khuất Lạc Giang đảo mắt tìm câu trả lời, đột nhiên thở dài nhìn thằng vào mắt người ngang tàng kia.

“Chị ngược lại còn hỏi em sao? Diệp Linh rõ ràng là bằng hữu của chị.”

Đối với chất vấn của Khuất Lạc Giang, Âu Dương Vũ Tình đương nhiên cảm thấy rất thú vị. Nàng khẽ cười, ngồi thẳng người dậy.

“Tôi lại càng muốn biết em làm cách nào mà có tạo ấn tượng tốt với nàng ta như thế. Quả là rất tò mò.”

“Diệp Linh nói vậy sao?”

Nhướn mi kinh hỉ, thanh âm Khuất Lạc Giang gần như reo lên vui vẻ. Tất cả đều bị thu vào tầm mắt Âu Dương Vũ Tình. Nàng chồm đến trước mặt Khuất Lạc Giang, cố tình dùng ngón tay thon dài nâng cằm người kia lên.

“Tất nhiên. Nói đi, em làm cái gì?”

“Mới không nói cho chị!”

Khuất Lạc Giang tinh quái nhảy xuống giường chỉnh trang lại quần áo trên người. Phát hiện nếp nhăn, biểu tình trên mặt liền so ra với nếp gấp trên áo còn muốn nhăn hơn. Nhưng dù sao cũng lấy được một tin tốt, quả không cô phụ nàng mấy ngày nay nhìn lén.

Âu Dương Vũ Tình híp mắt nhìn khóe môi cong lên dị hợm của Khuất Lạc Giang, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Dường như thỏa mãn với câu trả lời “giấu mà lộ” của Khuất Lạc Giang, nàng liền xách túi đứng dậy ra về. Dù sao vẫn là phó tổng, cũng không nên trốn việc lâu như vậy.

“Không thèm nói với quỷ keo kiệt như em! Tôi phải đi mách với Diệp Linh em ăn hϊếp tôi. Hãy đợi đấy!”

Trước khi ly khai còn dùng hai ngón tay làm hình khẩu súng dọa Khuất Lạc Giang. Nhưng mà hành động bốc đồng trẻ con đó lai không hề có lực sát thương chút xíu nào. Nguyên lai từ khi Âu Dương Vũ Tình xuất hiện trong cuộc sống của Khuất gia, Khuất Lạc Giang liền như tìm được tri kỉ tâm giao, cho nên quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn bất kì người ngoài nào khác.

Khuất Lạc Giang suy suy tính tính trở lại phòng làm việc, vừa thấy mô hình xe hơi trên bàn, mi tâm liền dãn ra cực hạn tựa như nghĩ được điều gì đó hay ho.

4 giờ chiều tan sở, Khuất Lạc Giang đã có mặt ở nhà hơn một tiếng. Thực chất thời gian ở bệnh viện nàng đều làm công tác duyệt bệnh án và cố vấn phương pháp chữa trị. Trừ những ca khó đòi hỏi tay nghề kĩ thuật điêu luyện mới cần đến nàng, ngoài ra đều không phiền đến nàng ra tay.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Khuất Lạc Giang tìm đến bệ cửa sổ ngắm nhìn vườn hoa của mình. Vốn dĩ giao lại cho người hầu chăm sóc, không ngờ lúc trở về chỉ còn lại vài hoa. Nhưng cũng nhờ Diệp Linh ngày nào cũng kiên trì chăm tưới, chẳng mấy chốc đã rực rỡ trở lại.

Hiện tại nhìn thấy từng cái giơ tay tưới cây cũng tao nhã, Khuất Lạc Giang không kiềm được thất thố chằm chằm quan sát.

Nàng phát hiện Diệp Linh có thói quen xõa tóc, hình ảnh của nàng ta in hằn dưới ánh nắng chiều lúc nào cũng khiến Khuất Lạc Giang thất thần thật lâu. Thật kì lạ bởi lúc nào nàng cũng cảm giác nụ cười đẹp mắt trên môi Diệp Linh không hề thật, giống như nó bắt nguồn từ quy tắc giao tiếp xã giao hơn là từ đáy lòng. Đơn giản là đẹp mắt, chứ không hề ấm áp.

Đợi Diệp Linh tưới cây xong bước vào nhà đã thấy Khuất Lạc Giang tựa vào cửa chính xuất thần nhìn về phía mình. Nàng theo thói quen cười nhàn nhạt, hướng Khuất Lạc Giang nói vài câu chán chường.

“Em về rồi sao Giang?”

Khuất Lạc Giang cố gắng trấn định duy trì sắc mặt lãnh mạc, từ trong túi xuất ra cho Diệp Linh một cái khăn lau mặt. Diệp Linh chợt rơi vào khó xử.

“À… Cảm ơn em. Nhưng tay chị dính bẩn rồi, sẽ làm bẩn khăn em.”

Diệp Linh giơ lên hai tay dính đất trồng cây, bất đắc dĩ nhún vai tinh nghịch. Nhưng không đợi nàng kịp ý thức, Khuất Lạc Giang đã hai bước áp sát nàng. Ngay lập tức mùi hương thảo dược xộc vào mũi Diệp Linh. Giống như lần đầu tiếp xúc đó, vị đạo của Khuất Lạc Giang vẫn rất thanh thuần khoan khoái.

“Em giúp chị.”

Động tác ôn nhu hạ xuống từng nấc da thịt trên mặt Diệp Linh. Nàng có thể cảm giác được thận trọng của Khuất Lạc Giang hiện rõ trong ánh mắt chăm chú và êm dịu tê dại lan tỏa trên mặt.

Chưa từng có tiếp xúc gần như vậy khiến đôi tay Khuất Lạc Giang có đôi chút run rẩy. Diệp Linh thật sự rất đẹp, chưa bao giờ nàng lại gặp một nữ nhân có dung nhanh đặc biệt ấn tượng như thế.

“Giang, được rồi.”

Cho đến khi Diệp Linh hạ giọng thì thầm Khuất Lạc Giang mới nhận ra bản thân rơi vào trầm mê đã thực lâu rồi. Hai má dâng lên mảng hồng thuận tố cáo tâm tình bất định của chủ nhân, nàng đành đi theo Diệp Linh vào nhà bếp.

“Em muốn nói gì với chị sao?”

Người hầu sớm đã bị Khuất Lạc Giang cho ly khai vì sự riêng tư của cuộc nói chuyện. Nhưng nhìn thấy Diệp Linh mê người đứng trước mặt, không hiểu sao lại có chút khó mở miệng.

“Scarlet…”

Tên tiếng Anh đều muốn gọi, Khuất Lạc Giang bắt đầu lấy lại bình tĩnh.

“Em nghe nói chị không biết lái xe?”

Động tác lau tay chợt dừng lại, Diệp Linh bất giác đông cứng người. Cho dù đây không phải chuyện gì bí mật để giấu, nhưng câu chuyện đằng sau đó mới là thứ khiến tâm nàng nhói đau. Chột dạ mau chóng bị mặt hồ tĩnh lặng dìm xuống tận đáy, Diệp Linh xoay người đối diện với Khuất Lạc Giang.

“Thật xấu hổ, quả thật chị không biết.”

“Vậy chị có muốn cùng em học không?”

Khuất Lạc Giang phản ứng lại ngay lập tức, sau khi lỗ mãng mới nhận ra bản thân thất thốt, nàng vội vã ngượng ngùng lùi ra sau nửa bước. Rõ ràng dành cả buổi chiều để nghĩ ra mỹ ngôn, thế nào khi nãy đều quên sạch không chừa một chữ? Bất mãn với chính mình rất lâu mà còn chưa thấy Diệp Linh trả lời, Khuất Lạc Giang chậm rãi đưa mắt quan sát biểu tình trên mặt người kia.

Vẫn thật thanh tú, nhưng đáy mắt không hiểu từ đâu thập phần khẩn trương ập đến làm nó cũng nhuốm sắc đυ.c ngầu. Khuất Lạc Giang bối rối trong lòng, âm thầm trách móc bản thân quá sỗ sàng. Có khi đã dọa sợ Diệp Linh rồi…

“Chuyện này…”

Diệp Linh ấp úng gượng gạo, rơi vào mắt Khuất Lạc Giang lại thành ủy khuất khó xử. Nàng vội xua tay, xoay người để lại cho Diệp Linh ý tứ xin lỗi.

“Không sao đâu, em về phòng trước đây.”

“Giang.”

Tiếng gọi đem tâm Khuất Lạc Giang treo lên cành cây cao cũng như liều thuốc tê liệt mọi cử động. Chậm rãi quay đầu lại, liền thấy Diệp Linh ném cho nàng cái gì đó.

Là chìa khóa xe.

“Ngày mai có thể bắt đầu, được chứ?”

Diệp Linh mỉm cười dưới ánh nắng quả thực rất chói mắt. Nhưng so ra với đôi mắt phấn chấn như sao trời của Khuất Lạc Giang lại có phần không tương xứng.

“Được.”

P/s: An có vài lời nhắn nhủ tới các bạn.

An đã nói từ đầu là sẽ đổi thiên hướng viết, nghĩa là đổi mới loại văn. Không còn những tình huống hài hước hay ngự tỷ tràn lan, thậm chí tình huống cẩu huyết cũng bị loại bỏ luôn. Ái Sinh Ái Nhục theo kiểu văn vừa đọc vừa ngẫm, vì chi tiết liên kết với nhau, nếu không thể cảm nhận được An đang muốn viết cái gì thì đọc cũng vô ích. Nhưng người nào đọc kĩ sẽ cảm thấy tất cả có liên hệ.

An muốn đi theo con đường của Lam Tịch, Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc. Đó là sở thích của An, mặc dù không phải sở trường nhưng An vẫn cố gắng cải thiện dần dần.

Không khí toàn văn theo xu hướng nhàn nhạt, chi tiết không nổi bật như hai bộ trước nhưng không có nghĩa trong đó không có ngược, ngọt.

Từ đầu đã là mớ hỗn độn, An sẽ dẫn mọi người đến cuối cùng câu chuyện. Đôi khi chi tiết ở chương 4,5 đến 40,50 mới được giải đáp lí do vì sao nhân vật lại làm vậy. Cho nên đọc phải kiên nhẫn, phải nghiền ngẫm.