Chương 39

Nửa ngày huấn luyện chính thức kết thúc, tất cả mọi người không khỏi thở dài một hơi, mạnh mẽ kiềm chế ý niệm muốn làm cá muối trong đầu, cố gắng quay về ăn cơm và tắm rửa.

Thừa dịp không có ai chú ý, Lộ Không Bân chạy tới bên cạnh Lộ Cảnh Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ninh à, cùng nhau ăn một bữa cơm?”

Lộ Cảnh Ninh hầu như không cần suy nghĩ: "Không được, mục đích quá lớn.”

Lộ Không Bân ủy khuất muốn phản bác, nhưng suy nghĩ nửa ngày lại không tìm ra một lý do có thể thuyết phục, chỉ có thể tức giận nhíu mày nhìn cậu.

Lúc này Văn Tinh Trần đang đi rửa mặt lại quay trở lại.

Lúc đi tới trước mặt, điềm tĩnh chào hỏi Lộ Không Bân: "Chào huấn luyện viên.”

Lộ Không Bân dùng mũi hừ một tiếng.

Vừa rồi cũng không thấy tiểu tử này coi hắn là huấn luyện viên mà tôn trọng, có chuyện gì vậy, cuối cùng cũng bị thuyết phục rồi à?

Văn Tinh Trần nói xong, xoay người nhìn về phía Lộ Cảnh Ninh, hỏi: "Đi ăn cơm?”

Lộ Cảnh Ninh lần này không nghĩ gì mà đáp ứng: "Được!”

Lộ Không Bân ở bên cạnh nhìn, ánh mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

Sống chết không muốn cùng hắn đi ăn, tiểu tử này vừa đến liền đáp ứng dứt khoát như vậy, rốt cuộc có phải là con ruột hay không?

Hắn tức giận đến vẹo mũi, đang định bỏ đi thì Văn Tinh Trần trầm giọng hỏi: “Huấn luyện viên, ngài có muốn đi cùng không?”

Lộ Không Bản dừng một chút, lập tức thu lại, suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu nói: "Nếu tiểu tử nhà ngươi đã mời như vậy rồi, kỳ thật, cũng được.”

Văn Tinh Trần khẽ mỉm cười: “Đó là vinh dự của chúng tôi.”

Lộ Cảnh Ninh xem kỹ năng diễn xuất trực tuyến của hai người này, chỉ cảm thấy có chút hụt hẫng, ngẩng đầu nhìn trời thở dài một hơi, cắm hai tay vào trong túi quần, xoay người rời đi.

Mắt không thấy tâm liền sạch.

Địa điểm ăn trưa là một nhà hàng nổi tiếng gần đó.

Sau khi ba người ngồi xuống, Văn Tinh Trần tiếp nhận thực đơn, vừa gọi đồ ăn vừa nhìn như không chút để ý hỏi: "Huấn luyện viên, có kiêng kỵ gì không?”

Lộ Không Bân nói, "Không có.”

Quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài, nói là thường xuyên sống cuộc sống như ăn lông uống máu cũng hoàn toàn không tính là khoa trương, nên đương nhiên là không có tư cách kén chọn.

Văn Tinh Trần gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy khẩu vị thì sao? Thích cay hay nhạt?”

"Đều được." Lộ Không Bân đáp lại, không khỏi nhìn hắn một cái, ngữ điệu không tốt, "Sao cứ hỏi khẩu vị của tôi, sao không hỏi bạn học nhóc?”

Văn Tinh Trần nhàn nhạt "À" một tiếng: "Cậu ấy không cần hỏi, tôi biết cậu ấy thích ăn gì.”

Lộ Không Bân thấy hắn đã điền xong thực đơn đưa lên trong lúc nói chuyện, đối với lời nói nghe như có lệ này tỏ vẻ nghi ngờ.

Thẳng đến khi thức ăn lên bàn, mới xác định tất cả những gì VănTinh Trần vừa nói đều là sự thật.

Một bàn thức ăn rực rỡ muôn màu, quả thật đều là Lộ Cảnh Ninh thích ăn, có thể nói chọn không sai một cái nào.

Nhưng càng như vậy, cái loại cảm giác không đúng trong đầu hắn lại càng thêm rõ ràng, lúc này không khỏi hồ nghi quay đầu nhìn về phía Lộ Cảnh Ninh.

Lộ Cảnh Ninh chợt bị ánh mắt dò xét quét qua, chỉ có vẻ ngơ ngác.

Có vấn đề gì vậy?

Lúc này Văn Tinh Trần rót một chén rượu, đưa tới trước mặt Lộ Không Bân, vừa lúc cắt ngang ý định tiến sâu hơn của hắn.

Ba người ngồi ở bàn ăn, tán gẫu về chuyện hải tặc tinh tế đánh lén, lại nói đến chuyện tiếp theo là cuộc thi giao lưu liên hợp của trường quân đội.

Văn Tinh Trần hôm nay có vẻ hơi nói nhiều, thời gian bữa ăn trôi qua rất nhanh.

Sau khi từ trong phòng ăn đi ra, hắn vốn còn muốn đưa Lộ Không Bân về nhưng bị từ chối, sau đó, ba người liền tự mình trở về chỗ ở nghỉ trưa.

Trong toàn bộ quá trình ăn cơm, tất cả biểu hiện của Văn Tinh Trần có thể nói là là rất gây chú ý, nhưng dù vậy, Lộ Không Bân vẫn nung nấu một câu hỏi trong lòng, mãi không hỏi cũng cảm thấy khó chịu.

Đợi đến khi buổi chiều toàn bộ hạng mục huấn luyện chấm dứt, trước khi chuẩn bị rời đi, hắn mới nhịn không được đem Lộ Cảnh Ninh xách đến một góc, thăm dò hỏi: "Tiểu Ninh, con nói thật với cha, con cùng Alpha kia rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lộ Cảnh Ninh bị hắn hỏi không đầu không đuôi như vậy, khiến cho cậu có chút mờ mịt: "Có chuyện gì là sao?”

Lộ Không Bản nghiêm túc nói: "Cha không phải người cổ hủ, nếu con thật sự thích Alpha thì không cần giấu cha, cha hứa sẽ không xông tới đánh hắn.”

Lộ Cảnh Ninh bật cười: "Cha nghĩ đi đâu vậy, con và lão Văn là anh em!”

Lộ Không Bân vẫn hoài nghi: "Giữa AO còn có thể có tình anh em thật sao?”

Lộ Cảnh Ninh: "Sao lại không có? Con cùng Vu Kình Thương không phải chính là mặc chung một cái quần lớn lên sao? Cha xem, con có nghĩ gì khác về cậu ta không?”

Nhắc tới Vu Kình Thương, Lộ Không Bân theo bản năng lắc đầu: "Kình Thương không được, quá yếu.”

Bất quá nghe Lộ Cảnh Ninh nói như vậy, hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ là trước khi đi, rốt cuộc vẫn là lo lắng dặn dò một câu: "Tiểu Ninh à, con nếu thật sự coi trọng Alpha nào nhất định phải nói với cha, cha phải kiểm tra giúp con. Con không biết là đầu năm nay Alpha đều có rất nhiều tâm tư, tựa như Văn Tinh Trần, con coi người ta như anh em, người ta thì không chừng còn có ý nghĩ gì khác.”

Lộ Cảnh Ninh nghe vậy, không khỏi bật cười, ngắt lời nói: "Điểm này con có thể cam đoan với cha, cho dù con có chủ ý với cậu ta, lão Văn chắc chắn không có hứng thú với con chút nào.”

Nếu thật sự có hứng thú, cậu cũng không cần vất vả như vậy mới có thể lấy được đánh dấu tạm thời.

Lộ Không Bân không biết chuyện xảy ra giữa bọn họ, nhìn bộ dáng thề son sắt như vậy của Lộ Cảnh Ninh vốn nên yên tâm mới đúng, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn cau mày cực kỳ bất mãn.

Lời này nghe xong, sao ngược lại giống như tiểu tử họ Văn kia chướng mắt bảo bối nhà bọn họ?

Ánh mắt thật đúng là đặc biệt rất cao?!

......

Sau khi Lộ Không Bân trở về, đội giao lưu dựa theo phương thức huấn luyện mà hắn lưu lại mỗi ngày tiến hành luyện tập liên tục.

Trong lúc đó, Lộ Cảnh Ninh dành thời gian chạy tới bệnh viện một chuyến, đáng tiếc là, Văn Tinh Trần sống chết không muốn nghe lời cậu đi kiểm tra toàn thân.

Nhưng có một tin tốt.

Trải qua sự kiện hải tặc kí©h thí©ɧ lần này, sau khi phát tiết cực hạn, tình trạng rối loạn pheromone của Lộ Cảnh Ninh đã được cải thiện rất nhiều giống như một thanh tua nhanh, chỉ cần hơi chú ý vài điểm, cho dù đi thi đấu cũng sẽ không có vấn đề gì.

Cuối cùng, nửa tháng sau, cuộc thi giao lưu trường quân sự chính thức bắt đầu.

Do Kỷ Hàn làm trưởng nhóm, đội đại diện sinh viên quân sự Đế Hải chính thức lên đường đến đại học quốc phòng Trọng Vân, đơn vị tổ chức giải đấu lần này.

Lúc vừa mới vào khuôn viên trường, liền có hai nhân viên lễ tân mặc đồng phục nghênh đón, dẫn bọn họ đến khu nghỉ ngơi độc quyền.

Đại học Quốc phòng Trọng Vân có thuộc tính tương đối đặc thù trong trường quân đội, so với việc phát huy sức mạnh quân sự ở tiền tuyến thì thiên về đào tạo nhân lực cấp cứu ở hậu phương hơn, do đó xét về tỷ lệ phân bổ của ABO, là trường đại học bình thường gần nhất với đế quốc.

Lộ Cảnh Ninh vừa đi, một bên không khỏi phát ra từng trận cảm khái: " Đại học Quốc phòng Trọng Vân khác với trường chúng ta, tỷ lệ Omega hoàn toàn khác! Đi trên đường có thể gặp nhiều Omega như vậy.”

Văn Tinh Trần đi bên cạnh, không có ý bắt chuyện, nhưng lúc này, Lộ Cảnh Ninh lại lảm nhảm: "Đến lúc đó lúc giao lưu thi đấu, sinh viên Trọng Vân hẳn là đều sẽ đến xem trận đấu chứ? Không biết những omega này sau khi nhìn thấy tư thế anh tuấn tiêu sái của Lộ ca, có thể cũng quỳ gối dưới quần jean của tôi không?”

Văn Tinh Trần: "..."

Tại sao, Alpha không thể đáp ứng cậu, cậu bây giờ điên đến mức ngay cả Omega cũng không muốn bỏ qua, phải không?

Không đợi hắn mở miệng, bên cạnh đã có người nghe không nổi: "Lộ Cảnh Ninh, cậu có thể giúp tôi một việc thôi được không? Omega của quân sự Đế Hải chúng ta về cơ bản đã bị cậu thu phục hết, thật vất vả mới đến được trường khác, cậu không thể để alpha chúng tôi một con đường sống sao?!”

Lộ Cảnh Ninh không cho là đúng: "Đây đã là thời đại gì, vẫn còn theo đuổi tình yêu AO sao? AA, OO nhiều lựa chọn, không thích vẫn còn một số lượng lớn beta, đừng đắm chìm trong những khái niệm trần tục, tư duy mở, thế giới sẽ trở nên đầy màu sắc hơn đấy.”

Mọi người hộc máu: "Đây có phải là lý do tại sao cậu tước đi cơ hội tìm kiếm tình yêu đích thực của chúng tôi?!”

"Các cậu không thể bởi vì tôi quá ưu tú mà đặc biệt nhằm vào tôi." Lộ Cảnh Ninh vô cùng ghét bỏ lắc đầu, xoay người hướng Văn Tinh Trần xác nhận: "Lão Văn, cậu nói một câu công đạo xem, sinh ra đã xinh đẹp là lỗi của tôi sao?”

Văn Tinh Trần quay đầu lại nhìn cậu một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Không phải lỗi của cậu.”

Lộ Cảnh Ninh hài lòng gật gật đầu, nhưng không đợi cậu mở miệng, chỉ nghe người bên cạnh lại tiếp tục nói: " Cho nên, để không lãng phí lợi thế này, tôi đề nghị cậu đến lúc trước trận đấu có thể đi lên vài bước đi qua lại, biểu hiện tốt hơn một chút. Bằng không, tất cả mọi người không thể cảm nhận được sự quyến rũ độc đáo của cậu một cách toàn diện.”

Lộ Cảnh Ninh: "... Tôi không phải là một khổng tước mở màn, một cách toàn diện gì?”

Văn Tinh Trần chậm rãi nói: "Đương nhiên không phải, cậu so với khổng tước còn nhiều ý kiến hơn.”

Lộ Cảnh Ninh: "..."

Cậu nghi ngờ một cách hợp lý rằng người đàn ông này đang chế giễu cậu, nhưng không có bằng chứng.

Như thế nào, vừa mở miệng liền khiến ngườighét, đây là phần nội tiết hỗn loạn hôm nay sao?

Những người khác đã sớm cười đến không chịu nổi.

Vừa vui đùa dọc đường, nhân viên tiếp tân đã dẫn theo mọi người của đội giao lưu Đế Hải về khu vực nghỉ ngơi một cách suôn sẻ.

Lúc vừa từ cửa đi vào, vừa vặn đi tới một đám người.

Lần này dù sao cũng là đội đại diện cho trường học, tất cả mọi người đều mặc đồng phục độc quyền, từ bộ trang phục màu xanh lam thống nhất chỉnh tề của đối phương không khó để nhận ra, đây hẳn là thành viên đội giao lưu đến từ Đại học Liên sao Ngân Anh.

Người cầm đầu đi tới trước mặt liền dừng bước, đột nhiên mỉm cười chào hỏi: “Văn Dạ, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Văn Dạ giương mắt lên, ngữ điệu bình tĩnh: "Đã lâu không gặp.”

Lần này trong đội giao lưu của quân sự Đế Hải vẫn có mấy đội viên cũ từng trải qua trận đấu giao lưu lần trước, lúc này đối mặt với đối phương, biểu tình đều có vẻ không quá thân thiện.

Ở giải đấu vừa rồi, quân sự Đế Hải thua Liên sao Ngân Anh và xếp thứ 2. Khi đó, Đường Gia Trạch này là một trong những thành viên chính thức của đội, không ngờ bây giờ hắn lại tham dự với tư cách đội trưởng.

Liên sao Ngân Anh tranh giành vị trí số 1 trường quân đội đế quốc với Đại học Quân sự Đế Hải từ lâu, nói là tồn tại như kẻ thù truyền kiếp cũng hoàn toàn không quá đáng, lúc này ở chỗ này chỉ cần một cái mặt đối mặt cũng đã sóng ngầm mãnh liệt, không thể không nói là oan gia ngõ hẹp.

Đường Gia Trạch bề ngoài làm việc cũng không tệ, ít nhất ngữ điệu trong lúc nói chuyện vô cùng chân thành: "Chuyện Đế Hải gặp phải đánh lén tôi cũng đã nghe nói, nghe nói lần này tổn thất vô cùng thảm trọng, thật sự là vô cùng tiếc nuối.”

Văn Dạ vẻ mặt bình tĩnh: "Cảm ơn quan tâm.”

Đường Gia Trạch nhẹ nhàng thở dài: "Lại nói tiếp cũng thật đáng tiếc, vốn tưởng rằng lần này có thể đối chiến một trận tốt trên sân đấu, không ngờ lại tạm thời xảy ra chuyện như vậy. Vào thời khắc khó khăn như vậy còn tổ chức đội ngũ ra trận cũng quả thật khó khăn cho các cậu. Bất kể kết quả cuối cùng của cuộc thi như thế nào, tinh thần tham gia như vậy là một ví dụ cho các sinh viên trường quân sự của chúng tôi, xứng đáng để chúng tôi học tập tốt.”

Nghe câu nói kỳ quặc này, Lộ Cảnh Ninh cau mày không hài lòng.

Nghe ý tứ lời này, là cảm thấy bọn họ năm nay đã định sẵn là thua rồi sao?

Các đội viên của Quân Sự Đế Hải đều cảm thấy có chút không vui, trong lúc nhất thời bầu không khí chung quanh có chút giương cung bạt kiếm.

Bỉnh Vân Lâm đi ra, cười tủm tỉm phá vỡ phần bế tắc này: "Chuyện còn chưa thi đấu, hiện tại nói, có phải là có chút quá sớm hay không?”

Đường Gia Trạch gật gật đầu, cười một tiếng: "Cũng đúng.”

Văn Dạ: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng ta trở về nghỉ ngơi.”

Đường Gia Trạch nghiêng người nhường đường, lễ nghĩa tốt: "Các cậu đi trước.”

Những người khác trong Quân Sự Đế Hải hiển nhiên không muốn để ý tới bọn họ nhiều, không thèm liếc mắt đi tới.

Khi đoàn người đi ngang qua, trong hàng ngũ của Liên Sao Ngân Anh có người nghi ngờ nhíu mày: "Là tôi nhìn nhầm sao? Trong đội ngũ của quân sự Đế Hải, lại có một Omega?”

Đường Gia Trạch vừa rồi cũng đã để ý tới Lộ Cảnh Ninh đang đứng trong đám người, nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Chỉ có thể nói quân sự Đế Hải trong sự kiện tập kích lần này thật sự là thương vong thảm trọng, sợ là thật sự không có người, ở trong cuộc thi giao lưu quan trọng như vậy còn tìm một Omega để đủ người.”

Những người khác nghe vậy nhịn không được cười khẽ ra tiếng: "Nếu không nên nói là tinh thần đáng khen đây?”

Đường Gia Trạch cười theo một tiếng, phất phất tay: "Đi thôi, đi ăn cơm.”

Bỏ qua sự tồn tại khó giải quyết Đại học quân sự Hải Đế, những trở ngại trên con đường vô địch của Đại học Liên Sao Ngân Anh dường như đã bớt đi một mảnh.