Chương 40

Cuộc thi giao lưu liên hợp của trường quân đội tổng cộng chia làm ba phần, dựa theo quy trình thông thường, ngày thi đấu đầu tiên là phần thực chiến, tiếp theo là phần chiến đấu cơ giáp và đoàn đội đối kháng, cuối cùng, dựa theo tổng điểm mà mỗi trường đạt được xếp hạng cuối cùng.

Đêm đến ở quốc phòng Trọng Vân, Kỷ Hàn đưa mọi người ra ngoài tụ tập ăn uống, nói là thả lỏng trước trận đấu, trên thực tế cũng coi như là lần động viên cuối cùng.

Mọi người đều tỏ ra rất hưng phấn, đặc biệt là sau khi bị những người của Liên Sao Ngân Anh khıêυ khí©h, hận không thể từng phút một đánh bọn họ nằm sấp trên mặt đất.

Bởi vì Lộ Cảnh Ninh không có trong danh sách chiến đấu thực chiến, tuy rằng tay rất ngứa, nhưng đã định trước không có cơ hội thi đấu nên chỉ có thể vỗ nhẹ Sầm Tuấn Phong dặn dò: "Bạn học Sầm Tuấn Phong, ngày mai sau khi lên sân phải đánh bạo đầu những người Liên Sao Ngân Anh, ngàn vạn lần không nên khách khí."

Đây là lần đầu tiên Sầm Tuấn Phong khoác vai với một omega như vậy, không quen thoát khỏi cánh tay của cậu, cắn răng nói: "Không cần cậu nói tôi cũng biết!"

Lộ Cảnh Ninh đối với thái độ của hắn có vẻ rất không hài lòng: "Này, trốn cái gì, sao lại giống như con gái vậy?"

Sầm Tuấn Phong thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già: "AO thụ thụ bất tương thân, một omega như cậu có thể rụt rè một chút hay không?!"

Lộ Cảnh Ninh vừa nghe liền biết chứng ung thư thẳng A của hắn lại tái phát, nhất thời khó chịu nhíu mày, chẳng những không đi, ngược lại bỗng nhiên đến gần hơn, một bàn tay dùng sức ôm cổ hắn, thiếu chút nữa trực tiếp hô thẳng lên mặt đối phương, cười nói: "Đây là thời đại gì rồi, còn cần phải rụt rè! Như thế nào, thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ còn sợ tôi ăn cậu?”

Những người xung quanh nghe vậy đều bật cười.

Sầm Tuấn Phong cảm nhận được nhịp tim của chính mình sắp bật ra khỏi l*иg ngực, bị mùi rượu xông tới, mơ hồ cũng không khỏi choáng váng một chút, không khỏi có chút hoảng sợ cầu cứu: "Ai quản cậu ta đi? Tên này sợ là say rồi!”

"Ai nói tôi say? Tôi vẫn còn ổn!" Lộ Cảnh Ninh nghe hắn nói như vậy liền càng thêm không vui, đang chuẩn bị tốt để cho ung thư thẳng A này cảm thụ rõ ràng quan hệ AO chân thật của xã hội này, bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị người phía sau yên lặng xách cánh tay kéo qua.

Theo lực lượng này cậu ngã về phía sau, cậu cứ như vậy ngã vào trong vòng tay rộng lớn, thanh âm nhẹ nhàng từ đỉnh đầu truyền đến: "Đừng náo loạn."

Lúc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu đen thâm thúy, Lộ Cảnh Ninh hậu tri hậu giác híp mắt lại, bỗng nhiên nở nụ cười: "Lão Văn, cậu học thuật phân thân lúc nào đấy? Này, sao lại biến thành ba lão Văn rồi.”

Văn Tinh Trần: "..."

Bỉnh Vân Lâm nhìn về phía nơi này: "Là say rồi, bằng không trước tiên đưa cậu ta về nghỉ ngơi trước."

Văn Dạ nhắc nhở: "Ngày mai chính là trận đấu thực chiến, Lộ Cảnh Ninh không cần thi đấu cũng không sao, những người khác chú ý một chút, đừng uống quá nhiều."

Những người khác đều tỏ vẻ oan uổng: "Chúng ta mới không có!"

Theo thói quen uống rượu thay phiên nhau của Lộ Cảnh Ninh, không say mới thật sự gọi là gặp quỷ!

Sầm Tuấn Phong ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của Lộ Cảnh Ninh, vẻ mặt vẫn cảnh giác như trước: "Uống rượu kém như vậy, để cậu ta tránh xa tôi ra!"

Văn Tinh Trần cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía mình, nhìn Lộ Cảnh Ninh trên cơ bản đã nằm trong ngực hắn, khóe miệng hơi mím chặt vài phần.

Ngay sau đó tiện tay kéo tay cậu lên, trực tiếp khoác lên vai, nhẹ nhàng dựng lên.

Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng: “Tôi sẽ đưa cậu ấy về.”

Lộ Cảnh Ninh nhíu mày, đang muốn nói "Không", lúc nghiêng mắt vừa vặn nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của người nọ, lời nói đến bên miệng ở trong cổ họng cuộn hai vòng, rốt cuộc vẫn nuốt xuống.

Mọi người vẫy tay chào tạm biệt, khi hai bóng người biến mất khỏi tầm mắt, họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Cảnh Ninh này thực sự có khả năng tỏa sáng rực rỡ dù ở bất cứ đâu, tùy tiện tụ tập ăn một bữa cơm, cư nhiên đều có thể ăn thành một quả bom hẹn giờ.

Sầm Tuấn Phong có cảm giác rõ ràng nhất, sau khi toàn thân thả lỏng lại không khỏi kéo mấy cái cúc áo ở cổ áo ra.

Mẹ kiếp, nóng quá!

......

Lộ Cảnh Ninh trên đường trở về một khắc cũng không chịu an phận, đi được nửa đường, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Văn Tinh Trần, hơi thở nóng hổi gần như phả vào da thịt hắn.

Chóp mũi nhẹ nhàng hít vào, phát ra từ nội tâm nói: "Văn Tinh Trần, mùi cậu thật dễ ngửi."

Nói xong, lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "So với Sầm Tuấn Phong kia còn dễ ngửi hơn nhiều."

Văn Tinh Trần lạnh lùng cười: "Tôi còn tưởng rằng cậu rất thích hắn."

Lộ Cảnh Ninh cơ hồ không chút do dự lắc đầu: "Hắn là một người bị ung thư thẳng A từ trên xuống dưới, thích là không có khả năng, đời này cũng không thể, không đánh hắn cũng là Lộ ca tôi nể mặt rồi."

Văn Tinh Trần cúi đầu nhìn người gần như đang dán chặt vào mình, vẻ mỉa mai trong mắt giảm đi một chút.

Cũng may lần này tin tức tố coi như ổn định, tuy rằng say rượu, dưới tác dụng của thuốc che dấu tin tức tố, cũng không có tràn ra giống như lần trước.

Văn Tinh Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt kia trong chốc lát, một tay kéo cậu trở về tư thế ban đầu, vững vàng ấn chặt: "Chuyên tâm đi đường, đừng lộn xộn."

Lộ Cảnh Ninh đang muốn cọ cọ lên người Văn Tinh Trần, nghe vậy không vui nức nở một tiếng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể cách quần áo truyền đến, rốt cuộc vẫn nghe lời không tiếp tục nhào tới.

Hơi thở của khói bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn xung quanh, làm cho cậu thoải mái, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Khu nghỉ ngơi an bài phòng một gian là hai người, nhưng bởi vì trong đội có một Omega là Lộ Cảnh Ninh, cân nhắc đến nguy cơ AO ở một mình, cho nên được hưởng đãi ngộ đặc thù một phòng.

Văn Tinh Trần đỡ Lộ Cảnh Ninh trở về phòng, không chút khách khí đem cậu ném lên giường.

Lộ Cảnh Ninh nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng, cũng không có một chút phản ứng, rất tự nhiên xoay người đem chăn trên giường cuộn thành một đoàn ôm vào trong ngực.

Tư thế như vậy, tựa hồ hận không thể đem cả người mình cuộn vào.

Văn Tinh Trần đứng ở bên giường trầm mặc một lúc, mới đi tới vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Đừng ngủ, đi tắm trước đi.”

Thanh âm rầu rĩ của Lộ Cảnh Ninh từ bên trong truyền đến: "Không rửa, ngủ, lại ầm ĩ đánh chết."

“......”

Văn Tinh Trần đi tới vén chăn lên: "Rửa sạch sẽ rồi lại ngủ, chẳng lẽ ngày mai cậu định chuẩn bị mang theo một thân mùi rượu đi thi đấu sao?"

Lộ Cảnh Ninh ngơ ngác nheo mắt trước ánh sáng chói lóa đột ngột, chỉ lấy tay che mặt, hiển nhiên không muốn trả lời chút nào: "Biến đi!"

Văn Tinh Trần nhìn hành vi của con đà điểu này chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng lúc này trong không khí lại có một loại mùi khác bay tới, tuy rất mờ nhạt nhưng với năm giác quan nhạy bén của hắn, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng mùi alpha của alpha thuộc về Sầm Tuấn Phong.

Vừa rồi cử chỉ quá mức thân cận như vậy, do khoác vai nên có dính mùi pheromone.

Cũng không biết có phải là bởi vì quan hệ đánh dấu tạm thời hay không, loại tiếp xúc nhìn như vô tình này, vẫn làm cho hắn có loại cảm giác lãnh địa của mình bị xâm phạm, nói là thanh tẩy mùi rượu kỳ thật bất quá chỉ là cái cớ, loại hương vị alpha khác này, luôn làm cho hắn cảm thấy rất không vui.

Mắt thấy Lộ Cảnh Ninh không có chút phản ứng, Văn Tinh Trần trực tiếp đưa tay ôm cậu từ trên giường bế lên, cười nói: "Nếu thật sự không muốn động đậy như vậy, tôi ngược lại có một đề nghị."

Lộ Cảnh Ninh theo bản năng nắm lấy tay hắn nhẹ nhàng cọ hai cái, mơ mơ màng màng đáp: "Ừ? Nói đi thử xem.”

Văn Tinh Trần dừng lại một chút, hơi ghé sát lại gần vài phần, trong nụ cười mang theo vài phần đùa cợt, "Không bằng, tôi giúp cậu tắm rửa, thế nào?"

Lộ Cảnh Ninh ngẩng đầu nhìn và bắt gặp ánh mắt hắn.

Vốn tưởng rằng dưới sự trêu chọc như vậy tất nhiên là cậu sẽ bỏ chạy, không nghĩ tới cậu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vui vẻ gật gật đầu: “Được, cậu rửa cho tôi đi!”

Văn Tinh Trần: "..."

Hắn im lặng một lúc: “Là cậu nói đó.”

Nói xong, trực tiếp kéo người vào lòng, cứ như vậy ôm lên, xoay người đi vào phòng tắm.

Mở cửa kính phòng tắm, hắn dứt khoát lưu loát đem Lộ Cảnh Ninh đặt xuống đất rồi mở vòi hoa sen.

Trong nháy mắt nước ấm từ đỉnh đầu rơi xuống, hắn đã xoay người đi ra ngoài.

Giọng nói nhẹ nhàng truyền từ xa qua cửa phòng tắm: "Chỉ có thể giúp cậu đến đây, phía sau, tự mình cố lên."

Lộ Cảnh Ninh bất thình lình bị tưới nước, cảm giác cồn cào mơ hồ lập tức bị cuốn trôi.

Ngẩn ngơ ngồi trong phòng tắm một lúc, trong hoàn cảnh như vậy, dù không muốn tắm nữa cũng phải tắm, thiếu chút nữa lao ra tìm người nào đó liều mạng.

MMP, dịch vụ phòng kiểu gì vậy, đánh giá xấu!

......

Ngày hôm sau, Lộ Cảnh Ninh gần như mang theo một gương mặt đầy "khó chịu" đến sân báo cáo.

Sau khi nhìn thấy Văn Tinh Trần, sắc mặt cậu càng không tốt, chỉ đi tới, ngay cả chào hỏi cũng không có nói.

Văn Dạ nhận thấy thái độ khác nhau của hai người, không khỏi nhìn Văn Tinh Trần không có biểu tình gì khác thường, hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Trong quan niệm của hắn, sau khi trải qua chuyện trên mẫu hạm, về cơ bản hắn đã coi Lộ Cảnh Ninh như một nửa người nhà họ Văn. Với sự hiểu biết của mình về em trai, hiếm khi thấy em trai mình quan tâm đến một điều gì.

Văn Tinh Trần bình tĩnh nói: “Không có gì đâu, chỉ là tiểu hài tử giận dỗi mà thôi."

Văn Dạ nhìn thoáng qua biểu tình của Lộ Cảnh Ninh, thầm nghĩ: Tính tình này còn rất hung dữ.

Sau khi Kỷ Hàn xác nhận tất cả các thành viên đều có mặt, hắn dẫn đoàn giao lưu vào nhà thi đấu Trọng Vân, nơi trận đấu diễn ra hôm nay.

Hạng mục thi đấu hôm nay nói là thực chiến cách đấu, kỳ thật nghiêm khắc mà nói vẫn là thi đấu đoàn đội.

Dựa theo quy tắc, mỗi trường có thể lựa chọn ba người xuất chiến, căn cứ theo thứ tự bốc thăm, lấy thứ tự A đối B, B đối C, C đối D, D đối với A lần lượt tiến hành hai bên đối kháng, người thắng giữ lại chỗ ngồi tiếp tục chờ vòng tiếp theo, người thua trực tiếp đào thải. Trong thời gian này, mỗi trận thắng được tính 1 điểm, trường có ba người đều bị loại sẽ bị loại, cho đến khi vòng cuối cùng quyết định người thắng cuối cùng, trận đấu thực chiến mới chính thức kết thúc.

Dưới quy tắc như vậy, bất kể là thực lực cá nhân hay là bài binh bố trận đều là một cuộc khảo nghiệm rất khắc nghiệt, hơn nữa vận khí rút thăm tốt xấu trên thực tế đối với kết quả cuối cùng có ảnh hưởng rất lớn, bởi vậy, tất cả trường học đều vô cùng coi trọng việc này.

Dựa theo kết quả thảo luận ban đầu, vị trí lý tưởng nhất trên thực tế vẫn là bảng D. Người chơi cuối cùng, nếu may mắn có thể bảo toàn sức mạnh tốt hơn và hòa vào nhịp chiến đấu kéo dài ở hiệp đấu này.

Sau khi hai vị khách mời trên đài bình luận giới thiệu xong quy tắc cụ thể, kế tiếp chính là phần bốc thăm thu hút sự chú ý của vạn người.

Bình thường mà nói, lần bốc thăm này hẳn là phải do đội trưởng của các trường bốc, nhưng vì Văn Dạ luôn kém may mắn trong chuyện này nên suy nghĩ rồi đề nghị: "Hay là đổi người đi."

Những người khác mắt thấy Văn Dạ không lên, dù sao việc này rất quan trọng, tạm thời không có người xung phong.

Cuối cùng vẫn là Sầm Tuấn Phong mở miệng trước: "Nếu không, để Lộ Cảnh Ninh đi."

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng nhao nhao đồng ý, cảm thấy đề nghị này rất là không tệ.

Nhưng mà, Lộ Cảnh Ninh ngày thường hận không thể rêu rao thể hiện hôm nay lại có vẻ không mấy hứng thú, thản nhiên nói: "Không có hứng thú, không đi, ai thích thì lên."

Sầm Tuấn Phong kỳ quái nhìn cậu: "Không phải nói là muốn làm omega tỏa sáng nhất toàn trường sao? Làm thế nào để cho cậu đi, ngược lại lại không đi? Nói cho tôi biết, cậu có nhằm vào tôi không?”

Lộ Cảnh Ninh: "Yên tâm, cậu còn chưa quan trọng đến mức đáng để bị tôi nhắm đến. Chẳng qua, nếu như cậu nhất định nghĩ như vậy, kỳ thật tôi cũng không có ý kiến gì.”

Sầm Tuấn Phong hếch mũi tức giận: "Quả nhiên, cậu còn đang nhắm vào tôi!"

Thấy hai người tranh cãi, Bỉnh Vân Lâm cười quay đầu nhìn Văn Tinh Trần: “Không định nói gì sao?”

Văn Tinh Trần căn bản không có ý định tham gia, nhưng lại bị những ánh mắt như vậy làm cho im lặng, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Nghi thức bốc thăm thường là thời điểm đề cao sĩ khí nhất, là một thành viên trọng yếu trong đội giao lưu của chúng ta, lúc này nếu không đi lên để cho toàn trường chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của đại thần omega một chút, vậy thì là một chuyện khiến người ta tiếc nuối cỡ nào. Cậu nói có đúng không?”

Lộ Cảnh Ninh vốn có thái độ kiên định bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Cậu nói nghiêm túc?"

Sầm Tuấn Phong: "..."

Còn cần hỏi? Nhìn thế nào cũng cảm thấy không nghiêm túc!

Nhưng mà Văn Tinh Trần mỉm cười: "Phát ra từ tận đáy lòng."

Lộ Cảnh Ninh mừng rỡ, nỗi buồn bị tưới ướt đẫm đêm qua đã tiêu tan đi rất nhiều.

Suy nghĩ một lát, cảm thấy sâu sắc gật đầu đồng ý: "Cậu nói lời này rất có đạo lý, tôi bỗng nhiên cảm thấy, quả thật chỉ có tôi mới có thể gánh vác trọng trách này!"

Sầm Tuấn Phong: "......"

Lần đầu tiên hắn biết cầu vồng rắm còn có thể chơi như vậy, nâng cao tư thế của mình!