Danh sách cuối cùng nhanh chóng được lan truyền, Lộ Cảnh Ninh lại trở thành cái tên được thầy trò nhắc đến nhiều nhất.
Mà đúng lúc này, cuối cùng cậu cũng nhận được tin nhắn từ Lộ Không Bân sau sự kiện của hải tặc tinh tế.
Lúc ấy sau khi tin tức xảy ra chuyện truyền ra ngoài, cậu đã từng nhận được lời thăm hỏi lo lắng của các anh trai, nhưng trong thời gian đó Lộ Không Bản tình cờ đang làm nhiệm vụ ở tinh hệ vùng ven xa xôi nên không hề liên lạc.
Quân hạm vừa hạ xuống, hắn liền lập tức nóng như lửa đốt gọi điện tới.
Lộ Cảnh Ninh dưới thanh âm quá mức to lớn kéo máy truyền tin ra, cuối cùng đợi cho đến khi yên tĩnh hơn, mới nghe thấy Lộ Không Bản kiên quyết nói: "Thừa dịp ta còn chưa đi làm nhiệm vụ, mau trở về nha!”
Lộ Cảnh Ninh ngồi trên ban công ký túc xá tạm bợ, khoanh chân, nhướng mày uể oải dưới ánh sáng dễ chịu của các vì sao, thản nhiên nói: "Không có thời gian."
Lộ Không Bân trầm giọng nói: "tiểu Ninh con đã thay đổi! con không còn yêu cha nữa!”
Lộ Cảnh Ninh không thích điều này một chút nào: "Cha có bao giờ nghe một câu nói, không cầu thiên trường địa cửu, nhưng cầu đã từng có được. Tình yêu, đủ rồi.”
Lộ Không Bân thấy cậu vô nhân tính như vậy, trong giọng nói không khỏi có chút nghi hoặc: "Con thật sự không trở về? Con có bị thương ở đâu không? Bị thương thì nói với cha, cha sẽ chạy đến ngay?”
"Nào có bị thương gì chứ, được rồi." Lộ Cảnh Ninh bị lối tư duy phân tán của cha chọc cho không nói nên lời, nhìn màn hình LCD trên tường chứa đầy kế hoạch huấn luyện, uể oải nói: "Cuộc thi giao lưu liên hợp trường quân đội cha có biết không? Nó sẽ bắt đầu sớm thôi. Gần đây con bận rộn tập luyện, không có thời gian để về nhà đi dạo.”
Đầu máy bên kia trầm mặc một lát, giọng Lộ Không Bản đột nhiên cao hơn một chút: “Cục cưng, con muốn tham gia cuộc thi giao lưu liên hợp của trường quân đội?! Không hổ là con trai của ta, cha thực sự tự hào về con!!”
Lộ Cảnh Ninh xoa xoa lỗ tai, vẻ mặt không còn gì để nói: "Tham gia cuộc thi giao lưu thì có gì mà vui, sao cha không nói đến chuyện con đạt được công huân đế quốc?”
Bất kể nhìn thế nào, cái sau rõ ràng đáng tự hào hơn chứ?
Nhưng rất hiển nhiên, mạch não của Lộ Không Bân căn bản không cùng một đường với cậu, nghe vậy, hắn thờ ơ nói: "Chuyện đó à? Ta đã nói rồi mà! Không phải chỉ là công huân hạng ba sao, có cái gì phải cao hứng, loại vật này, gia đình chúng ta cũng không phải chưa từng có qua.”
Lộ Cảnh Ninh: "..."
Nói rất có đạo lý, thật làm cho cậu cảm thấy không nói nên lời, thiếu chút nữa quên mất lão Lộ bản thân là một người có công huân hạng nhất.
Lộ Không Bân không thấy cậu nói lời nào, trong lúc im lặng ngắn ngủi chợt nảy ra một ý: "Tiểu Ninh à, dù sao gần đây ta cũng không có chuyện gì khác, nếu con không rảnh về nhà, cứ chờ ở trường đi.”
“???”
Lộ Cảnh Ninh dường như nghĩ đến một chuyện nào đó: "Cha định đến trường? ”
Lộ Không Bân đáp: "Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chuyện lần này quả thật có chút lớn, vừa lúc cũng đi thăm lão hiệu trưởng Bỉnh Thương một chút.”
Lộ Cảnh Ninh từ lâu đã quen với lối tư duy và suy nghĩ của cha mình, vốn còn muốn nói một chút chuyện bồi thường tổn thất lớp cơ giáp lần trước, nên cũng tạm thời câm miệng.
Quên đi, vẫn là chờ đến trường rồi nói sau.
Lộ Không Bân thấy Lộ Cảnh Ninh không có phản ứng gì, rất vui vẻ trấn an nói: "Yên tâm đi, cha nhất định sẽ phi thường khiêm tốn!”
Hắn không nói cũng tốt, vừa nói, Lộ Cảnh Ninh chỉ cảm thấy mí mắt không khống chế được mơ hồ nhảy lên hai cái.
Loại dự cảm xấu này là cái quái gì vậy?
......
Vu Kình Thương sau khi nghe nói chuyện Lộ Không Bân sắp tới trường học có vẻ phi thường tích cực, sáng sớm hôm đó cùng Lộ Cảnh Ninh chờ ở cổng trường tạm thời, duỗi cổ trông mong.
Lộ Cảnh Ninh đương nhiên biết Vu Kình Thương từ nhỏ đến lớn đều coi Lộ Không Bân là anh hùng để ngưỡng mộ, đối với bộ dáng kích động này cũng thấy không trách.
Chẳng qua không nghĩ tới chính là, bọn họ vừa đến cổng trường không lâu, xa xa liền thấy được mấy thân ảnh quen thuộc.
Mấy người này đều là đội viên chính thức tham gia thi đấu giao lưu, mấy ngày tiếp xúc ít nhiều cũng đã có chút quen thuộc, nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh, đi tới đơn giản chào hỏi.
Lộ Cảnh Ninh nhìn bộ dáng ăn mặc chỉnh tề của bọn họ, không khỏi cảm thấy có chút tò mò: "Học trưởng, các anh ở đây làm gì vậy?”
Văn Dạ ngữ điệu bình tĩnh nói: "Giáo viên phụ trách huấn luyện đội giao lưu của chúng ta hôm nay sẽ đến, chúng ta theo sự ủy thác của hiệu trưởng đặc biệt tới nghênh đón.”
Lộ Cảnh Ninh nhíu nhíu mày: "Giáo viên phụ trách huấn luyện?”
Bỉnh Vân Lâm ở bên cạnh cười nhìn cậu một cái, thanh âm ôn hòa: "Các em cũng ở chỗ này chờ người sao, thật đúng là thật trùng hợp.”
Nói đến đây, Lộ Cảnh Ninh không khỏi cảm thấy lông mày giật giật hai lần, tựa hồ có một loại cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được.
Đúng lúc này, một chiến hạm xuyên qua bầu trời xa xa, chậm rãi dừng lại ở bãi đất trống cách đó không xa.
Theo một luồng khí dữ dội va chạm nhau, khu vực xung quanh đột nhiên phủ đầy bụi.
Trong tầm nhìn mờ ảo, có thể nhìn thấy cửa khoang dần dần hạ xuống, cuối cùng trong nháy mắt toàn bộ chiến hạm dừng lại, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Chớp mắt, Văn Dạ và những người khác đã bước nhanh ra nghênh đón.
Lộ Cảnh Ninh đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn hơn mười binh sĩ Beta bước nhanh chạy ra, sau đó lần lượt đứng ở hai bên đường, ngay sau đó, một thân ảnh quen thuộc từng bước từ trên chiến hạm đi xuống.
Tất cả binh lính nhất thời chỉnh tề thống nhất hành quân lễ khí thế mười phần.
Dưới khung cảnh trang nghiêm như vậy, người tới một thân quân trang anh khí mười phần, mắt đeo một bộ kính râm nặng nề, bên trái khuôn mặt góc cạnh rõ có một vết sẹo chữ thập dữ tợn, chẳng những không có cắt giảm nửa điểm nhuệ khí, ngược lại tạo nên vẻ uy nghiêm độc nhất vô nhị.
Động tĩnh nơi này không thể tránh khỏi khiến cho sinh viên ở phụ cận nhao nhao dừng chân, mỗi người trong số họ đều không khỏi cảm thấy có chút tò mò trước khung cảnh hoành tráng không gì sánh được này, không biết rốt cuộc là đại nhân vật từ nơi nào tới.
Vu Kình Thương ánh mắt có chút thẳng, mắt thấy mấy người trong đội giao lưu đã đón người, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, chần chờ hỏi: "Cái kia... Chúng ta vẫn còn đi chứ?”
Lộ Cảnh Ninh từ xa nhìn Lộ Không Bản nói giọng trịnh trọng, khóe miệng âm thầm co giật, nhất thời không muốn nói chuyện.
Đúng là không nên tin cha được! Cái này mà là phi thường khiêm tốn trong truyền thuyết?!
Bên kia, Lộ Không Bân đã bước vào cổng trong sự vây quanh của hàng ngàn người, từ xa nhìn thấy Lộ Cảnh Ninh cũng không có hành động đặc biệt, chỉ tình cờ tháo kính râm ra khi đi ngang qua cậu, ý vị thâm trường chớp chớp mắt, sau đó phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì nghênh ngang rời đi.
Thẳng đến khi người đi xa, Vu Kình Thương vẫn còn có chút ngơ ngác: "Lộ thúc thúc sao, tình huống này là sao vậy?”
Lộ Cảnh Ninh ngay cả tâm tư trả lời hắn cũng không còn, không nói gì khoát tay áo: "Đi thôi, trở về.”
Sau khi trở về ký túc xá, chờ nhận được tin tức của Lộ Không Bân, đã là chạng vạng.
Lộ Cảnh Ninh nghe tin xuống lầu, đứng ở góc đường nửa ngày, xa xa liền nhìn thấy một người đàn ông mặc thường phục đầu đội một cái mũ cực lớn, lén di chuyển đến trước mặt cậu.
Cậu không khỏi bật cười: "Cha, cha làm gì vậy?"
Lộ Không Bân thấy xung quanh không có người, mới tháo kính râm trên sống mũi ra một chút, vẻ mặt không cho là đúng: "Con hiểu cái gì, cha đây là không muốn bởi vì sự xuất hiện của cha mà ảnh hưởng đến cuộc sống đại học yên tĩnh của con.”
"Ồ, vậy thật sự cám ơn." Lộ Cảnh Ninh trả lời qua loa, thuận miệng hỏi, "Ăn gì đây?”
"Cái gì cũng được, chủ yếu là đến xem con." Lộ Không Bân lúc này mới cẩn thận tỉ mỉ quan sát cậu một vòng, bỗng nhiên thay đổi chủ ý, trong ngữ điệu tràn đầy đau lòng, "Hay là đi ăn thịt đi, cục cưng, nhìn con gầy đi rất nhiều rồi.”
Có một loại gầy khiến cha cảm thấy con gầy.
Lộ Cảnh Ninh đương nhiên không để bụng chuyện này, nhưng cũng không thèm so đo về bữa ăn, liền dẫn Lộ Không Bản đến một quán ăn gần đó, gọi một bàn lớn đầy thịt theo ý muốn của cha.
Lộ Không Bân vừa ăn vừa hỏi một đống vấn đề, Lộ Cảnh Ninh trả lời từng câu một, thấy thời cơ không sai biệt lắm, từ trong túi áo lấy ra phiếu bồi thường tổn thất của lớp cơ giáp lúc trước: "Cha ơi, rảnh rỗi giúp con thanh toán?”
Lộ Không Bân không rõ nguyên nhân nhận lấy, chỉ nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa tức giận quay mặt đi: "Con lại gây chuyện lúc nào vậy?!”
Mắt Lộ Cảnh Ninh vào thời điểm này có vẻ đặc biệt có nhãn lực, cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh hắn, một bàn tay thuận thế khoác lên vai lão tử nhà mình, trên mặt nở nụ cười: "Cha nhìn coi, công huân hạng ba con cũng đã cầm, danh ngạch thi đấu trao đổi liên hợp cũng chiếm được, hơi gây chút chuyện mà thôi, coi như là công lao đi mà! Một ít tiền, cha đừng keo kiệt như vậy!”
Lộ Không Bân khóe miệng hung hăng co rút: "Con nói lại một lần nữa, đây mà là tiền nhỏ?”
Lộ Cảnh Ninh nhu thuận chớp chớp mắt: "Đối với lão Lộ anh minh thần võ nhà chúng ta mà nói, đó cũng không phải là tiền nhỏ sao!”
Lộ Không Bản vốn muốn tức giận, nhưng nghĩ đến sự mạo hiểm mà Lộ Cảnh Ninh mới trải qua cách đây không lâu lại có chút không đành lòng, hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “Đây không phải là ví dụ!”
Lộ Cảnh Ninh cười tủm tỉm đưa lên một chén rượu, tiếp tục vỗ mông ngựa không đau không ngứa: "Không hổ là lão Lộ, rất hào khí! ”
Vấn đề bồi thường trăn trở bấy lâu nay đã được giải quyết thành công, nụ cười của Lộ Cảnh Ninh rạng rỡ như hoa, Lộ Không Bân vốn là đến thăm con trai bảo bối, lúc này tâm tình lại càng sung sướиɠ, một bữa cơm tự nhiên ăn uống hòa thuận.
Chỉ có điều, hình ảnh như vậy rơi vào mắt một số người, tựa hồ có vẻ không giống như vậy.
Khương Loan cũng không nghĩ tới chỉ là ra ngoài ăn cơm mà thôi, sao lại gặp phải một màn kinh thiên động địa như vậy.
Hắn không khỏi nhìn hai bóng người nói chuyện rất vui vẻ bên cạnh bệ cửa sổ, lại quay đầu lại nhìn Văn Tinh Trần mặt không chút thay đổi, không khỏi rùng mình một cái.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Lão nam nhân thân thiết với Lộ Cảnh Ninh này lại từ đâu tới?
Lộ Cảnh Ninh ngày thường trông tùy ý, hóa ra lại thích kiểu phong cách trưởng thành hơn mình nhiều tuổi như thế này?!
Bên cạnh, Văn Tinh Trần đứng tại chỗ, trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, rốt cuộc vẫn không xuất hiện màn tanh phong huyết vũ trong tưởng tượng của Khương Loan.
Chỉ thấy Văn Tinh Trần dừng chân một lát, rồi đột nhiên quay người đi về hướng khác, ngữ điệu thản nhiên: "Đi thôi, đi chỗ khác ăn."
Thái độ thoạt nhìn có vẻ vô cùng thờ ơ, nếu Khương Loan không để ý đến độ cong lạnh lẽo trên khóe môi hắn, chỉ e rằng hắn sẽ tin thật.
Trước khi rời đi, Khương Loan không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Lộ Cảnh Ninh, trong lòng yên lặng thở dài.
Người anh em Lộ Cảnh Ninh, cậu tự cầu phúc đi!