Chương 3: Hổ báo cũng có thể làm anh hùng!
Không biết là tình cờ hay có duyên mà Lục Chi chuyển vào đúng cái lớp gọi là ngổ ngáo nhất khối mười, điều đó khiến cho cái lớp bá đạo nhất khối này chuyển thành cái danh hổ báo nhất...tỉnh!
Từ "khối" sang "tỉnh"...khoảng cách nó không hề nhỏ. Đi tới đâu cô cũng cảm nhận được có không ít ánh mắt nhìn mình. Trực giác cho cô biết một nửa trong số đó là nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nể mặt, còn nửa kia thì không rõ là gì... Đừng suy nghĩ lung tung nhé, đương nhiên là không có con mắt nào dám nhìn cô khinh bỉ dù chỉ là một giây rồi, nếu có người dám nhìn cô như thế thì tốt nhất sau này đừng hỏi trên mặt mình tại sao lại bị mất hai con mắt! Chỉ có Lục Chi mới biết cô đang và sẽ làm gì những người đắc tội với cô...
Tuy thế, nhưng sau lưng, những lời bàn tán về cô vẫn chưa ngớt, thí dụ như lúc này, tại canteen:
"Này, Vương Lục Chi chuyển sang trường mình sáng nay đấy mày!" Bạn nữ A gặm cánh gà miệng vẫn nói.
"Biết xừ rồi! Lại còn chuyển vào đúng lớp 10a9 mới không chịu được chứ!" Bạn nữ B ngồi cạnh tỏ ra biết tuốt.
"Thế chúng mày đã biết nó gây ra cho trường cũ những tổn thất gì chưa?" Bạn C từ đâu bay tới hóng hớt.
"Gì thế?" A và B tò mò, lúc này bạn D đi tới chui vào tám cùng:" Chỉ trong tháng đầu nhập học ở trường Hoa Thiên mà nó đã phá hoại bao nhiêu thứ từ bàn ghế cho đến điều hòa,...nghe nói nó còn làm vỡ bồn cầu trong phòng vệ sinh nam chỉ bằng một tay vì có ông anh lớp mười hai đứng ra thách đấy. Từ hồi cấp hai đã không ai dám động đến nó rồi." Cả bọn nghe xong tròn xoe mắt, con ngươi như muốn rớt xuống. Ở chiếc bàn khác, các cô gái cũng đang bàn tán vô số điều liên quan đến nhân vật nổi tiếng vừa chuyển đến trường họ.
"Ba hót boi nổi tiếng mới chuyển đến tỉnh mình hai ngày ý, hôm qua không biết nên đắc tội với Lục Chi giờ phải cuốn gói về thủ đô rồi kìa." Bạn thứ nhất.
"Khổ thân thật, nghe nói gia đình họ vừa mới xây ba cái biệt thự to đùng ở đây xong...nhưng lại phải phá hết đi khăn gói về thủ đô chỉ vì ba thằng con trai..."Bạn thứ hai lắc đầu.
"Thấy bảo về nhà còn bị bố mẹ chửi cho vì dám trêu nó nữa cơ." Bạn gái thứ ba gắp miếng rau cải ăn. Lúc này, một nữ sinh khác thấy bất bình liền lỡ miệng nói một câu:
"Nhỏ này đúng là quá đáng thật..." Các bạn cùng bàn ăn nhổm hết dậy bịt miệng bạn vừa phát ngôn
"Suỵt! Nó mà nghe được thì từ nay đời mày xuống hố."
Cửa canteen lại mở, hai học sinh một nam một nữ bước vào. Nam vẻ mặt tự hào khi sánh vai bên nữ, nữ khí sắc vui tươi, là người sở hữu khuôn mặt "không sợ cái gì trên đời" Lục Chi vừa bước vào, cả canteen ồn ào náo nhiệt ban nãy giờ bỗng phẳng lặng như hồ nước không hề có một ngọn sóng lăn tăn. Những con người tâm linh tương thông với nhau trong canteen đều cùng lúc hướng mắt của mình về phía cô và đàn anh khối trên đi bên cạnh. Một nữ sinh không tự chủ được, nói thầm với người bên cạnh:"Một người là nữ hổ báo, một người là nam ngổ ngáo...đẹp đôi phết!" Người bạn bên cạnh huých vào tay nhắc nhở:"Im! Ăn nhanh lên rồi chuồn." Cả hai lại cắm mặt xuống ăn...
"Con gái ngồi đây nhé, ăn gì bố lấy cho." Đàn anh khối trên kéo ghế ra, mời cô ngồi, nói đủ để cả phòng nghe thấy.
Quả thật, mấy chục mạng người trong canteen đều trố lồi cả mắt ra, còn anh ta thì đắc ý nghĩ thầm trong lòng: Thấy chưa? Lục Chi mà các người nói đến chính là con gái tôi, nó là con gái tôi!!!!!!
" Bố lấy tạm cái gì ăn được là được, trước nay con có kén ăn bao giờ đâu." Lục Chi phũ phàng nhả ra một câu.
"Bố" Phong lập tức cong đuôi(nếu có) chạy đi lấy đồ ăn cho cô.
"Bố" của cô...là thế đấy! Cô nhếch mép...
***
Hôm nay có tiết kiểm tra văn của thầy chủ nhiệm nhưng vì hôm nay nghe nói vợ thầy bị làm sao đó...cho nên hôm nay thầy giáo sẽ không coi mà nhờ giáo viên khác coi hộ.
Cô giáo phát đề, Lục Chi còn không thèm liếc nổi nửa cái mà đẩy ngay sang cho Lý-cậu bạn ngố ngố ngồi cạnh, nói:" Làm hộ!" Sau đó định thả lỏng định đi ngáy thì giọng cậu bạn lại run run vang lên:"L...lỡ...g...giống nhau...thì..."Cậu bạn vẫn chưa kịp nói hết thì cô dứt khoát quay đầu sang:"Lắm mồm, bảo làm thì cứ làm đi, chép y hệt của cậu ra, đừng có hỏi gì nữa." Nghe xong, cả cơ thể anh chàng Lý run bần bật, mặt tái mét vì sợ...
***
Trước đây, khi ở trường cũ hay hồi học cấp hai, những bài kiểm tra chất lượng thường ngày căn bản Lục Chi cô chưa động đến bao giờ, chỉ có những bài thi học kì mới phải cần đến bàn tay ngọc ngà của cô ra tay và đương nhiên...những bài đó đa số đều đạt điểm dưới trung bình...
May sao điểm thường ngày của cô quá cao do có ngòi bút của bạn cùng bàn học giỏi "giúp đỡ" nói trắng ra là làm hộ thế nên mới lên được lớp. Nhưng cô không ngờ là lần này chuyển vào trường mới lại chọn ngồi cạnh đúng cái tên ngố ngố ngu nga ngu ngơ ngốc nghếch nhất lớp như bạn Lý đây...thế nên mới xảy ra một số chuyện khiến cô"điên không chịu được". Cụ thể là hai tuần sau, thầy giáo trả bài, nghiêm giọng gọi hai người đứng dậy, bản thân ông thầy cũng tiến đến bàn Lục Chi....
"Vương Lục Chi, Phạm Văn Lý, bài làm của cô cậu giống y hệt nhau, ngay cả nét chữ cũng là của một người. Có chép lại y hệt thì cũng phải nghệ thuật một tí, dấu chấm dấu phẩy dịch chuyển cho nó khác nhau đi một cái, đằng này thì một chữ cũng không thừa, giống y như đúc, mà nhất là bài của cô..." Ông thầy chỉ vào mặt Lục Chi...
"...dòng họ và tên ban đầu ghi ba chữ Phạm-Văn-Lý, sau đó gạch đi ghi phía trên là Vương Lục Chi, cách làm trắng trợn thế này các cô các cậu chẳng lẽ không coi tôi ra gì à? Hả!" Ông thầy lấy tay đeo nhẫn đập vào đầu Lý liên tiếp, Lý chỉ biết cúi đầu mặc cho ông ta đập.... Lục Chi trợn tròn mắt, như không tin vào mắt mình...cái ông thầy này đang làm gì thế...?
Lấy tay đập chưa đủ thỏa mãn, ông ta còn dí đầu Lý xuống bàn khiến đầu cậu ta tiếp xúc thân mật với cái bàn gỗ làm mấy cái rầm rầm, miệng quát:" Cậu không tôn trọng tôi à? Cậu tưởng chữ cậu mà tôi không nhận ra sao? Hả?" Lục Chi nắm chặt nắm đấm, nghiến răng, gạt tay ông ta ra, kéo Lý ra phía sau mình:"Ông hành hạ đủ rồi đấy ông già, nói cho ông biết, đây hoàn toàn là chủ ý của tôi, tôi bắt cậu ấy làm đấy, muốn làm gì thì nhằm vào tôi đây này!" Cô vênh mặt lên nhìn ông thầy. Trán ông ta nổi gân xanh, bắp tay cũng gồng lên, ngay sau đó, ông ta giơ bàn tay của mình lên, phang thẳng vào mặt cô:" Bốp bốp bốp..." Ông thầy ác ôn liên tục tát như thế, cô không hề tránh, nắm tay siết chặt lại, những tiếng bốp bốp lại tiếp tục vang lên. Đủ năm cái, ông ta dừng lại, mặt ai nấy trong lớp trắng bệch, nhịp tim cả lớp chạy loạn đừng hỏi. Hai bên má cô nóng ran, đỏ lừ in vết tích năm bàn tay ác ma, khóe môi chảy ra một dịch đỏ. Mau chóng lấy tay gạt vết máu, cô cười khinh một tiếng với ông thầy quỷ đội lốt người kia:"Rất nhanh thôi, ông sẽ hối hận đấy, ông-già!"
Ông ta trợn mắt đỏ lòm nhìn Lục Chi như cảnh cáo, sau đó quay người đi lên bục giảng. Lục Chi liền quay xuống bàn dưới hỏi:" Quay được hết chưa? Cận cảnh mặt ông ta ý!" Bạn gái phía dưới bấy giờ mới hoàn hồn lại, nghiêm túc gật đầu:"Rồi!" Sau đó giao chiếc điện thoại cảm ứng độ phân giải cao lại cho cô. Khóe môi cô nhướn lên một đường cong tuyệt sắc. Bỏ điện thoại vào túi quần, cô xách cặp lên tiến ra ngoài trước ánh mắt sững sờ của lớp.
Ông thầy trừng mắt :"Đứng lại!"
Cô dừng bước nhưng không quay mặt lại, ông thầy lại nói giọng đểu cáng:"Cô mà bước chân ra khỏi phòng một bước tôi sẽ hạ hạnh kiểm cô xuống yếu, báo với nhà trường đình chỉ học cô hoặc có thể đuổi học cô ngay lập tức..."
Cô cười sặc:"Ông già, ông tưởng tôi sợ mấy thứ đó hả? Mà một người không có tư cách làm giáo viên như ông còn chả xứng để đi vào cái WC dành cho giáo viên cơ... Này ông già, nếu đã không coi tôi là học sinh thì ông lại càng không có quyền nói những lời bửn thỉu hơn phân chó đó cho tôi nghe, càng không có "nghĩa vụ" đánh tôi,như năm cái tát ban nãy...hừm...tôi nhớ rõ lắm." Cô cười điệu cười khinh bỉ dành cho kẻ xứng đáng bị người ta khinh bỉ như ông ta.
Bị kích động, chân tay ông ta lại không tự chủ được mà lao tới chỗ cô, lại định dùng vũ lực. Nhưng lần này, ông ta không ngờ chiêu dùng vũ lực của mình thất bại ngay khi còn chưa kịp xuất chiêu đầu. Lục Chi nhanh chóng túm lấy cánh tay định đánh người đó của ông ta, bẻ ra sau, dùng đầu gối húc vào lưng ông ta,cho ông ta một chưởng vào mông, lập tức ông ta ôm mông rồi bất tỉnh tại chỗ...
"Bộp bộp bộp bộp bộp..." Những tiếng vỗ tay hô hào vang lên như vừa xem xong màn trình diễn của sao Hàn...
Lớp trưởng thấy gì đó là lạ liền lên phía bục giảng hỏi cô:" Này cậu...ông ta ngất rồi à?" Cả lớp liền im phăng phắc, như muốn lắng nghe câu trả lời đính chính của Lục Chi...
"Nhìn mà không biết à."Cô không cáu, chỉ nói một cách ung dung... Cả lớp trợn tròn mắt, ai nấy đều hít thở thật sâu như thiếu oxi trầm trọng... ôi mẹ ơi nữ sinh đánh thầy giáo bất tỉnh... đúng là không còn thứ gì động trời hơn lúc này...
"Lớp 10a9 có chuyện gì mà ồn ào thế, dưới này người ta đang họp mà ở trên thì cứ rầm rầm rầm rầm..."
"Giọng cô hiệu trưởng..." Lớp trưởng bỗng nhận ra, lập tức chạy ra ban công... Quả thật cô hiệu trưởng đang đứng dưới sân trường ngó lên trên...lớp trưởng xua tay hét xuống:" K...không có gì đâu cô..." Hiệu trưởng cau mày:"Làm gì mà lắp bắp thế...để tôi lên xem..." Sau đó cô quay gót tiến vào tòa nhà có một lớp học là"hiện trường vụ án"
Lớp trưởng luống cuống chạy vào:"C,cô hiệu trưởng đang lên..." Cả lớp cũng hốt hoảng không kém, nhốn nháo hét cả lên..
Lục Chi thở dài chỉ vào chậu nước ấm gần cửa chính:"Bê chậu nước kia ra đây."
"Là..làm gì?" Lớp trưởng dò hỏi
"Hỏi nhiều, đem đây!" Cô vừa dứt câu, cậu lập tức bê chậu tới.
Cô lấy tay nhúng vào chậu, sau đó vẩy vẩy, vỗ vỗ lên mặt ông thầy rồi đặt chậu lại chỗ cũ. Cả bọn lo lắng hỏi:" Sao vẫn chưa tỉnh?"
"Đặt ông ta lên bàn giáo viên ngồi đi." Sau câu nói, cô khoanh tay lại bước về chỗ ngồi.
Lúc cô hiệu trưởng lên, "hiện trường vụ án" đã được dọn dẹp bởi bàn tay hung thủ và đồng phạm của hắn. Hiện tại các cơ quan chức năng vẫn đang tiến hành điều tra nhưng không có kết quả...
Cô hiệu trưởng vào phòng, đập ngay vào mắt cô là một gương mặt quá quen thuộc đang "ngủ gục" trên bàn giáo viên, có vẻ rất say, còn ngáy to nữa kia mà...
"Sao..sao thầy Hâm lại ngủ gật trong giờ lên lớp thế này?" Cô hiệu trưởng căng mắt lên nhìn, và Hâm chính là tên ông ta.
"Thưa cô, thầy giáo giao bài cho chúng em làm sau đó thầy nói là tối qua thầy và vợ "làm việc miệt mài" đến nỗi rạng sáng vẫn chưa chợp mắt được nên lúc này cần phải ngủ bù...cô không nên làm thầy tỉnh giấc đâu...."Lục Chi ra vẻ rụt rè đứng dậy nói. Cả lớp giật giật khóe môi, muốn cười đến độn thổ... Cô hiệu trưởng rất tức tối, đập bàn giáo viên một cái, ông ta lập tức tỉnh dậy...
"Gì đấy? Con mụ nào phá giấc ngủ của ông..."
Cô hiệu trưởng mặt tối sầm:"Thầy Hâm, đề nghị thầy theo tôi xuống văn phòng làm một bản tường trình từ trên xuống dưới đầy đủ về việc ngủ gật trong giờ giảng và một số hành vi thiếu tôn trọng khác."
Sau khi cả hai rời khỏi, cả lớp phá lên cười, bò lăn cả xuống đất bộc lộ cảm xúc sung sướиɠ. Thực ra cả trường này ai ai cũng đều căm ghét ông ta, số lần dùng vũ lực với học sinh nhiều vô kể...nhưng, lại chẳng ai có can đảm đứng ra tố cáo ông ta, lần này có Lục Chi "không sợ trời không sợ đất" ra tay, mọi người cứ tưởng mọi chuyện thế là xong nhưng nào biết... Lục Chi chính là Lục Chi, không làm cho người ta phục thì không phải Lục Chi, câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, nhưng cái kết của nó sẽ đến rất nhanh, chờ mà xem, xem xem ông già này có kết cục thảm hại thế nào khi...vinh dự làm người đầu tiên dám tát Lục Chi nhé!
Năm cái tát đầu tiên trong đời...tôi đâu dễ dàng bỏ qua như vậy...
***
Tan học! Cô xuống dưới nhà để xe, tùy tiện chọn một người mà không cần để ý xem người này là nam hay nữ, anh chị khối trên hay bạn cùng khối, bắt người ta đèo cô về nhà vì gần đây thực sự không có trạm xe bus nào. Người này ngoan ngoãn , niềm nở, cung kính hết mức mời cô lên xe, không hề dám cãi hay phản đối cô một lời. Hiện tại, cả tỉnh chỉ có vài người như Rau Cải, mama Ngọc Ân là biết gia thế của cô, vậy nên cô chỉ kêu người ta thả cô ở gần đó, rồi tự đi bộ về...Cuộc sống của cô vẫn luôn như thế, làm hổ báo nhưng vẫn được tôn trọng, đó mới chính là phong cách thật sự của cô. ***Sáng hôm sau, cô diện một bộ đồ thể thao adidas cực kì chất đến trường, áo thun, quần lỡ, cặp sách, giày thể thao...tất tần tật màu xanh lá rõ chói đeo thêm cái kính râm đổi màu lại càng tăng thêm độ ngầu và khí chất của Lục Chi cô. Đút tay vào túi quần, cô đi một cách nghênh ngang vào trường. Mục đích Lục Chi diện bộ đồ này không phải để cho nổi, để cho chói sáng cả một vùng, đơn giản chỉ là do tâm trạng cô quá đỗi phấn khích, không có cách nào kiềm chế được sự vui mừng lan tỏa khắp cơ thể, thế nên mới thả cho nó tự do, cho nó bay cao...bay xa...
Tuy quần áo chói sáng, khuôn mặt xinh đẹp dễ thu hút cả trai lẫn gái...nhưng hôm nay ở trên trường chỉ có học sinh nam là lòi mắt ra nhìn cô, còn giới tính nữ thì...một nửa dán mắt vào bảng tin, một nửa thì đứng chầu ngoài cửa văn phòng hội đồng lâu rồi... Có gì đó hot đây!
Lục Chi đi qua bảng tin, không thèm liếc lấy nửa cái, chỉ cười khẩy rồi leo lên lớp. Cô sớm biết bảng tin thông báo cái gì rồi, thậm chí còn là người đích thân dán tin hot lên "bảng ngọc" của trường, chẳng lẽ còn phải xem lại? Trên bảng tin chỉ có mỗi tấm áp phích ông thầy đánh học sinh và một loạt thông tin đưa ra phía dưới, trong đó mặt ông thầy được phóng to, rõ ràng, còn khuôn mặt hai học sinh bị ông ta dùng vũ lực thì bị xử lí mờ hết cả, không biết rõ ai là người bị đánh và trên mạng cũng đã được đăng tải một đoạn video ngắn khá hot...không nói chắc các bạn cũng biết nội dung của đoạn video nhỉ, quả thật là bạn gái bàn dưới của Lục Chi khá được việc, không chỉ quay rõ mặt ông thầy mà còn quay được chi tiết râu ria dưới cằm lão già và lúc lão giơ tay đánh người thì không may một chút gì đó vàng vàng dưới nách của lão ta đã không thoát khỏi tầm ngắm của camera...đúng là xấu hổ mà...quảng cáo lăng khử mùi đầy trên tivi thây, chẳng lẽ ông ta chưa từng xem qua hả? Thật là...
***
Hai tiếng sau, có nguồn tin nhà trường thông báo, ông Hâm đã bị tước quyền làm giáo viên suốt đời, phải bồi thường cho những học sinh bị ông ta đánh đập. Nhận kỉ luật khắt khe của nhà trường trước khi ra đi, điều này không khỏi làm cả trường vui mừng sung sướиɠ hò hét inh ỏi cả mấy tiết học...
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, mọi người chớ đừng nghĩ năng suất làm việc của Lục Chi chỉ có thế.
Nhờ đoạn video ngắn tố cáo hành vi bạo lực vi phạm đạo đức nhà giáo của mr. Hâm mà Lục Chi đăng tải trên mạng. Các cơ quan công an đã tiến hành điều tra thẩm vấn ông ta rồi biết được một số chuyện bất ngờ và đã chính thức khởi tố ông ta.
Các bạn hỏi tại sao lại khởi tố hả?
Lục Chi không ngừng lại ở việc làm ông ta bị đuổi việc, mà ngày cô bị tát năm cái tát đầu tiên trong đời...hôm đó cô đã làm việc rất vất vả...
Phái Rau Cải và người của cô ở trong tỉnh đi tìm những người đã từng bị ông ta đánh đập...đa số đều là những học sinh bị bố mẹ ép học thêm ở nhà ông ta, cô đã đích thân đi gặp họ và khuyên họ ra làm những nhân chứng cho việc tố cáo ông ta, đương nhiên lời của Lục Chi ai dám không nghe...
Cũng cùng lúc đó, một người anh em được cô phái đi điều tra xung quanh khu nhà ông ta cho biết, ngày nào hàng xóm cũng nghe thấy những âm thanh đánh đập tàn khốc và những câu cầu xin thê thảm của vợ con ông ta.
Lúc ra tòa, vợ ông ta phủ nhận điều này nhưng hàng xóm, bạn bè, ngay cả mẹ ruột cũng đứng ra khuyên nhủ nên vợ ông ta cuối cùng cũng khai ra hết toàn bộ sự thật, trong đó có vụ cưỡиɠ ɧϊếp nữ sinh đang ở tuổi vị thành niên khiến nữ sinh này phải nhảy lầu tự tự.
Nhân chứng đầy đủ, sự thật được phơi bầy ngay trước mắt, ông ta không còn gì để chối cãi. Tòa cuối cùng cũng tuyên án, ông ta cuối cùng cũng nhận được hình phạt thích đáng đó chính là ba mươi hai năm tù giam. Giờ này ông ta đã năm mươi mốt tuổi, ba mươi hai năm...mà lại còn sống trong thế giới tù đày nữa thì...
Sự việc cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Nhưng trường Thủy Trạc thật sự là đã mất đi không ít tiếng tăm, chính vì thế, để không ai lâm vào vết xe đổ của mr. Hâm, nhà trường đã lập tức thay hết toàn bộ giáo viên cũ sau đó kiểm tra đạo đức của họ thường xuyên nên may mắn sao, trong mấy tuần cải cách quy mô lớn ấy, nhà trường lại chính thức xóa bỏ đi cái vết dơ ngày nào, trở thành một trong ba trường chuẩn nhất tỉnh, đã được nhà nước trao tặng danh hiệu đơn vị thi đua xuất sắc.
Nói thật, nếu không có Lục Chi dám làm, dám hi sinh hai bên má của mình...có lẽ đến giờ ông ta vẫn nhởn nhơ dùng bạo lực bắt nạt từng học sinh một trong trường mất.
Sự việc lịch sử này nếu túm gọn lại một cách đơn giản thì chỉ là...ông ta tát Lục Chi năm cái liền bị tòa tuyên án ba mươi hai năm tù giam... Chỉ vậy thôi!
Có thể nói, tuy làm hổ báo nhưng lại khiến cả tỉnh E nể phục thì chắc chỉ có cô làm được. Chính vì thế, Lục Chi là tấm gương dũng cảm, can đảm nhất, đáng để học tập... Nhưng chỉ học tập cái đó thôi nhé, những thứ khác tốt nhất đừng nên học tập, nếu không tỉnh này sớm quy tiên rồi.
Tuy được nhiều người ngưỡng mộ, thậm chí còn có mấy thanh niên đại học đến bái sư nhưng sự thật không thay đổi, Lục Chi vẫn mãi là Luc Chi, luôn chỉ làm những điều mình thích, những điều không thích lập tức tan biến trong não cô chỉ cần hai giây là khử sạch.
Bản tính thô lỗ của cô thường xuyên bộc phát, vẫn là học sinh cá biệt của trường, thường ngày hay bị ghi vào sổ đầu bài, bị nêu tên trước cột cờ là việc lặp lại của mỗi thứ hai hàng tuần. Phòng vệ sinh nam vệ sinh nữ không phân biệt mà vào tất, thiệt hại về cơ sở vật chất gây ra cho nhà trường ngày một tăng, hỗn láo với đàn anh trong trường thì ngày nào cũng có, tụ tập bia, trà sữa mỗi tuần năm lần. Họp phụ huynh vẫn thường tự đến, tự do đi lại trong phòng hiệu trưởng ngồi dưới điều hòa...làm bản kiểm điểm, thầy cô bắt gọi phụ huynh lên trường nói chuyện thì ra chợ thuê một bác bán rau gọi là "mẹ". Bài kiểm tra nào cũng đều có chữ họ và tên Phạm Văn Lý gạch đi ghi Vương Lục Chi. Mỗi lần bị thầy cô trách phạt đều giả vờ ngất xỉu để xuống phòng y tế ngủ, tan học nào cũng xuống nhà xe vớ tạm một người bắt đưa về nhà.
Tuy trong trường có hổ báo dữ tợn như Lục Chi đây, nhưng không một ai dám chuyển trường vì cả tỉnh E này đều bao gồm chân tay của cô cả, trừ khi chuyển sang tỉnh khác thì may ra...nhưng đâu phải ai cũng rảnh rỗi như vậy chứ, nhỉ!