Chương 1: Trở về quê hương
- Haizzz…. – nó với khuôn mặt buồn bã nhìn ra cửa sổ rồi thở dài.
- My à, mày đừng có buồn nữa, dù gì thì hắn ta cũng bỏ đi rồi, mày có ngồi đó mà thở dài suốt cả ngày thì hắn cũng chẳng quay lại đâu. – Giang, Ngân và Trà ra sức thuyết phục nó trở thành con người vui vẻ, hòa đồng và nhí nhảnh như thường ngày.
Nguyên nhân khiến nó trở nên như vậy là vì tên người yêu của nó đã đòi chia tay và bỏ đi cùng với người con gái khác. Nó đã ngồi trước của sổ và thở dài như vậy suốt cả ngày mà không chịu ăn gì. 3 đứa bạn của nó nhìn vậy thì cũng buồn lắm nên đã gọi tên đó ra bãi đất trống và cho tên đó một trận (tất nhiên là không cho nó biết). Cả bọn đang ngồi than thở thì bỗng tiếng chuông điện thoại của nó vang lên
“Cố quên đi một hình bóng
dẫu đôi tay vẫn không thể buông
cố quên đi một lời nói
dù cho con tim thét gào
phải xa nhau thôi đừng tiếc
để cho nhau mỗi con đường riêng
hãy thứ tha bao lầm lỗi
giờ đây không ai giữ được… tiếng yêu lúc đầu… ”
( Cố quên – Khởi My)
Thấy màn hình điện thoại hiện lên chữ “Papa” nó ấn nút nghe nhưng không nói câu nào chỉ bật loa ngoài cho 3 con bạn cùng nghe.
- My à? Tuần này con có bận công việc gì không? – Pama nó hỏi.
- Không ạ! Có gì không papa? – Nó nói.
- Vậy thì tốt! 2 ngày nữa con hãy về Việt Nam đi, ở bên đó cũng lâu rồi, Pama nhớ các con lắm! (Pama nó biết Giang, Ngân và Trà vì 4 gia đình từ trước tới giờ đã thân với nhau. Đặc biệt pama của 4 đứa lại chơi với nhau từ khi học chung cấp 2).
Nghe thấy vậy Giang, Ngân và Trà chờ nó trả lời, trong đầu của 3 đứa đều có chung một suy nghĩ “Chắc nó không đồng ý đâu”. Nhưng câu trả lời lại là:
- Vâng! Con cũng nhớ Pama nhiều, 2 ngày nữa gặp lại, thôi con cúp máy đây. Chào pama. – Tuy giọng diệu nghe thì có vẻ phấn khởi, vui mừng nhưng khuôn mặt vẫn hiện rõ nét buồn thoáng qua.
- Này, My. Sao mày lại đồng ý vậy? Mọi khi cứ nhắc đến việc về Việt Nam là mày lại tìm cách từ chối cơ mà? – Ngân hỏi thay cho sự thắc mắc của Giang và Trà.
- Tao nghĩ đã đến lúc phải trở về với quê hương rồi! Mà tao cũng muốn quên cái mối tình không đúng chỗ của tao! – Nó đáp một cách tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.
- Hơ hơ… - Điều này làm 3 đứa bạn shock không biết nói gì.
- Thôi muộn rồi, tao đi ngủ đây! Bọn mày ngủ ngon. – Nó nói xong thì bước đi luôn.
- À... Ờ… Ngủ ngon! – 3 đứa kia đồng thanh.
Mọi chuyện lại trở lại bình thường nhưng có điều nó không còn là nó nữa! Nó đã trở thành một con người hoàn toàn khác, một con người lạnh lùng, băng giá nhưng khi ở bên cạnh bạn bè hoặc người thân thì nó lại chính là nó – con người nhí nhảnh, đáng yêu có điều ít cười hơn trước.
2 ngày sau, tại sân bay Nội Bài, một chiếc máy bay hạ cánh xuống và từ trong máy bay Tứ Đại Ác Ma nhà mình bước ra và nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý giống như những người nổi tiếng vậy. Vừa ra đến nơi đã có 4 anh chàng vệ sĩ to cao đón bọn nó.
- Chào các vị tiểu thư ạ! – 4 anh đồng thanh.
- Chào các anh, cảm ơn đã đến đón chúng tôi. – Trà lên tiếng.
- Đó là nhiệm vụ của búng tôi ạ. Mời 4 vị ra xe ạ. – Một anh chàng đáp và cùng tụi nó bước đến chiếc xe Lamborghini Reventon.
Chiếc xe lao nhanh trên đường và tiến thẳng đến biệt thự của nhà nó (vì pama của Giang, Ngân và Trà đều đang ở biệt thự nhà nó). Cánh cổng sắt mở ra, chiếc siêu xe tiến vào thu hút ánh mắt của nhiều người trong nhà. Sau cánh của xe vừa mở ra là 4 vị tiểu thư bước xuống. Vừa đặt chân xuống đất chưa kịp biết có ai xung quanh không, bọn nó đã chạy vào ôm chầm lấy pama rồi nói những câu như là “con nhớ pama nhìu lắm” “lâu lắm rồi mới được gặp pama vui quá!!!” …. Sau màn chào hỏi lâm li bi đát bọ nó mới chợt nhận ra xung quanh có người rồi xấu hổ cúi đầu đồng thanh:
- Dạ! Tụi con chào các bác ạ.
- Ừ, các con đi như vậy có mệt không? Cuộc sống bên đó của các con có tốt không? – Pama tụi nó hỏi.
- Dạ, không mệt lắm ạ, tại tụi con cũng quen với việc phải ngồi máy bay nhiều rồi. – Tụi nó nhanh nhảu đáp.
- Ủa, là sao? Ngồi máy bay nhiều? – Pama nó thắc mắc.
- À… Là vì mỗi lần đi kí hợp đồng là bọn con lại phải ngồi trên máy bay mà. Bọn con đã xây dựng một công ty riêng để làm việc. – Ngân đáp.
- Hả? Công ty riêng? – 8 người, 8 cái miệng cùng thốt lên. (tại pama tụi nó đâu có biết tụi nó lập công ty riêng đâu).
- Làm gì mà mọi người phản ứng zữ vậy? Chỉ là lập một công ty riêng để cùng làm việc thôi mà. – Nó thản nhiên đáp.
- À…Ờ… Tại mọi người bất ngờ quá. Mà công ty của các con sao rồi? – Pama Giang hỏi.
- À… Cũng bình thường thôi pama. Mọi người biết công ty có tên là Black Blue chứ? (chả biết dùng tên gì nên tác giả trém đại) Đó là công ty của tụi con đó. – Giang trả lời.
- Gì cơ? Như vậy mà bình thường á? Cái tập đoàn đó đứng thứ 2 Thế Giới đó. Mà có thật đó là công ty riêng ý lộn cái tập đoàn riêng của bọn con không vậy? – Pama tỏ rõ sự ngạc nhiên. Con họ giỏi đến vậy sao?
- Pama coi thường tụi con quá! Thôi tụi con về biệt thự nghỉ ngơi đây. Tạm biệt mọi người. – Không cần biết mọi người có đồng ý hay không bọn nó cứ thế tiến thẳng ra ngoài bỏ lại 8 con người đang lắc đầu ngán ngẩm trong căn biệt thự. (Bọn nó ở biệt thự riêng).
Chiếc xe lại một lần nữa lao nhanh trên đường nhưng lần này không phải tài xế cầm lái mà là nó cầm lái. Căn biệt thự hiện ra trước mắt bọn nó làm bọn nó cảm thấy có chút thú vị. Đỗ xe vào gara bọn nó cùng bước lên nhà, nơi có một người đàn ông mái tóc đã điểm bạc cúi chào bọn nó, đó chính là quản gia Minh.
- Chào mừng các tiểu thư đã trở về. – Người hầu trong nhà đồng thanh và cúi người.
- Ừm… Chào mọi người. Mọi người vẫn khỏe chứ? – Ngân lên tiếng hỏi thăm.
- Dạ. Vẫn khỏe ạ. Cảm ơn cô chủ đã quan tâm. – 1 cô người hầu lên tiếng.
- Ừm… vậy mọi người đi làm việc tiếp đi. – Trà đáp.
- Dạ. – Đồng thanh rồi quay ra làm việc tiếp.
Nói xong bọn nó cũng ai về phòng nấy để chuẩn bị cho một cuộc vui chơi tưng bừng tối nay.