Khoa nội trú vào ban đêm có hơi lạnh, đi qua hành lang dài đằng đẵng ấy, Tuỳ An Nhiên sờ cổ tay, suy nghĩ miên man.
Cổ tay cô vẫn còn phảng phất hơi ấm của anh và cảm giác khi tiếp xúc với chuỗi tràng hạt. Cô hơi dùng lực, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng cô chẳng hay biết. Rất nhanh cô đã đi đến cổng bệnh viện, cô dừng lại, cô nhớ đến bóng lưng thẳng tắp vừa rời đi của Ôn Cảnh Phạm, hình bóng ấy in dài dưới ánh đèn, khiến cô muốn buông bỏ tất cả xông về phía anh. Nhưng cô không dám…
Lúc anh dừng lại, cô càng không dám. Không phải cô chưa từng nghĩ đến nhưng có tồn tại mới có mất đi, nếu như biết được cảm giác lúc có, một ngày nào đó mất đi…có phải sẽ khiến cuộc sống sau này sẽ trở nên không hoàn hảo không?
Cô cứ nghĩ rồi lại nghĩ, nhất thời như uống nước chanh, chua đến nỗi dạ dày đau đớn.
Nước mắt chực trào, cô ngẩng đầu nhìn lên, khẽ chớp mắt. chỉ cảm thấy lông mi ươn ướt, cổ họng nghẹn lại, hít thở không thông. Cô cứ đứng như vậy để bình tĩnh một lúc, khi dùng tay vỗ vỗ mặt, xác định bản thân như bình thường mới tiếp tục đi vào.
Lúc cô đi vào, cả phòng tối om, chỉ có ánh trăng chiếu từ ngoài cửa số vào cuối giường.
Cô đóng cửa, đang chuẩn bị ngủ tạm ở sofa thì nghe thấy tiếng động từ bên giường truyền đến, kèm theo sau đó là giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng của An Hâm: “Cảnh Phạm đi rồi à?”
Tuỳ An Nhiên giật mình, đi lại gần thì thấy An Hâm vẫn chưa ngủ, đang tựa lưng vào giường. Cô đi đến sửa lại vị trí của gối để mẹ thoả mái hơn và đưa tay bật đèn, hỏi: “Mẹ, mẹ chưa ngủ sao?”
“Trong lòng có chuyện nên ngủ không được.” An Hâm cầm tay cô, ý cười bên môi càng đậm, nói: “Lúc trước tay con chỉ lớn bằng lòng bàn tay mẹ, bây giờ đã bằng mẹ rồi.”
“Con lớn rồi mà.” Tuỳ An Nhiên kéo tay bà qua, nhẹ nhàng dựa vào lòng bà.
Đây là giây phút an yên chỉ có hai người, ánh đèn dường như chuyển sang vàng, sưởi ấm lòng người.
Đã rất lâu rồi cô không tựa vào lòng làm nũng với mẹ, lúc này cầm lấy bàn tay ấm áp của bà, tâm trạng của cô cũng bị ảnh hưởng khiến cô chỉ muốn im lặng mà nằm bên cạnh mẹ.
Đây mới là người cô hoàn toàn tin tưởng.
“Con ngồi dậy đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” An Hâm nhẹ đẩy cô, ý cười không giảm.
Tuỳ An Nhiên chớp mắt, vừa định cọ đầu vào tay mẹ thì cả người cứng lại…động tác này không phải thói quen độc quyền của Phàm Hi sao, mới có mấy ngày, sao cô lại bắt chước nó luôn rồi…
Cô xấu hổ, không nói gì, cởi giày rồi lên giường nằm, quay đầu im lặng nhìn An Hâm.
Chăn có mùi sát trùng thoang thoảng, không dễ ngửi chút nào. Cô khẽ chun mũi, đang định nói thì điện thoại trên đầu giường vang kêu, cô nhướn người qua lấy.
Là tin nhắn của Lục Tập Phương.
Cô khẽ nhíu mày, vuốt lên mở khoá.
Lục Tập Phương: “Đồng chí Tuỳ An Nhiên, cô thật sự muốn phụ lòng tôi sao? (biểu cảm đáng thương)”
Biểu tượng cảm xúc mà anh gửi đến đúng là rất đáng thương, Tuỳ An Nhiên tưởng tượng Lục Tập Phương làm vẻ mặt này thì bật cười.
Sự gặp gỡ giữa người và người thật kỳ diệu, trước khi quen biết nhau, cho dù người đó xuất hiện trước mặt bạn một trăm lần thì bạn vẫn không có ấn tượng, nhưng quen biết rồi, không cần biết là ở đâu, vẫn có thể lưu lại ấn tượng.
Sau khi Tuỳ An Nhiên quen biết Lục Tập Phương, ngoài nghe danh tiếng của anh ta qua các loại truyền thông như báo chí, truyền hình, weibo, … lúc đi uống trà chiều cũng nghe đồng nghiệp nhắc đến anh ta.
Nhưng tất cả những lời bình luận cảu họ dành cho anh ta đều là: Đạo diễn mặt lạnh, không thích nói cười.
Ai có thể ngờ được anh ta còn có một bộ mặt này chứ, vừa hài hước vừa hay nói đùa, kéo gần khoảng cách với mọi người, khiến họ thấy rằng anh cũng như một người bạn bình thường bên cạnh mà thôi, chỉ là công việc của anh là đạo diễn có địa vị sự nghiệp lên như diều gặp gió.
Thật ra cảm giác mà anh ta và Ôn Cảnh Phạm đem đến có người khác rất giống nhau, lúc không thân quen, chỉ nhìn từ xa thì thấy bọn họ như vị thần trên cao, không thể với tới; nhưng khi quen biết rồi mới phát hiện, họ ôn nhu như ngọc, tỉ mỉ và ấm áp, luôn quan tâm đến cảm xúc của bạn, khiến bạn như tắm trong gió xuân.
An Hâm thấy cô cười, ánh mắt dịu đi không ít, hỏi: “Mẹ thấy cậu con trai hôm nay đến cùng con cũng được đó, tụi con có phải đang quen nhau không?”
Tuỳ An Nhiên giật mình, vội lắc đầu: “Không có, tụi con chỉ là bạn bè.”
“À, như vậy à.” An Hâm gật đầu đăm chiêu, thấy cô cụp mắt không nói gì, lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Nhưng mẹ thấy con khá thích cậu ta đó.”
Tuỳ An Nhiên: “…” Biểu cảm của cô rõ ràng như vậy à?
An Hâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, tay vuốt mái tóc cô, cân nhắc nói: “Con bây giờ nên yêu đương rồi, không thì mẹ lại phải thay con suy nghĩ chuyện chung thân đại sự đó.”
“Không phải mẹ nói đã sắp xếp đối tượng cho con xem mắt sao? Lần này con quay về, tính toán là không đi nữa.”