Chương 25
Tuỳ An Nhiên nằm mơ, trong mơ cô gặp mình của đêm đó, nhân lúc xúc động, dũng cảm tỏ tình.
Cô trong mộng cũng là dáng vẻ phóng khoáng, chiếc áo khoác đen được anh mắc lên dàn da trắng đó. Ở tại trước cánh cửa đó, rõ ràng khoảng cách của cô và anh chỉ có cái nhau vài bước, cuối cùng lại chỉ còn một cái chỉ tay.
Ánh đèn màu cam ấm áp đó biến mất ngay lúc này, Ôn Cảnh Phạm đứng ở đó, cả khuôn mặt của anh không cách nào nhìn rõ, anh cười lạnh với cô, vẻ mặt khinh thường: “Tuỳ An Nhiên, chúng ta không có khả năng đâu. Không chỉ là tôi không có tình cảm với cô, chỉ riêng cánh cửa của Ôn gia, cô cũng bước không qua đâu.”
Đúng vậy, cô biết.
“Nhưng anh đối xử với em rất tốt, sao lại không có tình cảm chứ?”
Ôn Cảnh Phạm dường như đang chế giễu cô, giọng nói khinh thường: “Tôi đối xử với ai cũng như vậy, cô tự mình đa tình rồi.”
Cô không kịp vì bản thân tranh thủ một chút, anh đã quay người rời đi, góc áo bị gió thổi cong lên vòng cung, bay bay trong gió. Cô thất tha thất thỉu quay về phòng, mở Weibo, phát hiện anh đăng bài mới, nội dung là: “Nếu đang muốn cùng tôi làm bạn thì đừng vượt quá giới hạn, không tự lượng sức mình.”
Không tự lượng sức, tự mình đa tình…
Điều Tuỳ An Nhiên sợ nhất, chỉ là anh thật sự nói với cô những lời này.
Đang hốt hoảng, ánh sáng mặt trời chói mắt trong mộng, bên tai có tiếng mèo kêu, cô cảm thấy cánh tay trái buông lỏng của mình dường như bị ánh sáng đí đốt cháy, đau không chịu được. Cô muốn hét lên nhưng lại hét không ra tiếng, núi rừng hoang vu, trời đất vắng vẻ, chỉ có mỗi một mình cô.
Bỗng nhiên Tuỳ An Nhiên từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn liền thấy Phàm Hi đang ngồi trên chăn, chân duỗi đến cánh tay của cô, nhẹ nhàng cào.
Nó khống chế lực đạo rất tốt, Phàm Hi “meo” một tiếng, đi vài bước nhảy xuống giường, rồi cào cào cánh cửa phòng đóng chặt, quay đầu nhìn cô.
Thì ra nó gọi cô rời giường…
Tuỳ An Nhiên nhìn thời gian, sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ mới lộ ra chút ánh sáng sáng sớm. Cô ngồi dậy, gãi gãi đầu, lúc này mới cầm điện thoại đứng lên.
Tuỳ An Nhiên bị gọi dậy sớm đang ăn, vừa ăn mỳ gói vừa nhắn tin tố cáo: “Phàm Hi sáng nào cũng dậy sớm vậy à? Hôm qua cũng vậy.”
Lúc này Ôn Cảnh Phạm hiển nhiên đã tỉnh, rất nhanh trả lời: “Bị Phàm Hi phá rồi?”
“Đúng vậy, vừa ăn xong, nó giờ lại nhìn cá vàng rồi…Mấy con cá vàng đó đã bị nó doạ sợ đến nỗi không dám ăn thức ăn, sợ ăn mập lên rồi liền bị Phàm Hi ngậm đi.”
Lông mày Ôn Cảnh Phạm nhảy lên một cái, hỏi lại: “Phàm Hi gọi em dậy?”
“Cào tay em…Có vấn đề gì sao?”
Ôn Cảnh Phạm trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Không có gì.”
Tuỳ An Nhiên nghiêng đầu nhìn Phàm Hi đang ngồi ngay ngắn, đặt điện thoại xuống đi rửa chén bát. Đợi đến khi cô dọn dẹp xong chuẩn bị ra khỏi cửa, mới nhớ ra chiếc điện thoại để quên trên bàn.
Phàm Hi thấy cô sắp ra ngoài liền tiễn cô tới cửa. Lúc cô đổi giày, nó ngồi ở chỗ không xa không gần nhìn cô, thấy cô nhìn qua đây, cứ kêu “meo…meo…meo”
Dù sao thời gian vẫn còn sớm, cô dứt khoát ở thêm chút nữa chơi với nó, thấy dáng vẻ của nó như đang chờ dặn dò, cô suy đoán: “Hôm nay vẫn muốn ăn cá đù vàng nhỏ?”
Phàm Hi im lặng một lúc, lại kêu “meo” một tiếng. Cá đù vàng nhỏ đương nhiên là được rồi, nhưng trẫm rõ ràng muốn nói là ngươi về sớm một chút bồi trầm dùng ngự thiện* a.
*dùng ngự thiện: ăn cơm
“Chị đoán đúng rồi?” Tuỳ An Nhiên cười mỉm, xoa xoa đầu Phàm Hi, nhẹ nhàng dặn dò: “Con ở nhà nhớ ngoan đó, buổi tối sẽ mua đồ ăn ngon về cho con.”
Phàm Hi trừng đôi mắt xanh ngọc bích đó nhìn cô, vì cái gì mà nói trẫm phải ngoan, lẽ nào không phải nên nói là trẫm cứ tuỳ ý à?
Tuỳ An Nhiên thấy nó không đáp lại, tự hiểu thành nó đã hiểu rõ ý của cô rồi, cười dịu dàng: “Vậy chị đi làm đây, em cũng đừng đánh chủ ý* lên hồ cá đó, biết chưa?”
*đánh chủ ý: âm mưu
Phàm Hi đã quay đầu, không muốn để ý cô nữa rồi, trẫm sao lại giống mấy con mèo ngu xuẩn chỉ biết ăn đó chứ?
Lúc Tuỳ An Nhiên ra khỏi cửa mới nhớ đến tin nhắn Ôn Cảnh Phạm vừa gửi cô vẫn chưa xem, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Lúc Phàm Hi ở nhà Lục Tập Phương, gọi tỉnh dậy đều là trực tiếp đánh lên mặt, đánh đến khi tỉnh mới thôi.”
“Vậy…anh thì sao?”
“Cũng bị cào tay.”
Cũng là…
Cách dùng từ này thật khéo léo a.
Tuỳ An Nhiên đi đến thang máy, hít sâu bầu không khí sớm mai tươi mát, cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Nhưng năng lượng này kéo dài đến buổi chiều liền tuyên bố hết cạn.
Tiền sảnh nhận được phàn nàn của khách, nói phòng không được dọn dẹp sạch sẽ, bốn góc giường đều không sạch. Trực ban giải quyết không được, liền gọi cho cô.
Cô vội vã đến đó, của phòng đang mở, PA phụ trách vệ sinh phòng này và trực ban đều ở đây, cô nhìn sơ qua, lông mày nhíu lại, lúc nhìn khách lông mày giãn ra một chút, lòng lại không yên chút nào.
Khách là tiểu hoa đán đang nổi trong vòng giải trí, Tưởng Ninh Hạ, cố ấy mỗi lần đến thành phố A đều sẽ ở Thịnh Viễn, và mỗi lần…đều phàn nàn.
Tuỳ An Nhiên may mắn, trước giờ chưa nhận được phàn nàn của cô ấy, nghe nói một quản lý trực ban lần gần đây nhất bị Tưởng Ninh Hạ phàn nàn là ── nhân viên khách sạn lén lút tìm cô ấy xin ký tên, làm phiền cô ấy.
Cô điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân, lúc này mới ứng phó, “Xin chào cô Tưởng, tôi là quản lý tiền sảnh Tuỳ An Nhiên.”
“Xin chào.” Cô ấy gật đầu, môi vểnh lên thể hiện không vui vẻ: “Tôi là khách quen của khách sạn các cô, mỗi lần tôi đến thành phố A đều vàoThịnh Viễn ở, nhưng mỗi lần đều phát sinh những chuyện không vui vẻ.”
Trong lòng Tuỳ An Nhiên nghĩ: “Sao người khác không có vấn đề gì, chỉ có mỗi cô là có, rõ ràng là đang kiếm chuyện thì có.”
Nhưng trên mặt vẫn dịu dàng điềm tĩnh: “Tôi thật xin lỗi vì sự bất tiện này.”
“Cô nhìn xem, phòng vệ sinh, bồn tắm lau không sạch, cửa sổ còn bụi, còn quá đáng hơn là chăn trải giường cũ đến ố vàng.”
Tuỳ An Nhiên bình tĩnh nhìn cô ấy, kiểm tra tất cả theo như những lời cô ấy nói. Sau khi đến bên giường, cầm lên chăn nhìn lại lại gần ngửi thử.
Kiếm tra xong tất cả, cô mới giải thích: “Đây là sơ suất của chúng tôi, chỉ là mùi kỳ lạ trên chăn là mùi nước diệt khuẩn. Khách sạn chúng tôi ở mặt này luôn nghiêm khắc, nhưng nếu cô Tưởng không thích, tôi lập tức cho người đổi cái mới cho cô. Còn về phần bồn tắm và cửa sổ, tôi sẽ cho PA cẩn thận quát dọn lau chùi một lần nữa, ngài thấy thế nào?”
“Hừ, khách sạn cô lần nào cũng nói như vậy, nhưng mỗi khi tôi vào ở đều xảy ra vấn đề, đây là không muốn làm ăn nữa đúng không? Khách sạn năm sao ở thành phố A cũng không phải chỉ có mỗi Thịnh Viễn các cô!”
Những lời này có chút nghiêm trọng rồi…