Chương 27

Tuỳ An Nhiên nhíu mày lại, nụ cười không thay đổi: “Nhưng thế này đi, tôi đổi giúp cô Tưởng một phòng mới, tất cả đồ trong phòng cũng đổi mới, bảo đảm sẽ không xảy ra việc này nữa.”

Cô vừa nói xong, điện thoại liền reo, cô nhìu nhẹ lông mày, cười xin lỗi Tưởng Ninh Hạ: “Xin lỗi cô Tưởng, tôi xin phép đi nghe điện thoại.”

Thấy cô ấy lạnh lùng gật đầu, cô mới cho trực ban một ánh mắt, quay người đi nghe điện thoại.

Là điện thoại của Ôn Cảnh Phạm.

Cô dựa vào tưởng, nghe điện thoại: “Alo?”

Anh đang đánh bàn phím, âm thanh lách cách, nghe giọng của cô của mới dừng lại nói: “Có đang bận không?”

“Uh, đang xử lý phàn nàn của khách.” Giọng của cô có chút mệt mỏi.

“Hửm?” Âm cuối của anh nâng cao, lúc nói giọng có vài ý cười: “Rất khó giải quyết?”

“Uhm…” Cô dừng lại, nhìn vô trong phòng mới nói: “Cũng tạm, anh kiếm em có việc gì à?”

“Uhm, công việc anh làm xong sớm một ngày, ngày mai trả phòng, khi nào em rảnh? Anh mời em đi ăn.” Ngữ khí của anh tự nhiên, cũng không đề cập đến chuyện khác, chỉ mỗi việc mời ăn cơm.

Tuỳ An Nhiên ngạc nhiên nhớ đến ánh sáng chói loá trong giấc mơ sáng nay, kiềm chế nỗi sợ, trả lời lại: “Được a, hai ngày sau em đều được nghỉ. Vậy ngày mai anh đón Phàm Hi về sao?”

Ôn Cảnh Phạm im lặng hồi lâu mới trả lời: “Không đâu, tối mai ông nội bảo anh về nhà một chuyến. Vừa đúng lúc ngày mốt đi thử giọng, vậy ngày đó gặp. Còn về Phàm Hi, đợi đến lúc gặp mặt rồi nói?”

Câu cuối đó, tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại là câu khẳng định.

Cô mới tiếp xúc với Phàm Hi không lâu, nghe lời hiểu chuyện, lại biết bán manh*...Cô còn chưa muốn sớm như vậy mà phải trả mèo lại anh. Nghĩ như vậy, cô liền nhanh chóng đồng ý.

*bán manh: giả vờ dễ thương, làm dễ thương

Đang đợi cúp điện thoại Ôn Cảnh Phạm lại gọi cô: “An Nhiên.”

Tim cô đập mạnh, đáp lại một tiếng.

Anh vậy mà lại không nói tiếng nào nữa, sau khi im lặng hồi lâu, mới nói: “Không có gì, em bận việc của em đi.”

Tuỳ An Nhiên dừng lại một lúc: “Được.”

Tuỳ An Nhiên đứng trước cửa điều chỉnh lại biểu cảm của mình, đưa tay kéo khoé miệng ra thành nụ cười, lúc lại mới quay người đi vào.

Tưởng Ninh Hạ khoanh tay trước ngực ngồi trên sofa, chậm rãi nghe lời giải thích của trực ban, thấy Tuỳ An Nhiên quay trở lại, liếc nhìn qua, tự mình mở miệng trước: “Tối nay tôi có thông báo phải đi, đừng làm lỡ hành trình của tôi nữa, làm theo lời của cô đi.”

Cô ấy vậy mà đồng ý, vậy chuyện này đơn giản rồi.

Tuỳ An Nhiên thuận theo đáp ứng, dẫn cô đi đổi phòng khác. Lúc đi kiểm tra phòng mới với cô ấy, Tưởng Ninh Hạ mới giả vờ như vô ý hỏi: “Tôi nghe nói Ôn Cảnh Phạm của SY cũng ở khách sạn này?”

Tuỳ An Nhiên bị hỏi sững người, thấy Tưởng Ninh Hạ nhíu mày nhìn sang mới trả lời: “Xin lỗi, cô Tưởng, liên quan đến quyền riêng tư của khách hàng, tôi không thể nói với cô nhưng đúng thật là Ôn tiên sinh đang là khách VIP của khách sạn Thịnh Viễn.”

Tưởng Ninh Hạ dường như cong khoé môi cười, sắc mặt có vài khinh miệt: “Không cần lo lắng, tôi cũng là tuỳ tiện hỏi thôi.”

Thấy cô không trả lời, lúc quay người rời khỏi phòng vệ sinh nhẹ nhàng nói với cô một câu: “Tôi nhìn cô khá thuận mắt đó.”

Tuỳ An Nhiên bối rối suy nghĩ, có nên cảm ơn cô ấy không?

--

Khúc nhạc đệm nhỏ này Tuỳ An Nhiên nhanh chóng quăng sau đầu. Hôm nay lúc tan làm, cô lại đi siêu thị mua cá đù nhỏ cho bữa tối của Phàm Hi.

Ngày mùa đông ngắn, cô chỉ mới ghé qua một xíu mà lúc về đến nhà đã tối trời rồi.

Cô mở cửa, chưa vào trong đã nhẹ giọng gọi Phàm Hi.

Mới gọi được hai tiếng, Phàm Hi đã bất thanh bất động ngồi trên sàn nhàn cách đó không nhà, lặng lẽ nhìn cô. Trong phòng không có đèn, tối om om, hai đôi mắt xanh ngọc của nó, từ chỗ cô nhìn sang, vẫn đang phát sáng.

Đại khái là sợ doạ sợ cô, lúc biểu cảm của cô ngưng trệ nó liền quay đầu chuyển ánh nhìn sang công tắc đèn trên tủ giày.

Cảm xúc ngột Tuỳ An Nhiên bởi vì chuyện Tưởng Ninh Hạ đột nhiên bộc phát, cô không mở đèn, đổi dép rồi vào phòng, ngồi xổm trước mặt Phàm Hi, xoa xoa cái đầu mềm mại của nó.

“Phàm Hi, em có thích con mèo cái nào không?” Cô tự nói tự trả lời, lúc ngón tay chạm vào mèo rất dịu dàng, “Nếu sau này gặp con mèo em thích, em cứ dũng cảm đem nó về nhà, yêu đương gì đó là một chuyện rất tệ hại, còn chưa có được người ta nhưng lại cảm thấy bản thân đã nhiều lần mất đi...”

Phàm Hi ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng “gừ gừ” một tiếng. Ngươi nói ai chứ? Bụng trẫm đói rồi, con người ngu xuẩn như cô sao lại không nấu cơm cho trẫm ăn chứ.

“Nói rồi em nghe cũng không hiểu.” Cô kề sát người vào bức tường, trong phòng tối đen như mực, ngoài cảm xúc đau buồn tự nhiên bộc phát của cô thì cũng chỉ có mỗi con mèo của anh yên lặng ngồi với cô.

Bóng tối là lúc dòng cảm xúc tuôn trào. Bạn không thể nhìn rõ được biểu cảm của bản thân nên bạn có thể không kiêng dè mà bộc lộ hết những bất an, chán nản, uỷ khuất của mình.

Cô thật sự rất mệt...Thật ra đã từng nghĩ là sẽ không thích anh nữa, nhưng đâu phải nói không thích là dứt khoát không thích nữa?

Ngón tay của cô dời xuống lỗ tai của Phàm Hi, nhẹ nhàng thở dài.

Phàm Hi như thể cảm nhận được tâm trạng sa sút của cô, thoả hiệp cọ cọ trong tay cô. Thôi vậy, thấy ngươi buồn như vậy, trẫm miễn cưỡng cho ngươi sờ lỗ tay trẫm đó.

Cọ nửa ngày rồi thấy cô vẫn không phản ứng, nó mới quay người nhìn cô, men theo chân gập lại của cô mà trèo lên đáp trên vai cô, nhìn một lúc, lấy chân trái khều khều mặt cô.

Ê, tỉnh lại nấu cơm cho trẫm a!!!

Tuỳ An Nhiên lại không hiểu suy nghĩ “thật sự” trong lòng nó, chỉ nghĩ là nó muốn an ủi mình, vươn tay ôm lấy nó, sờ sờ.

Phàm Hi bị sờ như vậy, lúc ngửi thầy trên người cô có mùi thơm giống như trên người Ôn Cảnh Phạm liền ngoan ngoãn để cô ôm, thập phần “hy sinh” làm trai đẹp nửa ngày.

Đợi đến lúc cảm xúc buồn bã của cô tan bớt, Phàm Hi mới rời khỏi vòng tay cô nhảy xuống, nhanh chóng xem xem bữa tối hôm nay là gì.

...Hôm nay có năm con cái đù vàng luôn!

Tuỳ An Nhiên đem cá đi nấu, thấy nó vui vẻ ngồi bàn bếp không hề nháy mắt nhìn cá đù vàng, không nhịn được cười: “Con mèo tham ăn.”

Tuỳ An Nhiên nghĩ nghĩ, lôi điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Cảnh Phạm: “Lúc nào Phàm Hi có con, anh tặng em một con nha?”

Phàm Hi nhìn dáng vẻ cô trong chớp mắt vui vẻ cong khoé môi, đôi mắt lấp lánh, đột nhiên cảm thấy lạnh người...