Chương 24
Tuỳ An Nhiên nói xong liền thấy hối hận rồi, không cần nói câu nói này có bao nhiêu đột ngột, nếu như thuận lợi tỏ tình…bây giờ vẫn không phải lúc.
Anh đang ở trong khách sạn, mèo của anh vẫn còn ở chỗ cô…không lâu nữa, cô và anh cùng nhau l*иg tiếng.
Nếu bị từ chối, vậy có bao nhiêu khó xử?
Nghĩ như vậy, sự xúc động của cô cũng nguôi dần. Nghĩ cái cứu vớt, lại sợ càng tô càng đen, cô dứt khoát chuyển chủ đề: “Phàm Hi ở chỗ em anh yên tâm đi, nhất định sẽ nuôi nó béo tốt.”
Bị điểm danh bạn học Phàm Hi mắt cũng không động, chỉ có vẫy vẫy tai coi như trả lời.
Ôn Cảnh Phạm cười cười, lúc này mới rời đi. Anh vừa xoay người, khuôn mặt vốn chỉ có ý cười nhàn nhạt liền không còn một phần.
Vừa ra khỏi chung cư, anh dừng bước, ngẩng đầu nhìn tầng lầu của cô. Phàm Hi vừa đến, mỗi phòng của cô đều bật đèn, giống như đèn trên thuyền chài bên sông, ấm áp ghẹo người.
Anh cứ như vậy mà đứng nhìn, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng như tuyết trời đông, dần dần đông lại. Rất lâu sau, anh mới thu lại tầm mắt, cúi đầu buông gấu tay áo vì xuống bếp mà vén lên, nhanh chóng rời đi.
Tuỳ An Nhiên nghe tiếng động cơ xe dưới lầu khởi động mới mở nửa cánh cửa sổ ra nhìn, chỉ kịp thấy đèn sau xe của anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Nói không buồn là giả, người mình thích đứng ngay trước mặt, không nhịn được muốn lại gần, nhưng lại sợ lúc nói ra sẽ nhận lại kết quả không tốt.
Đến lúc đó không thể đến gần anh, thậm chí như bây giờ vui vẻ làm bạn với anh cũng không thể.
Cô không dám lúc cái gì cũng không có lại chọc thủng tấm màn mỏng này…ít nhất là ngay lúc này, không thể lấy chuyện này ra đánh cược.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tuỳ An Nhiên đóng lại cửa, đợi đến lúc quay lại căn phòng ấm ấm, bỗng run cầm cập, cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt có chút đông lại vì lạnh của mình.
Mùa đông của thành phố A── thật sự rất lạnh.
Phàm Hi không biết từ lúc nào đã nhảy lên tủ kê tivi, ở trên đó không một tiếng động mà nhìn Tuỳ An Nhiên…Thấy cô đóng cửa quay lại, không hứng thú dời mắt, nhảy vài bước đến trước hồ cá, tiếp tục nhìn chằm chằm lũ cá.
Lúc Tuỳ An Nhiên nhìn thấy Phàm Hi, nó giống như bức tượng không di động, chỉ có đôi mắt xanh như ngọc đảo đưa theo hướng bơi của lũ cá.
“Phàm Hi…” Cô nhẹ nhàng gọi tên nó.
Phàm Hi không quan tâm cô, tiếp tục nhìn hồ cá.
“Con đừng xúc động nha…sát sinh không tốt đâu.”
Phàm Hi vẫy vẫy tai, cuối cùng cũng ngẫng đầu lên nhìn Tuỳ An Nhiên, đôi chân mềm mại đó cào cào vài cái lên hồ cá, không quan tâm đến sắc mặt đã thay đổi của Tuỳ An Nhiên, tiếp tục ngồi ngay ngắn nhìn.
Xe Ôn Cảnh Phạm vừa đi được 10 phút, điện thoại liền nhận được tin nhắn của cô: “Phàm Hi cứ ngồi xổm bên hồ cá…Không sao chứ (TAT)?”
Mặt anh vốn đang không có biểu cảm gì, lúc này không tự chủ mà cong khoé môi, vừa đúng lúc đi đến đèn đỏ ngã tư, anh nhanh chóng trả lời: “Chắc là không có gì đâu, cứ 10 phút em điện báo cáo hành động của nó cho anh, anh sẽ chỉ em làm thế nào.”
Tuỳ An Nhiên nhớ đến lúc này anh đang lái xe, trì hoãn nửa khắc* sau, đoán rằng anh đã đến khách sạn rồi mới trả lời “uhm”.
*1 khắc = 15 phút
15 phút sau, Tuỳ An Nhiên xoay đầu qua nhìn, Phàm Hi vẫn rất nghiêm túc ngồi xổm, tư thế không hề thay đổi. Cô bấm bàn phím, nghiêm túc soạn tin nhắn: “Phàm Hi vẫn ngồi bên hồ cá, duy trì tư thế trước đó.”
Buổi tối Ôn Cảnh Phạm đang triệu tập nhân viên đến phòng của anh họp, lời nói được một nửa, điện thoại để trên bàn thuỷ tinh kêu “ù…ù…”, cắt ngang lời của anh.
Anh dừng lại vài giây, liếc mắt nhìn màn hình, lời cũng trực tiếp để cho trợ lý: “Cậu nói tiếp đi.”
Trợ lý đẩy đẩy kính trên mũi, tiếp tục nói ý đang bị đứt ngang của anh, nói xong câu cậu liền thông qua tấm kính cách đó lặng lẽ nhìn đại Boss nhà mình đang cong cong khoé môi, ánh mắt dịu dàng.
Đại khái là đang suy nghĩ có cần trả lời tinh nhắn không, cứ như vậy mà nhìn điện thoại hồi lâu, rồi mới để điện thoại lại vị trí cũ. Sau đó nhận ra có người nhìn mình, xuyên qua kính ánh mắt như có thể nhìn thấu qua được, khiến trợ lý bị doạ sợ lạnh sống lưng, lập tức nghiêm túc lại.
Thế là, cả hội nghị cực kỳ nghiêm túc cứ 15 phút lại bị tiếng “ù…ù…” của điện thoại cắt ngang, nhân viên rất ngại ngùng nhưng chủ sự lại không thể phát hiện ra tâm tư này của nhân viên, sắc mặt vô cùng tự nhiên.
Tuỳ An Nhiên rất nhanh đã nhắn được 7, 8 tin nhắn rồi.
“Phàm Hi vẫn luôn ngồi bên bể cá, không để động đậy. Em không ôm nó đi nó có phải sẽ cứ ngồi như vậy sao?”
“Em tự nguyện hy sinh một con cá lóc…”
“Nó cuối cùng cũng động rồi, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn em, em dịch lại là ── chị bị ngốc à?”
“Bọn cá trong hồ tối nay bị doạ không ít, đã một tiếng đồng hồ rồi.”
“Sáng sớm mai em có lẽ phải đi dọn thi thể rồi…Em cảm thấy cá vàng chịu không nổi áp lực lớn như vậy, sẽ bị doạ chết mất.”
“Em sắp đi ngủ rồi, Phàm Hi không buồn ngủ sao…Mấy con cá đó có sức hút lớn đến vậy sao!?”
“Em dời bể cá đi có tác dụng không? Phàm Hi sẽ không cào em chứ? Sẽ không đâu ha…”
“Phàm Hi vẫn đang ngồi xổm.”
Ôn Cảnh Phạm nhìn đồng hồ, vừa giải tán cuộc họp vừa trả lời Tuỳ An Nhiên: “Không sao đâu, vừa mới họp.”
Cái tin nhắn này anh nhắn lại không có nửa phút suy nghĩ, không phải luôn đang họp sao!?
“Không sao, em cũng đoán được là anh đang bận.”
Ôn Cảnh Phạm vừa xem xong tin nhắn này, lại “ù…ù…”, tin nhắn thứ hai của cô cũng nhanh chóng được gửi đến: “Đúng rồi, chuồng của Phàm Hi không đem đến sao? Vậy nó ngủ ở đâu?”
“Nó trước giờ không ngủ chuồng trong nhà, nó ngủ sofa.”
Tuỳ An Nhiên ngẩng đầu nhìn Phàm Hi đang say sưa hứng thú, lắc lắc cái đầu có chút mỏi, thở dài: “Làm thế nào để tách nó ra khỏi hồ cá? Em sợ em về phòng ngủ rồi, không phải hồ cá không còn mà là Phàm Hi bị đông cứng rồi…”
Lúc Ôn Cảnh Phạm nhận được tinh nhắn thì đang đi đến phòng tắm. Anh chậm rãi cởi cúc áo, ngón tay lướt qua từng cúc áo, đến chiếc ở dưới cuối cùng mới cầm điện thoại lên, trả lời: “Trực tiếp ôm nó vào phòng ngủ, đóng cửa đi ngủ.”
Sau khi Tuỳ An Nhiên theo lời anh ôm Phàm Hi vào phòng, tên tiểu tử này liền từ trạng thái “không muốn rời xa cá vàng” chuyển sang “nơi này là chỗ tối nay trẫm ngủ, trẫm chuyển trạng thái thôi” …
Tuỳ An Nhiên buồn bực nhìn đồng hồ, sớm biết trực tiếp ôn Phàm Hi đi, không để nó nhìn thấy nữa phải được không…Cô rốt cuộc vì cớ gì giống như kẻ ngốc gặp kẻ địch lớn, cứ 15 phút lại báo cáo tình trạng của Phàm Hi cho anh chứ?
Phàm Hi đã tìm được ghế sofa trong phòng ngủ, trên ghế có cục bông mềm mại nằm, lại thêm không khí ấm áp trong phòng ngủ, cô nhìn quanh một vòng, lúc này mới yên tâm tắt đèn lên giường.
Lật qua lật lại cũng không buồn ngủ, cô liền lắng tai nghe động tĩnh của Phàm Hi, có lẽ là đã mệt rồi, yên lặng, không phát ra tiếng kêu nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô sờ vào trong túi gửi tinh nhắn cho anh: “Xong rồi, anh đang làm gì vậy? Vẫn đang làm việc?”
Đợi lúc sau anh mới trả lời: “Vừa tắm xong.”
Tuỳ An Nhiên nhìn ba chữ này…không khống chế nghĩ đến cảnh ──
Phòng tắm đầy hơi nước, hơi nóng hầm hập, Ôn Cảnh Phạm đứng dười vòi hoa sen, thân thể rắn chắc tráng kiện. Dưới ánh đèn mờ ảo, từng giọt nước trong suốt trên làn da đó không ngừng chảy xuống, hiện ra đường cong thân thể anh, ẩn hiện trong…
Tuỳ An Nhiên vỗ sống mũi, ôm mặt, cúi đầu than một tiếng ── gần đây càng ngày càng đen tối rồi.
Ôn Cảnh Phạm đợi lúc lâu vẫn không thấy tin nhắn của cô, đang định nhắn thêm một tin nữa, điện thoại trên tay liền rung.
Anh cúi đầu xem, chợt khựng lại, nụ cười cũng càng lúc càng đậm, lan đến tim anh.
Tuỳ An Nhiên: “Mèo ngủ rồi, em ngủ rồi.”
--
Từ lúc đón Phàm Hi đến ở đến giờ, Tuỳ An Nhiên không chỉ phải lo lắng cho bảy con cá vàng mà còn phải cố gắng về đúng giờ nấu cơm cho mèo.
Trương Mễ đang định hẹn cô tối nay cùng nhau đi dạo phố, chưa nói xong thì thấy Tuỳ An Nhiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, biểu cảm “Mình không có thời gian nói chuyện với cậu”, vỗ vai cô rồi rời đi.
Trang Mễ híp mắt, ngón tay sờ sờ cằm, “chậc chậc” vài tiếng, có mờ ám a…
Tuỳ An Nhiên đi siêu thị gần nhà trước, mua vài con cá đù vàng mà Phàm Hi thích ăn, lại mua thêm ít thịt, rau xanh rồi mới đẩy xe hàng đi thanh toán.
Khi về đến nhà, vừa mở cửa ra liền thấy Phàm Hi nghe tiếng cô chạy đến, cách cửa không xa không gần nhìn cô.
Đôi mắt xanh ngọc ấy, đẹp như một viên ngọc đang nhìn không chớp mắt cái túi có con cá đù vàng đang nhảy đành đạch bị cô xách trên tay. Tuỳ An Nhiên xách túi cá, hỏi nó: “Thích không? Hôm nay hấp cho con ăn được không nào?”
Phàm Hi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt long lanh, chớp chớp mắt, lúc này mới khách sáo kêu một tiếng “meo”, khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, so với biểu hiện hôm qua trước mặt Ôn Cảnh Phạm ── trên trời dưới đất.
Bản tính của mèo là lạnh lùng, đúng là người thế nào thì mèo nuôi thế đó.
Cô bất lực lắc lắc đầu, nhẹ tay xoa xoa đầu Phàm Hi: “Có nhạt nhèo quá không?”
“Meo…” Sẽ không, nhân loại ngu xuẩn.
“Con thích ăn cái gì?”
“Meo…” Trẫm mà biết nói, sao trẫm không nói cho ngươi chứ?
“Bụng đã đỡ hơn chưa?”
“Meo!” Đừng hỏi trẫm những vấn đề riêng tư như vậy.
Một người một mèo, tuy rằng ngôn ngữ không giống nhau, cũng vô cùng vui vẻ nói chuyện vơi nhau…
Cho Phàm Hi ăn cơm xong, cô đi xem cát mèo, vui vẻ nhắn tin cho Ôn Cảnh Phạm: “Hôm nay Phàm Hi không đau bụng.”
Ôn Cảnh Phạm hình như đang bận, qua một lúc anh mới trả lời: “Vậy thì tốt, em đang bận gì đó?”
“Đổi nước cho Phàm Hi, Phàm Hi…nó lại chạy đến bên hồ cá trêu chọc cá vàng nhỏ rồi.” Khi cô cúi đầu nhìn, Phàm Hi đang tựa mặt lên hồ cá, những chiếc râu đen trắng đó đυ.ng vào mặt nước liền bị ướt.
“Phàm Hi vẫn hứng thú với hồ cá?” Anh không khỏi cảm thấy hứng thú, nuôi Phàm Hi hơn một năm rồi, lại chưa từn thấy nó để ý đến cái gì.
“Đúng vậy, khi nãy lúc em đổi nước cho cá, đem cá ra ngoài, cả quá trình Phàm Hi cứ nhìn suốt. Sau đó có con cá đen búng ra ngoài, Phàm Hi còn lấy chân khều khều em…để em nhặt cá.”
“Vậy nên em định hy sinh cá đen nhỏ?”
“Đúng vậy, có điều em phát hiện Phàm Hi thích cá trắng nhỏ hơn…” Thật ra nó cũng thích cá đỏ nhỏ, bây giờ đang cúi đầu xem cá, cũng chỉ có lúc này dáng vẻ mới có vài phần dễ thương.
Khuôn mặt Phàm Hi tinh tế, được nuôi dưỡng tốt, lông vừa sạch vừa bóng bẩy, lại thêm đôi mắt màu xanh ngọc lấp lánh như ngọc bảo, thêm điểm cho đôi mắt, chỉ cần không động đậy cũng vui mắt vui tai.
Nhưng tên nhóc con này cũng biết bản thân dung mạo ưu tú, giả vờ dễ thương với cô, sau đó ăn mất con cá cuối cùng sắp lạnh trong tủ lạnh trong bếp.
Tuỳ An Nhiên lúc này mới yên tâm về con cá vàng chịu nhiều kinh sợ ── nó có cách ăn sạch bọn cá mà không phát ra tiếng động nào.
Lúc Tuỳ An Nhiên nói đến đây, Ôn Cảnh Phạm suy nghĩ, trả lời như thế này: “Tuy bây giờ không ăn, lại luôn canh chừng, vậy nhất định đang đợi một thời cơ quang minh chính đại.”
Phàm Hi giống anh, thứ nhìn trúng, dù sớm dù muộn, cuối cùng cũng sẽ vào túi.
Chỉ là câu này, không cần thiết phải nói với cô.
Lúc Tuỳ An Nhiên đang nằm trền sofa trả lời tin nhắn, Phàm Hi cuối cùng chịu không nổi nữa, men theo tay vịn sofa nhẹ nhàng đi, xuống dưới chân cô, tìm một nơi nằm xuống.
Cô bỏ tay xuống sờ sờ lông đầu mềm mượt của nó, trong đâu bỗng nhiên có một ý tưởng, điều chình góc độ của Phàm Hi, chụp một tấm ảnh gửi cho anh. Không biết vì sao mà Phàm Hi không chịu phối hợp, cứ vô lấy điện thoại cô cắn, quậy nửa ngày mới miễn cưỡng chụp được một tấm gửi cho anh.
Ôn Cảnh Phạm đang xem tài liệu trên máy tính, máy tính phát ra dòng điện chập chờn nhỏ nhỏ, anh như có linh cảm, liếc mắt xem điện thoại. Một lúc sau, màn hình sáng lên, điện thoại rung hai tiếng, rồi mới im lặng.
Anh mở tin nhắn ra, nhìn thấy Phàm Phi bị che dưới bóng của Tuỳ An Nhiên, dáng vẻ vẫy chân không hề phối hợp…liền tự nhiên tưởng tượng ra lúc Tuỳ An Nhiên chụp ảnh như thế nào.
Một nơi nào đó, tim nhẹ nhàng đập nhanh một cái…