Chương 24

Chương 23

Cô vẫn tiếp tục sờ mèo, Phàm Hi vốn dĩ chỉ có gần gũi với anh, lạnh lùng cao ngạo, vậy mà lúc này đầu đang dụi dụi vào tay cô, híp híp mắt.

Ánh nắng hiếm hoi qua tầng mây dày xuyên qua cửa sổ vào phòng, đôi mắt xanh ngọc nháy nháy, dưới ánh sáng lại gần như trong suốt.

“An Nhiên.” Đột nhiên anh gọi tên cô.

Tuỳ An Nhiên “uhm” một cái, ngẩng đầu nhìn anh, bên môi vẫn còn nụ cười chưa kịp khép lại, đôi mắt lấp lánh, nét mặt hồng hào.

“Nếu được, Phàm Hi có thể gởi chỗ em vài ngày không?”

Điều đầu tiên cô nghĩ đến là…đám cá vàng ở nhà của cô: “…Nó có ăn cá vàng không?”

Ôn Cảnh Phạm ngây người một lúc, cuối cùng cũng nhớ đến chậu cá vàng đó, cười: “Nói với nó là không được ăn, nó sẽ không ăn đâu.”

Nếu mạng của 7 con cá được bảo đảm, Tuỳ An Nhiên rất thoả mái thu nhận Phàm Hi, hẹn chiều sẽ đưa nó qua, cô mới đi.

Buổi chiếu lúc được nghỉ ngơi, cô tranh thủ học cách nuôi mèo, học chăm chỉ như lúc…nước tới chân mới nhảy…trước khi thi vậy.

Rất nhanh liền đến giờ tan làm thì nghe lễ tân Trương Mễ nói ── Châu Tiểu Yến từ chức rồi.

Tuỳ An Nhiên đang đứng ở sảnh khách sạn xem tài liệu, nghe nói liền “uhm” một tiếng, đợi đến lúc phản ứng lại, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên lại nghỉ?”

Trương Mễ không thay đổi sắc mặt: “Chỉ nghe có vậy, nghe nói còn được một khách sạn năm sao khác kéo đi, làm xong thủ tục từ chứ liền qua đó đảm nhận quản lý tiền sảnh. Bình thường nhìn im im nhiệt tình vậy mà, lúc nãy đến làm thủ tục, mặt hất lên trời đến nỗi sợ tên mình là gì cũng không nhớ.”

Tuỳ An Nhiên chưa thấy vẻ mặt “hất mặt lên trời” của Châu Tiểu Yến nhưng cũng có thể biết được là có bao nhiên tự đắc, nhưng sau khi nghe nói ngày mai có phó quản lý đến nhậm chứ thì không có nửa điểm quan tâm, ôm tài liệu cần đọc về văn phòng.

Khi đến đến cửa, không biết có được xem là may mắn không, cô gặp Châu Tiểu Yến đang thu dọn đồ đạc.

Châu Tiểu Yến ôm thùng giấy đứng trước cửa phòng, đèn phía sau khiến bóng lưng của cô trở nên dài hơn, mắt cô lúc này hơi nhắm lại, đuôi mắt nhếch lên, tạo ra cảm giác lạnh thấu xương.

Tuỳ An Nhiên vì sắc mặt không thân thiện của cô ấy mà sững người một lát, sau đó mới cười nhẹ với cô ấy, khách khí nói: “Đến thu dọn đồ à?”

Châu Tiểu Yến “ừ” một tiếng, ôm thùng giấy vào trước ngực: “Vâng, đến dọn đồ đạc.”

Nói xong, cô ấy còn tằng hắng giọng, âm thanh có ý cười: “Nói đến thì còn cần phải cảm ơn chị Tuỳ một tiếng vì những ngày tháng yên bình ở đây.”

Tuỳ An Nhiên nhớ đến cảnh bình thường hai cô chung đυ.ng, nhếch môi cười, nụ cười cũng lạnh đi vài phần.

Châu Tiểu Yến thấy cô không trả lời, cũng thấy nhạt nhẽo. Nhưng mọi người ra đời làm việc, còn là đồng nghiệp làm chung một khách sạn, cho dù bình thường không ưa nhau, nay cô ấy từ chức, tuy không còn liên quan nhưng cũng không đến mức cãi vã không vui.

Nghĩ vậy, cô nở nụ cười: “Chị Tuỳ đối xử với mọi người rất tốt, trước khi tôi đi cũng muốn nói một câu, người khác nghĩ là tôi bị kéo đi, thật ra tôi chỉ là có bạn trai, anh ấy vừa hay lại có cổ phần ở đó…”

Tuỳ An Nhiên lúc này mới nhìn kỹ cô ấy.

Châu Tiểu Yến vẫn giống như trước cười với cô, cong cong môi, lộ ra hàng răng trắng muốt, dáng vẻ khiến người khác yêu thích: “Tôi sắp đính hôn rồi, chị Tuỳ cũng nhanh chóng tìm bạn trai đi. Dù không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn, chị một thân một mình ở thành phố A, có nhiều lúc vẫn cần người con trai bên cạnh.”

Cô vừa nói xong liền thấy một cái đầu lấp ló phía sao Tuỳ An Nhiên, con ngươi có chút mơ màng, lại nhớ ra người đó là ai, thần sắc có chút phức tạp: “Ài, tôi thật không phải lo lắng cho chị rồi.”

Tuỳ An Nhiên mơ hồ, nhìn theo hướng ánh mắt cô ấy.

Ôn Cảnh Phạm đang đứng cách đó không xa, hơi cụp mắt, lặng lẽ nhìn về phía này. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng đó, gấu tay áo cũng được thả xuống, cứ như vậy mà đứng dưới ánh đèn, toàn thân dịu dàng.

Nhìn thấy cả hai người đều nhìn về phía này, anh mới đi qua, bước đến ánh đèn, anh nhìn về phía Châu Tiểu Yến đang đánh giá mình gật đầu chào, rồi lại nhìn sang Tuỳ An Nhiên: “Anh đợi em tan làm.”

Tuỳ An Nhiên lúc này mới sực nhớ ra là hai người đã hẹn tan làm sẽ đưa Phàm Hi qua nhà cô, cô nhìn đồng hồ, vừa đúng lúc cô tan làm.

Châu Tiểu Yến nghe vậy liền biết mối quan hệ giữa hai người, gật đầu chào lại Ôn Cảnh Phạm, nói: “Chị Tuỳ động tác cũng nhanh quá, vừa tan làm đã hẹn hò rồi.”

Tuỳ An Nhiên vừa đi được vài bước liền khựng người lại, nhìn sắc mặt Ôn Cảnh Phạm vẫn như thường liền giải thích: “Không có, chỉ là có chút chuyện thôi…”

“Chị yên tâm, em nhất định sẽ giữ miệng mà.” Nói xong câu này, cô ấy nháy nháy mắt với Tuỳ An Nhiên, ôm thùng giấy đi.

Tuỳ An Nhiên bị cô chặn miệng, ngại ngùng cưới với Ôn Cảnh Phạm: “Lát nữa em sẽ điện thoại giải thích với cô ấy.”

Ôn Cảnh Phạm “uhm”, lại thuận miệng hỏi: “Cô ấy từ chức rồi à?”

“Đúng vậy, về làm thủ tục từ chức và thu dọn đồ đạc.” Cô vừa nói vừa dọn dẹp bàn làm việc, may mà lúc nãy cô đã dọn qua rồi, đem tài liệu bỏ về chỗ cũ rồi rời đi.

Ôn Cảnh Phạm chỉ đứng ở cửa, không hề bước vào, mắt nhìn phòng làm việc của cô một lượt: “Nếu đã từ chức thì không cần phải giải thích làm gì, ngược lại sẽ làm cô ấy thêm sinh nghi.”

Tuỳ An Nhiên đang đóng hộc tủ, nghe thấy câu này ngây người một lúc, nghi ngờ hỏi lại: “…sẽ không chứ?”

Ôn Cảnh Phạm chỉ cười, không trả lời cô.

Phàm Hi đã bị anh ôm vào xe rồi, hai người chỉ cần đi thang máy xuống chỗ để xe. Nhiệt độ ở tầng hầm thấp hơn ở trên khách sạn rất nhiều, cô vừa ra khỏi thang máy liền bị gió thổi lạnh người, cô vừa ôm chặt áo ấm vừa ngẩng đâu lên nhìn anh: “Anh mặc ít như vậy, không lạnh à?”

“Áo ở trong xe rồi.” Anh đáp lời, lại nhớ ra điều gì, bổ sung thêm một câu: “Mèo cũng ở trong xe.”

Âm thanh hạ giọng đó, trầm trầm lại ấm áp đến kỳ lạ.

Tuỳ An Nhiên nhớ đến những lần găp trước, dáng vẻ anh ôm mèo, trong lòng không tự chủ mềm mại đi, lại có phần ghen tị ──

Xe của anh đỗ không xa lắm, anh cầm chìa khoá, giúp cô mở cửa xe. Cô vừa vào xe, Phàm Hi vốn đang nằm phía ghế sau nhảy vọt ra trước, tìm chỗ thoả mái mới nằm xuống.

Anh vừa vào ghế liền thấy người cô nghiêng về phía đai an toàn, chắn trên đùi cô là Phàm Hi đang thu người nằm. Thấy vậy anh bật cười, nghiêng ngươi qua ôm mèo: “Để anh.”

Tuỳ An Nhiên trong chốc lát nhẹ nhỏm, tay anh phủ lên tay cô, sạch sẽ ấm áp. Cô quay đầu nhìn anh, đúng lúc anh cũng quay đầu nhìn cô, hai mắt giao nhau, cô ngẩng người chốc lát.

Tuỳ An Nhiên bị nó gãi gãi, sự chú ý cũng dời xuống cái tay, khi nhìn xuống thấy mèo, vẫn là cái dáng vẻ vênh vang lười biếng đó, liếʍ liếʍ chân minh, nhẹ nhàng híp mắt nhìn cô.

“Phàm Hi rất yên lại cũng rất hiểu chuyện.” Anh gài dây an toàn giúp cô, “Sau khi anh đưa nó về thành phố A, công việc bận rộn, thường không để ý tới nó, nó cũng tự biết tự chơi, lần này có lẽ khó chịu lâu rồi nhưng anh vẫn không phát hiện ra.”

Tuỳ An Nhiên xoa xoa đầu Phàm Hi, Phàm Hi dường như cảm nhận được điều gì, kêu một tiếng, duỗi người ra, chân duỗi ra trước, đυ.ng vào cánh tay cô, dựa đầu vào đó, không thèm động. Đợi đến lúc An Nhiên không thấy động tĩnh của nó nhìn sang thì nó đã ngủ mất rồi.

Đi được nửa đường Ôn Cảnh Phạm ghé chung cư Hướng Dương lấy đồ dùng hằng này của Phàm Hi, đợi đến khi đến nhà Tuỳ An Nhiên thì đã sẩm tối rồi.

Sau khi đến nhà, Ôn Cảnh Phạm thả nó xuống, nó liền chạy một vòng quanh phòng khách thăm dò, rồi lại đi xuống một chuyến lấy cát mèo, hộp đựng các, cá loại đồ ăn vặt cho mèo.

Thời gian không còn sớm, Tuỳ An Nhiên thấy Phàm Hi vẫn bình thường liền đi xuống phòng bếp xem xem có gì ăn không. Vừa hay hôm qua mới mua ba con cá đù vàng, không biết Phàm Hi có ăn được không? Còn có cải thìa, có thể làm cải thìa xào, nấu nồi canh cải. Còn có, cô vốn định nấu cánh gà coca, hai món mặn một món canh…chắc là đủ rồi nhỉ.

Cô nhìn quanh một vòng, thấy vài trái cà chua trong giỏ trúc cách bàn không xa, vốn định ăn sống…vừa hay cắt thịt, lăn qua trứng gà, có thể làm thành một món nữa.

Lúc Ôn Cảnh Phạm về, cô vừa nấu xong cơm, đang rửa rau.

Anh để đồ đạc trong phòng khách, khi tìm thấy Phàm Hi thì thấy nó đang ngồi bên cạnh hồ cá, nhìn chằm chằm. Nhìn kỹ thì có thể thấy chân trước của nó đã ướt, rõ ràng đã tiếp xúc với cá rồi.

Ôn Cảnh Phạm chớp mắt trên mặt đã có vài phần nghiêm nghị, lúc gọi tên nó cũng rất nghiêm túc. Phàm Hi quay đầu nhìn sang, quyến luyến nghiêng đầu nhìn con cá đã bị nó doạ sợ không ít, không tiếng động nhảy qua phía anh.

Ôn Cảnh Phạm ngồi xổm xuống, xoa xoa chân nó, ngón tay gập lại, không nặng không nhẹ rõ trên đầu nó một cái: “Không được.”

Phàm Hi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xanh ngọc dưới ánh đèn lấp lánh, vui vẻ liếʍ liếʍ chân “meo” một tiếng.

“Không được.” Anh nhắc lại.

Phàm Hi nhìn anh hồi lâu, không cam tâm tình nguyện chạy đi. Đợi nó bỏ ý định ăn cá đi, Ôn Cảnh Phạm cũng vào phòng bếp. Cô vẫn mặc đồng phục của khách sạn, phía trước đeo tạp dề, dưới chân là đôi dép lê mềm mại, đang cúi đầu tập trung cắt rau. Cô khi không mang giày cao gót cũng không hề thấp, nhưng cũng thấp hơn anh một cái đầu, đỉnh đầu vừa ngang yết hầu anh.

Dầu trong nồi đã nóng, đang phát ra những tiếng lách tách nhỏ. Bên cạnh là thức ăn cô đã xử lý xong, anh nhìn qua nồi: “Nấu cá à?”

“Đúng vậy, Phàm Hi thích ăn không anh?”

Phàm Hi?

Ôn Cảnh Phạm lặng im nhìn cái dĩa đã được rửa sạch sẽ, lại nhìn cá đù vàng trong nồi, nói: “Anh thích ăn.”

Giọng điệu này, êm dịu lại phảng phất một chút…khiến người khác không dễ phát hiện…

Tay đang cát rau của cô ngưng lại, bỗng nhiên cảm thấy vì sao cảm thấy giọng điệu này lại mềm mại như mấy đứa con nít.

Ôn Cảnh Phạm lấy cái dĩa, bỏ cá vào nồi, dầu bắn bốn phía, anh nhíu mày lại, nghiêng người chắn cô: “Em đứng xa ra chút.”

Tuỳ An Nhiên không lập tức trả lời, quay đầu nhìn thân hình anh phía trước, nhớ đến lần trước anh cũng đứng ở đây, nói với cô: “Nồi nặng, để anh bưng cho.”

Có vài chuyện, không cần tinh ý cũng khiến tim trở nên ấm áp.

Dù cho năm năm trước cô không thích anh, hôm nay gặp lại…sợ là cũng chỉ có một kết quả.

Thích anh, thích anh, thích anh.

Cô cảm thấy…sau này phải tránh cùng Ôn Cảnh Phạm hai người tiếp xúc, nếu không sớm muộn gì cũng vì bù máu không kịp mà chết.

Ngoài món cá ra, những món sau đều bị anh giành nấu hết. Nhìn màu sắc, ngửi mùi thơm cũng có thể biết anh thường hay nấu ăn.

Phàm Hi không biết từ lúc nào đã chạy vào phòng ăn, tao nhã nhảy lên bàn ăn, nhìn họ. nhìn thức ăn đã nẫu xong, nó mới xoay người, từ bàn nhảy xuống ghế, đợi ăn cơm.

So với lúc trưa, tinh thần nó đã tốt hơn nhiều.

Đợi đến lúc ăn xong cơm, rửa chén bát, dọn dẹp phòng bếp thì đã 8 giờ tối rồi.

Ôn Cảnh Phạm đang ngồi trên sofa, Phàm Hi ăn no nê đang ngồi trên tay vịn sofa, thỉnh thoảng vẫy vẫy đuôi, tìm cảm giác tồn tại.

Thấy cô xong cả rồi, anh cũng nói lời tạm biệt.

Tuỳ An Nhiên tiễn anh tới cửa, cảm thấy dưới chân nhột nhột, cúi đầu nhìn. Phàm Hi không biết từ lúc nào đã chạy qua đây, đứng bên cạnh cô nhìn anh.

Thấy anh sắp đi, nhẹ nhàng “meo” một tiếng, đuôi cứ lắc qua lắc lại.

“Một mình anh xuống cũng được.” Anh đổi xong dép, để dép đi trong nhà lại tủ giày, thuận tay sờ sờ Phàm Hi: “Con nhớ vâng lời, đợi bố hết bận sẽ qua đón con, không được làm loạn.”

Phàm Hi lặng im nhìn anh. Ôn Cảnh Phạm lúc này mới đứng lên: “Ngày sau làm phiền em rồi.”

“Không đâu, ở nhà một mình rất buồn chán.”

Ôn Cảnh Phạm vốn đang nhìn Phàm Hi, nghe câu này, ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt có ý cười: “Vậy nên cẩn thận suy nghĩ đến câu nói của đồng nghiệp em.”

Tuỳ An Nhiên nhất thời phản ứng không kịp, đợi đến lúc hiểu ra anh đang nói đến câu Châu Tiểu Yến nói tìm bạn trai kia, lỗ tay có chút nóng, lúc mở miệng ra hoàn toàn không bình tĩnh nỗi: “Em không cần…cho nên không định suy nghĩ.”

Ôn Cảnh Phạm nhẹ nhàng “uhm”, nhướng nhướng nhìn, có vài phần nghi ngờ.

Tuỳ An Nhiên nhìn thấy sự chuyển động trong ánh mắt của anh, láp lánh thu hút người khác, não nóng lên, miệng nói: “Em có người thích rồi.”

Vừa nói xong, liền trầm mặc.

Ôn Cảnh Phạm mặt không biến sắc, nhẹ nhàng hỏi lại, giọng nói cũng thấp hơn: “Em có người thích rồi?”