Chương 20: Mưa gió hôm qua

Trong phòng Nam Cung lão gia đã vây kín người. Con trai độc nhất là Nam Cung Mặc Tiêu đang vắng nhà nên con dâu trưởng Tây Môn Doanh đương nhiên đang ngồi trong buồng hầu hạ, ngồi cạnh nàng lúc này là Vương thần ý lúc trước vẫn được Nam Cung gia gọi tới chữa bệnh.

Đây là lần thứ hai Tây Môn Tình nhìn thấy muội muội của mình tại Nam Cung gia, lần trước là khi y đang quần áo không chỉnh tề nằm trong người muội phu. Trong lòng y cảm thấy xấu hổ nhưng cứu người vẫn quan trọng hơn nên y không để ý đến ánh mắt oán độc của muội muội nhìn mình, đi thẳng đến bắt mạch cho Nam Cung lão gia vẫn đang ho không ngừng.

Nha hoàn Tiểu Hồng bên người Nam Cung lão gia báo cáo, lúc tối Nam Cung lão gia bỗng ho nặng không dứt, thậm chí còn ho ra máu.

Tây Môn Tình giữ bình tĩnh bắt mạch cho ông ấy, nào ngờ vừa chạm vào thì mồ hôi y chảy đầy trán, mạch tượng của Nam Cung lão gia chập chờn khi có khi không, suy yếu đến không giống như người cường tráng tập võ, mà ngược lại tựa như người đang hấp hối.

Chuyện này rất kỳ lạ, lúc trước thuốc y cho Nam Cung lão gia dùng tuy có chút tác dụng phụ nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, nhưng xem tình hình hiện tại thì y bức rức đến phát khóc, muội phu không ở đây, nếu Nam Cung lão gia có mệnh hệ gì y làm sao đối mặt với hắn đây? Y chỉ hận bản thân quá mức vô dụng, nếu sư phụ ở đây nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp.

"Nam Cung lão gia, gần đây người có ăn nhầm cái gì không?" Y thân thiết hỏi, Nam Cung lão gia ho không trả lời nổi, chỉ phun một ngụm máu tươi lên người y, không chỉ thế, máu chảy khắp từ trong mũi, tai và mắt của người bệnh, người xung quanh không ngừng run rẩy nhắm chặt mắt.

"Cha!" Tây Môn Doanh chạy lại đẩy ngã Tây Môn Tình, nàng dựa vào giường khóc lớn. Nam Cung phu nhân cùng những người thân cận lúc này mới hoàn hồn phát hiện Nam Cung lão gia tạ thế rồi, nên đồng thời ùa tới khóc theo.

Tây Môn Tình ngơ ngác ngồi dưới đất, trong lòng y cũng thấy rất khó chịu. Sinh mệnh con người quá mức yếu ớt, nói đi là đi ngay, lúc đi còn không có con cái bên cạnh chăm sóc, thật là bi đát. Có điều Nam Cung lão gia qua đời thật là lạ lùng...

"Bắt y lại!" Tây Môn Doanh đứng lên, ra lệnh cho gia đinh.

"Sao lại bắt ta?" Tây Môn Tình bị hai tên gia đinh xách đứng dậy, vẻ mặt y bàng hoàng không tin nổi nhìn muội muội.

"Hừ, ngươi đừng ra vẻ ngây thơ nữa, tự mình làm chuyện thương thiên hại lý còn sợ người khác không biết ư?" Tây Môn Doanh hùng hồn nói, giọng điệu không giống như nói với ca ca của mình mà là với kẻ thù không đội trời chung. "Vương thần y, ngươi mới bắt mạch cho cha ta xong, bây giờ ngươi nói vì sao cha ta lại chảy máu thất khiếu chết đi?"

Tây Môn Tình lúc này mới chú ý đến người trung niên đang ngồi bên cạnh muội muội. Nam tử kia thân hình thấp bé, vẻ mặt đáng khinh, điệu bộ sợ hãi rụt rè đứng lên: "Nam Cung lão gia chết là do uống phải thuốc độc."

"Thuốc độc?" Toàn bộ người Nam Cung gia òa lên, Nam Cung phu nhân được may là được nha hoàn đỡ dậy, nếu không đã khóc đến ngất xỉu, bà nghe chồng mình bị người hạ độc thì như nổi điên hỏi: "Rốt cuộc là ai lại ác độc như vậy? Ta phải gϊếŧ hắn báo thù cho chồng ta!"

Bà vốn là người ăn chay niệm phật nhưng lại thốt ra một câu tàn nhẫn như vậy khiến Tây Môn Tình phát run, trực giác của y báo rằng khả năng chính mình sắp bị vu oan.

"Trước đó ta có hỏi Nam Cung lão gia, thì ra mấy tháng nay ngài đều uống một loại dược vật gọi là mục anh thảo. Loại kỳ thảo này lão phu cũng có nghiên cứu qua, dùng lượng nhỏ quả thật có thể giúp giảm bớt chứng hen suyễn, nhưng tuy giảm chứng ho hen nhưng lại có hại cho địa phương khác trong cơ thể, cuối cùng sẽ xuất huyết mà chết, không có thuốc trị." Vương thần y chậm rãi nói nhưng thực chất bên trong lão đều run muốn nhảy tim ra ngoài.

Không ai biết tại sao Nam Cung lão gia lại chết bất đắt kỳ tử rõ hơn lão, ngay cả thiếu phu nhân cũng không. Lúc đầu lão bàn với Tây Môn Doanh tìm cách làm cho bệnh tình của Nam Cung lão gia nặng hơn, lão chưa nghĩ kỹ đã lấy một thứ thuốc đến, não ngờ thứ này cùng với mục anh thảo vô cùng tương khắc, lúc nãy Nam Cung lão gia uống xong ho nặng khiến lão còn đang thấy lạ, hỏi ra mới biết có lẽ lão đã gϊếŧ người mất rồi.

Nhưng sao lão có thể thừa nhận là do mình mà Nam Cung lão gia toi mạng được? Đương nhiên lão sẽ không nhận. Tây Môn Doanh lại càng lanh lẹ, lão còn chưa kịp giải thích rõ nguyên do với nàng thì nàng đã ngay lập tức giá họa cho Tây Môn Tình, ai thèm quan tâm Nam Cung lão gia có phải do lão gϊếŧ hay không, dù sao mục đích hôm nay chính là phải xử cho được cái trong mắt này!

"Không! Không thể nào! Tây Môn đại ca không phải là người như thế!" Muội muội của Nam Cung Mặc Tiêu - Nam Cung Liên chạy ra che chở cho Tây Môn Tình. Lúc trước có thể nàng vốn hư nhược, nguyệt sự mỗi tháng khiến nàng đau đớn vô cùng, cũng may nhờ Tây Môn công tử kê đơn dốc sức điều trị mới giúp nàng thoát khỏi loại đau đớn này. Tây Môn công tử làm người thế nào nàng sao có thể không biết, trực giác mách bảo cho nàng chị dâu đang nói năng vô căn cứ.

"Cô thì biết cái gì?" Tây Môn Doanh nhìn em chồng nói đỡ cho Tây Môn Tình thì vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh: "Cô nghĩ y là thứ đàng hoàng chắc? Năm xưa ở Tây Môn gia cũng không phải chưa từng hại chết người, phụ thân ta niệm tình cốt nhục nên mới trục xuất y khỏi Tây Môn gia, nay đến Nam Cung gia lại hại chết cha, nếu y là người thiện lương thì sao ta lại đối xử với anh ruột mình như vậy được chứ?"

"..." Tây Môn Tình không biết nói gì cho phải, y hại chết người ở Tây Môn gia khi nào chứ, muội muội vu hại y như vậy thì phải hận y tới mức nào cơ chứ?

"Chị dâu, dù thế nào thì mạng người quan trọng, không thể vì chuyện Tây Môn gia trước kia mà phán qua loa là Tây Môn công tử gϊếŧ hại phụ thân được, không bằng chờ đại ca trở về quyết định đi. Đêm nay ta sẽ gửi bồ câu cho đại ca, gọi đại ca nhanh mấy ngày nữa về nhà."

"Liên nhi nói phải, vậy tạm thời thiệt thòi Tây Môn công tử ở lại phòng chứa củi đi, chờ Mặc Tiêu trở về để hắn xử lý." Nam Cung phu nhân lau nước mắt, tuy bà có mối thù gϊếŧ chồng nhưng cũng không thể nói gϊếŧ là gϊếŧ Tây Môn Tình được, vẫn nên chờ con trai mình quyết định thì hơn.

"Mẹ, người phải cố gắng lên, chúng ta còn phải túc trực linh cữu cho cha nữa." Nam Cung Liên chảy nước mắt không ngừng, nàng nhẹ giọng an ủi Nam Cung phu nhân.

Người Nam Cung gia vội chuẩn bị tang sự cho Nam Cung lão gia, chỉ đáng thương Tây Môn Tình bị hai gia đinh đưa vào phòng củi, cứ thế bị oan ức nhốt lại.