Chương 19: Có thai trong người

Nam Cung Mặc Tiêu đi bảy tám ngày rồi, tuy Tây Môn Tình chưa đến mức bỏ cơm nhưng làm gì cũng không có tinh thần. Trước kia, ban ngày người ấy làm việc luyện công, đêm xuống sẽ ôm y cùng nhau ngủ, lúc tỉnh táo cũng không làm gì, được một người nhớ thương ôm ấp vẫn tốt hơn một mình cô đơn rất nhiều. Lúc muội phu chưa đi, y không biết thì ra bản thân đã thói quen có người ấy bên cạnh.

Tinh thần y không được tốt, ăn không ngon ngủ không yên, mới một tuần mà người đã gầy sụt đi khiến tiểu tư A Trung nhìn mà đau lòng, nhìn xem, bữa tối nay chỉ ăn vài miếng, bữa sáng thì không thèm động đũa, gã nhịn không được mà khuyên nhủ: "Cữu gia công tử, tôi biết thức ăn không ngon miệng nhưng ngài cũng phải ráng ăn chứ, bằng không ngài đói thành bệnh thì ai chăm sóc lão gia nhà chúng tôi đây."

A Trung khó chịu cực kỳ, có chuyện này gã mới nói với Tây Môn Tình nhưng lại sợ làm y thương tâm. Sau khi thiếu gia ra ngoài, chất lượng món ăn của Tây Môn công tử trở nên rất kém, lúc thiếu gia còn ở nhà, tuy không tính sơn hào mỹ vị nhưng cũng được làm theo tiêu chuẩn cho chủ nhân, mà nay bị giảm xuống tương đương với người hầu, rất ít có thịt, hầu như chỉ có cơm canh lạnh lẽo. Gã nhìn không đành bèn lén lấy tiền riêng đưa cho phòng bếp bảo là nhờ làm món chân gà cho gã, mà nay chân gà bị thờ ơ trên bàn, một miếng Tây Môn công tử cũng chưa cắn lấy một miếng.

A Trung càng nghĩ càng thấy thương tâm, Tây Môn công tử bề ngoài đẹp mà tâm địa lại thiện lương như vậy, không biết rốt cuộc là kẻ nào giở trò với thức ăn của y. Tất cả đều do gã không có tiền, bằng không nhất định mỗi ngày gã sẽ đến quán ăn tốt nhất trong thành mua đồ ăn về cho Tây Môn công tử.

"A Trung, ta ăn không vô, ngươi ăn chân gà này đi." Tây Môn Tình quả thật ăn không nổi, không biết vì sao, mấy bữa nay hễ ngửi thấy mùi thức ăn mặn là y lập tức thấy buồn nôn. Ban đầu còn tưởng do dạ dày không thoải mái định tự kê đơn tiêu thực nhưng uống mấy thang đều không thấy đỡ mà tình trạng lại càng ngày càng nghiêm trọng. "Đúng rồi, A Trung, khi nào ngươi ra ngoài có thể mua về giúp ta một ít mứt hoa quả không? Càng chua càng tốt, không biết vì sao gần đây ta thèm ăn chua quá."

"Không thành vấn đề, công tử thích thì mai tôi mua cho ngài mấy bao, đảm bảo ngài ăn no thì thôi." A Trung thấy Tây Môn Tình thèm ăn thì tâm tình cũng tốt lên, vừa dọn bàn vừa đùa nói: "Không ngờ công tử cũng có lúc thèm ăn cái này, tôi nghĩ bình thường chỉ có mấy đứa nha đầu mới thích chứ, Tiểu Ngọc vợ của A Phúc lúc có thai cũng nhờ tôi mua ô mai cho nàng nên tôi biết chỗ này bán ngon lắm. Có điều công tử này, chính ngài là đại phu, nếu thấy trong người không thoải mái tại sao không tự bắt mạch?"

Tây Môn Tình gật đầu đáp, chỉ cười gượng, tự dưng so sánh bản thân với nữ tử có thái, nghe thế nào cũng thật là quái dị. Nhưng A Trung đúng là nhắc y nhớ cái gì gọi là Y nhân không tự y, chính mình là đại phu nhưng lúc thấy không thoải mái lại tự động dựa vào kinh nghiệm mà kê đơn, trong khi đáng lẽ phải bắt mạch mới đúng. Đợi A Trung đi ra, y phải tự kiểm tra vì sao dạo này lại chán ăn như vậy.

Đã không bắt thì thôi, một khi bắt ra mạch khiến khuôn mặt Tây Môn Tình bỗng chốc trắng bệch. Mạch tượng này không phải là hỉ mạch sao!

Tuy cơ thể y kỳ quái, lại có đặc thù nữ tính nhưng chưa bao giờ y nghĩ mình sẽ mang thai như nữ tử bình thường...

Cái này sao có thể chứ, y lại không có kinh nguyệt như nữ tử, rõ ràng sư phụ từng nói chỉ có nữ tử có kinh nguyệt mỗi tháng thì mới mang thai được, đằng này một nam nhân như y...

Tây Môn Tình bị chẩn đoán của mình làm cho sợ phát run. Mạch cho thấy đại khái chỉ mới mang thai hai tháng, nhẩm tính thời gian thì có thể là lần đó trong sơn động, quả thật có nghe nói qua tỷ lệ mang thai sau khi bị da^ʍ xà cắn sẽ cao hơn...

Lúc này Nam Cung Mặc Tiêu không có ở đây, chuyện này y không biết thương lượng cùng ai.

Không đúng, may mà hiện tại Mặc Tiêu vắng mặt, nếu hắn biết thì sẽ không giấu được chuyện này, đến lúc đó bụng to lên, ngay cả muội phu cũng không có khả năng bảo hộ y, mà muội muội mà người Nam Cung gia sẽ nhìn y thế nào đây.

Tây Môn Tình rầu đến độ không biết phải làm sao cho đúng. Dạ dày y còn thấy hơi hơi khó chịu, lúc trước còn nghĩ là do bỏ bữa, bây giờ nghĩ lại, không lẽ là phản ứng mang thai sao...Như vậy không được, y phải tìm cách rời khỏi Nam Cung gia mới được, phải trốn đến chỗ không ai biết đến y rồi mới lén lút sinh hạ hài tử, không thể để ai biết đứa bé này là do một quái vật sinh ra được.

Chỉ là nói như vậy nhưng nghĩ đến việc ngày sau không được thấy muội phu thì y cũng theo bụng cảm thấy vô cùng khó chịu, y bèn nằm lên giường, lấy chăn bọc kín người tựa như hằng đêm muội phu ôm lấy mình.

Đêm lạnh như nước, Tây Môn Tình đang mơ mơ màng màng, khó khăn lắm mới chợp được mắt bị một tràng tiếng bước chân dồn dập đánh thức.

"Không...không ổn rồi...lão gia đang ho ra máu, công tử mau qua xem đi." A Trung xách đèn l*иg vọt vào trong phòng.

"Ho ra máu? Không thể nào...mau qua xem!" Tây Môn Tình tỉnh hẳn, lương y như từ mẫu, y chữa cho Nam Cung lão gia lâu như vậy, vốn có hy vọng khỏi hẳn vậy mà giờ lại ra ho ra máu, đây tuyệt đối không phải điềm lành.