Chương 10: Sống chung

Uông Trác Thành và Tiêu Chiến sống cùng một tiểu khu, anh ở tầng 6 còn y ở tầng 5. Thang máy hiện thị đến tầng 5 thì dừng lại, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác tạm biệt Uông Trác Thành liền bước ra.

Tiêu Chiến cầm chìa khóa tra vào ổ đem cửa mở ra. Y bước vào trong đem giày đặt lên kệ gọn gàng, Vương Nhất Bác đi phía cũng có hành động tương tự.

Đảo mắt nhìn quanh căn hộ nhỏ, Vương Nhất Bác cảm thấy không tồi. Có một bộ ghế sofa đặt ở giữa, đối diện là tivi. Từ cửa ra vào đi vào sẽ thấy được gian phòng khách nhỏ này, sang bên trái là nhà bếp.

Vương Nhất Bác thoải mái lê những bước nhỏ vào phòng Tiêu Chiến. Y nghe thấy tiếng động liền ngẩng mặt lên nhìn, khẽ nói : "Cậu chờ một chút, tôi cầm mềm gối phủi lớp bụi này đi, ừm dùng tạm nhé, ngày mai tôi đem đi giặt sau."

Vương Nhất Bác muốn nói không cần nhưng Tiêu Chiến đã ôm mềm gối ra ban công giũ bụi.

"Tôi ngủ ngoài sofa là được."

"Cái sofa nhỏ như thế, cậu ngủ sẽ không thoải mái."

"..." Giường đơn của anh thì to lắm ? Có đủ cho tôi chen vào sao ?

"Giường tôi cũng nhỏ nữa, bắt cậu ủy khuất ngủ dưới đất rồi. Tháng này nhận tiền bán tranh xong tôi sẽ mua một cái lớn hơn."

Cuống họng Vương Nhất Bác phát ra tiếng "Ừ" thật khẽ.

Tiêu Chiến đem mềm gối được giũ sạch bụi vào. Y lại cuối người xuống gầm giường lấy ra miếng đệm dày trải ra giúp Vương Nhất Bác. Xoay xoay một hồi cũng xong chỗ ngủ cho hắn.

Tiêu Chiến thở phì phì lại nói : "Quần áo của cậu...tôi thấy dáng người chúng ta không lệch bao nhiêu, có thể mặc đồ của tôi."

Vương Nhất Bác không có đáp. Hắn nhìn đến thân thể mình rồi nhìn đến thân thể người kia. Khẳng định đồ y, hắn mặc sẽ có chậc !

"Không cần phải vậy, anh tùy ý vẽ vài bộ y phục cho tôi là được. Vẽ phần bả vai cùng size qυầи ɭóŧ cho tôi lớn một chút."

Tiêu Chiến tay cầm y phục ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác.

"Anh cứ vẽ đi, tôi sẽ có cách lấy chúng ra mặc vào người mình." Vương Nhất Bác lười giải thích với Tiêu Chiến, chỉ có thể thúc giục y làm.

Tiêu Chiến ù ù cạc cạc làm theo. Y ra bên ngoài tùm giấy bút vẽ vẽ vài nét lên.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh nhìn xuống, gương mặt chăm chú lúc làm việc của y thật sự rất có sức quyến rũ.

Tiêu Chiến vẽ xong xoay đầu nhìn Vương Nhất Bác, chỉ thấy hắn đang thất thần. Y dùng hai tay kẹp vào ống quần hắn giựt giựt vài cái, kêu lên : "Vương Nhất Bác ?"

"Ừ ?"

"Vẽ xong rồi, đợi màu khô là..."

Tiêu Chiến còn chưa nói xong đã thấy tay Vương Nhất Bác đưa vào bức tranh cầm lấy y phục đem ra ngoài. Hai mắt Tiêu Chiến mở to thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Cái tình huống quái gì vừa diễn ra vậy ?

Tiếng nước từ nhà tắm truyền ra khiến Tiêu Chiến phản ứng lại. Y dọn dẹp mấy lọ màu cùng giấy bút đặt về chỗ cũ.

Vương Nhất Bác cầm khăn choàng qua cổ đi ra ngoài, đầu vẫn còn nhỏ nước cũng chẳng buồn mà lau khô. Hắn thấy y vẫn đang ngồi ở ghế mơ mơ hồ hồ nhìn một khoảng vô định nhỏ giọng nói : "Anh cũng tắm đi rồi ngủ ?"

Tiêu Chiến gật đầu, đứng dậy đi qua Vương Nhất Bác. Tay đặt ở nắm cửa phòng ngủ lơ lửng trên không, y nói : "Cậu...vì sao làm được như thế ?"

"Anh thắc mắc sao ?"

Tiêu Chiến gật đầu, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác chờ hắn đáp lời.

"Tôi từ trong tranh bước ra nên cũng có thể đem vật từ tranh ra ngoài theo tôi. Và ngược lại thì tôi cũng có thể đem chúng trở về trong tranh."

Tiêu Chiến mở cửa vào trong phòng. Vương Nhất Bác hơi nhếch môi lên, hắn biết y không tin.

.

.

Rạng sáng, Vương Nhất Bác trở mình thức giấc. Hắn ngồi dậy vẫn thấy Tiêu Chiến cuộn mình trong chăn bông mềm mại mà say giấc. Nhẹ nhàng đứng dậy gấp mềm gối ngăn nắp sau đó liền rời phòng.

Chỉ mới có 5 giờ 30 phút.

Vương Nhất Bác thở hắt ra, vẫn còn sớm chán.

5 giờ 50 phút, Tiêu Chiến mơ màng nghe được tiếng xèo xèo liền bật người ngồi dậy. Nhìn xuống vị trí dưới giường không thấy ai liền vội vàng ra ngoài xem.

Vương Nhất Bác mặc tạp dề, đôi mày nhíu chặt có thể kẹp chết một con ruồi nhìn cái chảo trên bếp đầy ghét bỏ. Tiêu Chiến đỡ trán đi đến cạnh hắn. Tầm mắt y nhìn vào chiếc chảo, cái cục đen thui kia hẳn là trứng đi ?

"Tôi làm anh thức giấc hả ?"

"Không. Cậu làm bữa sáng ?"

Vương Nhất Bác gật đầu nhưng rất nhanh liền lắc đầu. Cái thứ đen đen trong chảo làm gì tính là bữa sáng ?

"Để đó đi, tôi đánh răng xong ra làm cho. Tôi sợ cậu đứng đây một lúc nữa sẽ làm cháy bếp." Tiêu Chiến hơi cười, vỗ vào vai Vương Nhất Bác xong đi về phòng.

Vương Nhất Bác tháo tạp dề ném sang một bên, cái thứ trong chảo cũng bị đổ vào sọt rác nhỏ bên cạnh chân hắn.

6 giờ 30 phút, chuông cửa vang lên, Vương Nhất Bác ra mở cửa. Uông Trác Thành đứng bên ngoài y phục chỉnh tề đưa người lách qua Vương Nhất Bác đi vào.

Tiêu Chiến thấy là Uông Trác Thành sắc mặt cũng không có gì thay đổi chỉ nhẹ nhàng hỏi : "Sớm thế ?"

"Đói sớm nên qua sớm." Uông Trác Thành đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống bàn chờ Tiêu Chiến đem điểm tâm lên.

Vương Nhất Bác ngồi đối diện với Uông Trác Thành, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Tiêu Chiến không mặn không nhạt mà hỏi : "Hai người vẫn thường ăn chung ?"

Tiêu Chiến gật đầu, đem ba phần ăn sáng cầu kì đặt lên bàn. Y nói : "Ăn thử xem tay nghề của tôi thế nào ?"

Vương Nhất Bác động đũa, nếm thứ quả thật rất ngon. Hắn đưa tay bật ngón cái với Tiêu Chiến.

"Ăn đi để còn có sức làm sai vặt cho chúng tôi." Uông Trác Thành nhai nhai thức ăn nuốt xuống, nói.

"Anh nói sai rồi, không phải "chúng tôi" mà phải là "Chiến". Tôi nói làm sai vặt cho anh bao giờ ?"

"Cậu ! Miệng mồm cũng sắc quá nhỉ ?"

"Sao bằng Uông lão sư ?"

Tiêu Chiến : Lại bắt đầu rồi phải không ?