Chương 2. Hôn Ba Lần

Hôm nay Quý Hồi mới nhìn kỹ diện mạo của Trần Cách Cách, thật xinh đẹp. Vài ngày trước anh còn thấy cái gì cũng thấy chán nản, nhưng bây giờ tâm trạng đã tốt hơn nên cũng có hứng thú xem cô gái này muốn làm gì.

Trần Cách Cách cổ vũ Tiểu Chung đi xăm hôm nay, Vương Thanh bảo Tiểu Chung chuẩn bị tốt, bản thân cô ấy cũng hơi dao động, tình cờ thứ bảy rảnh rỗi nên cô ấy lập tức quyết định đi xăm.

Trần Cách Cách hỏi Vương Thanh: “Ông chủ, anh tự xăm hả?”

Vương Thanh nghĩ câu nói đó của cô là đang suy xét sự khác biệt giữa nam nữ nên anh ta trả lời: “Nếu cô không vội thì đợi vợ tôi, cô ấy sẽ trở về nhanh thôi.”

“Quý Hồi, ai làm cái này vậy?”

“Chắc là Tiểu Nhiễm. Bà xã của anh.” Vương Thanh nhìn Quý Hồi: “Chắc đã 4 - 5 năm rồi nhỉ?”

Quý Hồi nhìn chằm chằm Trần Cách Cách, cô cũng nhìn anh, nói: “Tôi muốn xem bản đầy đủ.”

Bản đầy đủ đến vai trần, Quý Hồi cảm thấy hết chỗ nói, cuối cùng Vương Thanh cũng nhìn ra mờ ám trong này, đùa bỡn như bắt chước giọng điệu của Trần Cách Cách: “Đúng rồi đó, lão Quý nhanh cởϊ qυầи áo ra đi.”

Quý Hồi rùng mình một cái: “Cậu có bệnh?”

Trần Cách Cách nhảy khỏi ghế cao đi đến cạnh anh, nhẹ nhàng vén cổ tay áo anh để lấy một chút khoảng trống, cô cúi đầu nhìn bên trong: “Có phải vì hình xăm không đẹp nên không cho tôi xem đúng không? Kỹ thuật xăm của họ không kém đến thế đâu nhỉ.”

Quý Hồi giơ tay cởϊ áσ khoác ra rồi xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay để lộ ra nửa cánh tay đầy hoa, Trần Cách Cách cứ thế nhìn chằm chằm ngón tay mảnh khảnh của anh, suýt chút nữa rơi cả nước dãi xuống.

Tiểu Chung che mặt, cảm thấy mẹ nó thật sự rất mất mặt.

Ngón trỏ của Trần Cách Cách từng chút một men theo hình vẽ, Quý Hồi lạnh lùng nhìn, đợi cô đi một vòng trở lại cổ tay, anh hỏi: “Xem đủ chưa?”

“Tôi vẫn chưa nhìn phía trên mà, bên tay phải chưa xem nữa, hình xăm này của anh nghĩa là gì?”

“Không có ý nghĩa gì.”

Trần Cách Cách khẽ hừ một tiếng, Tiểu Chung nói với ông chủ: “Anh đến đây đi anh đến đây đi, nhanh châm cho tôi mấy phát, mẹ nó, tôi muốn chết đây.”

Vương Thanh đồng ý: “Được rồi, đi thôi, để lại chút không gian cho hai người. Lão Quý, cậu hỗ trợ tiếp đón khách đến tiệm một chút nhé, Phi Phi đi ăn một lúc nữa sẽ về.”

Trong tiệm chỉ còn lại Quý Hồi và Trần Cách Cách, cô đứng bên cạnh anh, quần áo xộc xệch tựa lên chiếc bàn đó, suýt chút nữa có thể nhìn thấy bờ vai trơn bóng của cô.

Quý Hồi đột nhiên nhớ đến yêu cầu kết bạn của cô, cô nói cô là người đẹp đó.

“Tôi nợ cô tiền gửi xe đúng không?”

“Đúng rồi, 6 tệ.”

Quý Hồi cầm điện thoại, Trần Cách Cách nói: “Tôi cũng không phải người keo kiệt đâu, nhưng lương tháng tôi mới 6 nghìn tệ, không thể mua được mấy thứ sáu tệ được.”

Quý Hồi mở quét mã ra: “Mã chuyển khoản.”

Trần Cách Cách không cử động, cô bắt đầu đề tài khác một cách khó hiểu: “Ông chủ bảo đây là anh tự vẽ, anh có thể vẽ tranh sao? Đúng là đa tài đa nghệ, thật ngưỡng mộ anh đó.”

Ngón trỏ của cô lại chạm vào cánh tay anh, ngón tay cô đang lướt, người cũng đi theo, đi thẳng đến lòng ngực anh, dính sát vào, ánh mắt khát khao nói: “Tôi muốn thấy hình xăm đầy đủ của anh.”

Quý Hồi cảm thấy mình sắp hôn cô, anh quay đầu châm điếu thuốc hít một hơi, khói phả ra từ lỗ mũi rồi bay ra ngoài qua đầu vai của Trần Cách Cách, anh hỏi: “Cô muốn làm gì nữa?”

Trần Cách Cách muốn hôn anh, muốn tay anh chạm vào cơ thể cô, muốn gối lên ngực anh ngủ một giấc, muốn xem anh có động tác quyến rũ nào khi làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ hay không.

Đương nhiên, điều cô muốn nhất là hỏi Quý Hồi, mẹ nó anh có thể làm cô một phát không, ngay ở đây, ngay giờ phút này.

Im lặng, Trần Cách Cách biến những lời ấy thành cặp mắt trần trụi nhìn anh, Quý Hồi xoay ngón tay kẹp điếu thuốc lá đã đốt một nửa chưa hết tro..

“Tôi còn muốn nhờ anh vẽ giúp tôi một bản.” Cô chậm rãi nói.

Quý Hồi nhìn bờ môi đỏ của cô, mẹ nó anh không chịu nổi cách làm việc chậm rì và nói chuyện chậm rì của Trần Cách Cách!

Trên bàn, điện thoại của Trần Cách Cách liên tục hiện tin nhắn WeChat, cô tùy tiện liếc nhìn, là Tiểu Chung nhắn, xin ăn.

Trần Cách Cách đặt điện thoại lên bàn, nâng nhẹ tay của Quý Hồi rồi hỏi: “Đồng hồ đẹp mắt quá, nhãn hiệu gì vậy? Sắp tới sinh nhật của bố tôi rồi.”

Quý Hồi chú ý động tác của cô, cho dù cô thực sự nắm tay anh bằng một tay hay cả hai tay thì anh cũng có thể rút ra bất cứ lúc nào.

“Thật có hiếu, lương tháng sáu nghìn mà vẫn nghĩ đến việc mua đồng hồ cho bố.”

“Có vẻ đắt lắm.” Trần Cách Cách tỏ vẻ tiếc nuối, cô lật bàn tay anh ra rồi chạm vào đường chỉ tay của anh: “Tôi xem chỉ tay cho anh nhé?”

Gần như Quý Hồi có thể đoán được những gì cô nói kế tiếp, đơn giản linh tinh là “Chỉ tay nói anh nên thêm WeChat của tôi.”

Cuối cùng Trần Cách Cách ra dáng ra hình nhìn lúc lâu mới nói: “Anh đói bụng, muốn ăn cơm.”

Không phải đói bụng, mà là anh đến đây để ăn cơm.

Trần Cách Cách nắm tay chống cằm cười với anh: “Tôi cũng đói, cực kỳ đói. Thế này đi, tôi mời anh ăn cơm nhé, phía đối diện có tiệm bánh bao, không biết có phải vì dính tên của tôi hay không mà bánh bao nhà bác ấy ngon hơn những nhà khác đó. Để làm hồi báo, anh vẽ một hình xăm cho tôi được không?”

Đồng ý mới có quỷ, Quý Hồi híp mắt đánh giá cô, làm sao một người có thể nói chuyện với nhiều từ tình thái như vậy? Đột nhiên anh nghĩ đến bạn mình, một người đàn ông miệng sắt không nói trừ khi cần thiết, hai người này ghép với nhau chắc sẽ rất hợp, một người chậm chạp nói xong một câu chuyện nhỏ chỉ bằng 800 từ, một người thì bình tĩnh trả lời “ừm”.

Ngẫm lại luôn khiến người ta sốt ruột.

Nhưng giờ phút này người sốt ruột lại là Trần Cách Cách, cô thấy anh im lặng không nói, Trần Cách Cách nhẹ nhàng chạm lên cổ tay của anh: “Được không?”

“Chờ một chút.” Điện thoại của anh vang lên, cuộc gọi đến từ miệng sắt, xem ra không thể nói xấu sau lưng người khác được.

Anh định nhận cuộc gọi thì Trần Cách Cách nhân cơ hội ép hỏi: “Được không hả?”

Sau khi nhấn nút trả lời, Quý Hồi nhẹ nhàng nói với cô “điện thoại”. anh còn chạm vai cô một cách tượng trưng rồi mới đứng lên.

“Được rồi…” Cô nói.

Quý Hồi nhìn cô một cái trước khi đi, lúc này cô vừa ngoan ngoãn vừa rất đáng yêu.

Anh đi ra nhận cuộc gọi, lúc quay về thì không thấy Trần Cách Cách đâu nữa.

Trần Cách Cách vào trong tìm Tiểu Chung, sau một ngày Tiểu Chung uống một ly cafe đá kiểu Mỹ thì sắp chết đói đến nơi rồi.

“Ngại quá, tớ làm gián đoạn công việc của cậu rồi.” Tiểu Chung nói.

“Thiết Thiết…” Trần Cách Cách gọi biệt danh của cô ấy.

Tiểu Chung muốn đánh người, mẹ nó, Trần Cách Cách là một người phiền phức, thích đặt biệt danh cho người ta, Thiết Thiết, lão Thiết, con trai Thiết, Thiết Chùy, quả cầu sắt, đĩa ném… Mẹ của cô ấy đặt tên cô ấy là Chung Dật! Là Dật chứ không phải Thiết! Nhà bán bánh bao cũng phải học chút ngữ văn chứ!

Trần Cách Cách ngồi xổm trước mặt cô ấy, nói: “Đồ con chim thất bại… Soái ca không để tâm tới mình, bây giờ trái tim của mình lạnh băng như tên của cậu vậy.”

“Mẹ nó cậu, cậu mua chút đồ ăn cho ông đi, đằng kia có MacDonald, mình muốn ăn Chicken MCNuggets.”

“Thiết Thiết…”

“Quên đi, mình không ăn, cậu có thể đi.”

Trần Cách Cách ra ngoài mua đồ ăn, Tiểu Chung hỏi Vương Thanh: “Ông chủ, anh em của anh có đáng tin không? Có ham mê bất lương nào khi đã kết hôn rồi không?”

Vương Thanh cười đến mức run rẩy, anh ta lấy kim xăm ra, nói: “Độc thân, rất đáng tin cậy.”

Nghe được câu trước là đủ. Trần Cách Cách là người dễ xúc động, ai biết ngày nào đó sẽ gặp phải tra nam. Tiểu Chung và cô chơi từ ngày đầu đến bây giờ, dù có cãi nhau thì họ vẫn rất thân thiết.

Trần Cách Cách đi ra khỏi cửa hàng, Quý Hồi nghe điện thoại xong thì vẫn ngồi ở vị trí ban đầu, hai người cách xa không đến gần, Trần Cách Cách hỏi: “Được không?”

"Không được." Anh dứt khoát từ chối.

“Ồ.” Trần Cách Cách đung đưa mái tóc đẹp rồi sải bước rời đi.

Chốc lát sau, cô xách MacDonald trở lại, làm ngơ Quý Hồi cầm đồ đi ra đằng sau tìm Tiểu Chung.

Trần Cách Cách đi dạo bên ngoài một vòng, cảm thấy nhàm chán, cô đã chủ động như thế mà Quý Hồi vẫn không thêm WeChat, chuyện này làm cô hơi xấu mặt. Cô không có hứng thú quyến rũ, soái ca cũng phải hiểu rõ tình hình mới thú vị, cô không tìm bạn trai, chủ động đến vậy là đã mở cửa sau cho Quý Hồi rồi.

Anh không biết xấu hổ thì cô không cho đâu.

Diện tích xăm mình của Tiểu Chung rất lớn, có khi xăm đến tối, Trần Cách Cách chơi điện thoại đến mệt mỏi, ông chủ cho cô mượn máy tính bảng để chơi game, bên cạnh còn có chiếc ghế nằm, Trần Cách Cách thoải mái dễ chịu nằm lên đó, ôm chiếc máy tính bản ngủ thϊếp đi.

Quý Hội đợi Tiểu Nhiễm trở lại và trò chuyện một lúc, trước khi đi anh vào chào hỏi Vương Thanh thì thấy Trần Cách Cách đang ngủ say.

Sau khi về đến nhà Quý Hồi cảm thấy buồn, anh click mở WeChat nhìn yêu cầu kết bạn của Trần Cách Cách, vẫn không chấp nhận.

Đã lâu anh không ở chung với phụ nữ, mấy năm nay không phải không có cô gái nào chủ động, nhưng ở tuổi của anh, hầu hết các cô gái bên cạnh đều thẳng thắn, mời đi thẳng trực tiếp vào vấn đề, nhưng đúng là không ai giống như Trần Cách Cách, chỉ hai lần gặp mặt ngắn ngủi đã khơi dậy đủ loại cảm xúc trong anh.

Quý Hồi nằm trên sô pha phơi nắng, trong đầu luân phiên xuất hiện bóng hình của Trần Cách Cách, đường cong eo hoàn mỹ khi cô quay lưng về phía anh trong thang máy, dáng vẻ lười biếng lại phong tình khi cô tựa vào lòng ngực anh trong quán cà phê, cuối cùng, tất cả những hình ảnh ấy đều biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt cô, collagen căng bóng dào dạt thanh xuân, anh không cần hỏi cũng biết cô rất nhỏ.

Rất nhỏ nhắn, rất nghịch ngợm, nhưng má lúm đồng tiền tỏ ra được sự ngoan ngoãn, mà chút ngoan ngoãn này đã khiến ngực của Quý Hồi đốt lên một ngọn lửa cho đến khi mặt trời lặn, anh cầm áo khoác chầm chậm quay lại quán cà phê.

Trước lạ sau quen, lần thứ ba gặp mặt sẽ như thế nào?

Trần Cách Cách đang nằm lên bàn ném những quả bóng giấy vệ sinh vào thùng rác ở đằng xa thì nhìn thấy Quý Hồi.

Mặt cô vô cảm, thậm chí còn quay đi đếm những viên gạch trên tường.

Cho đến khi có người ngồi bên cạnh cô, người đó mở miệng: “Em muốn xăm cái gì?”

Trần Cách Cách mím môi cười, sợ cười to sẽ mất mặt mũi, cô chỉnh đốn lại biểu cảm rồi mới ngồi dậy, nhảy tới nhảy lui trước anh: “Anh vẽ cái gì thì tôi xăm cái đó.”

Ánh mắt của Quý Hồi lộ ý cười, Trần Cách Cách hăng hái, ngón tay trượt trên ngực mình: “Bắt đầu từ nơi này.”

Quý Hồi cắt ngang kéo cô vào trong ngực, đang định hôn cô thì điện thoại lại vang lên.

Chưa đợi anh phản ứng, Trần Cách Cách đã túm cổ áo anh hôn, Quý Hồi cho cô hai giây liếʍ miệng mình, sau đó anh cắn ngược lại cô, anh liếc nhìn thấy dãy số người gọi, anh cần phải nhận điện thoại, Trần Cách Cách bị anh chọc phân tâm, Quý Hồi thu tay về vội, vừa hôn cô vừa nghe điện thoại.

“Anh, anh Đông định tìm em trai của anh ta, em cảm giác sắp xảy ra chuyện rồi.”

Quý Hồi hôn xong thì vươn ngón tay xoa khóe miệng cô, đầu dây bên kia tức giận hỏi: “Nếu xảy ra chuyện, sao anh còn không kéo về?”

“Không kéo được.”

“Cho em địa chỉ.”

Cúp điện thoại, Quý Hồi nói với Trần Cách Cách: “Tôi có việc, lần tới nhé.”

Cái đầu anh đó, coi cô là gì chứ?

Cô đẩy ngực anh, tức giận mắng: “Shh! Cút đi!”

Quý Hồi đẩy trán cô đáp: “Việc quan trọng.”

Ha ha, Trần Cách Cách cười, trên đời này còn chuyện quan trọng hơn việc làʍ t̠ìиɦ với cô ư? Chưa từng nghe thấy đó!

Qyý Hồi đi vào tìm Vương Thanh nói vài câu rồi đi mất, Trần Cách Cách đi vào theo sau, nói với Tiểu Chung: “Mình ra ngoài đi dạo.”

“Đừng đi xa, mình sắp xong rồi.”

“Ừm.”

Trần Cách Cách lên xe của Tiểu Chung đuổi theo Quý Hồi, cô muốn xem anh đi đâu? Có chuyện quan trọng nào đáng để anh buông người đẹp của mình ra như thế!

Cáng lái xe càng thấy hoang vắng nhưng Trần Cách Cách không sợ chút nào, dù có gặp nguy hiểm cô không dừng xe là được.

Mười phút sau, Tiểu Chung gọi điện hỏi Trần Cách Cách chết ở đâu vậy?

Trần Cách Cách nói: “Cậu đón taxi về đi, mình ở vùng ngoại ô rồi.”

Tiểu Chung tức chết mất: “Cậu là đồ con lợn, đồ súc sinh!”

Trần Cách Cách không nghe cô ấy nói, cô tìm thấy Quý Hồi đã mất tích. Quý Hồi đang đứng đối diện với một nhóm đàn ông, bên cạnh anh có hai người, một người trông giống như bị thương được ai đó đỡ.

Trần Cách Cách kích động, xoa tay chờ mong, đánh đẹp trai chút, thắng cuộc thì buổi tối có thể ôm cô em nóng bỏng về nhà rồi!