Chương 10 : Tham vọng ?

Hoàng Hàn ngủ đến quên trời quên đất, khi tỉnh dậy anh cảm thấy toàn thân mệt rã rời, eo như muốn gẫy. Đôi mắt cảnh giác của anh đảo quanh căn phòng lạ lẫm trước mặt.

"Chết tiệt, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc!"_ Hoàng Hàn mặt nhăn nhúm.

Tiếng "cạch" của cửa ra vào vang lên, Nam Thiên bước vào, đôi mắt ánh lên một tia thiếu kiên nhẫn.

Nếu không phải Lâm Nguyệt bảo để Hoàng Hàn nghỉ ngơi anh đã cho người ném hắn xuống phòng nghỉ của nhân viên. Cứ nghĩ đến mùi của tên tình địch kia thấm vào giường nghỉ của nàng, anh lại có xúc động muốn xông ra đấm thẳng vào mặt hắn, giọng nói âm trầm cực kỳ khó chịu vang lên:

"Hoàng thiếu đã tỉnh? Cần người đỡ ? Cần thuốc mỡ hay gì không?"

"Tôi không cần ai đỡ!"

"Thoải mái, tôi nghĩ Hoàng thiếu lăn lộn lâu năm , mới vận động nhẹ một chút không đi được chính là tàn phế còn không bằng sao, mời Hoàng thiếu đi tự nhiên."

Hoàng Hàn cố nhích cơ thể nặng nhọc đầy vết hôn xanh tím, bàn chân vừa đặt xuống giường liền thấy như mất hết cảm giác.

Đưa mắt nhìn Nam Thiên và câu nói của anh. Cuối cùng vì tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông, Hoàng Hàn gồng mình cố đứng dậy. Đôi chân tê cứng làm anh lảo đảo ngã xuống sàn, eo bị tác động mạnh như muốn lìa ra.

"Đau... Chết tiệt, dìu tôi xuống xe.

Nam Thiên đứng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang quằn quại dưới chân mình, lòng bớt đi một chút phẫn hận.

Không tự nguyện giơ tay đỡ Hoàng Hàn đứng dậy rồi đưa anh đi thay quần áo, dìu lên xe. Trước khi tiễn Hoàng Hàn còn không quên nói một câu ý vị sâu xa:

" Hoàng thiếu khi quay trở về nhớ đặt khám bác sĩ."

Hoàng Hàn mặt đen như đít nồi, gân xanh nổi đầy trán. Tên này nãy giờ đều nói bóng nói gió anh hoạt động quá sức, ham muốn quá độ!

Tay nắm chặt vô lăng phóng tốc độ nhanh nhất rời khỏi Lâm Thị đến biệt thự riêng của mình nghỉ ngơi.

Vừa đến biệt thự không để người hầu kịp giàn hàng chào hỏi. Hoàng Hàn ở trong xe đã ấn còi inh ỏi, cổ họng đau rát khàn khàn hét lên:

"Mau! Đỡ ta xuống."

Quản gia vội vã chạy tới dìu Hoàng Hàn vào biệt thự. Đến giờ anh mới có thể cảm nhận được cảm giác mỗi bước đi như nghìn cây kim đâm vào chân là xúc cảm ra sao.

Vào được đến phòng ngủ của mình, anh hoàn toàn cạn kiệt sức lực , ngã vật trên chiếc giường kingsize, thở dốc.

"Quản gia, Tối nay ta không ăn cơm không được cho ai làm phiền ta. Hiểu?"

Nghe giọng nói của cậu chủ đầy uy hϊếp, quản gia run nhè nhẹ:

"Hiểu, thưa cậu chủ."

"Ra ngoài đi,đóng cửa cho ta."

Sau đó anh chìm hẳn vào giấc ngủ...

_________________________________________

Lâm Gia.

Lâm Nguyệt tinh thần sáng láng ngồi ăn ở đại sảnh xa hoa. Đang thoải mái thư giãn thì mẹ cô - Lâm Ngọc đeo đôi giày cao gót chạy như bay từ tầng trên xuống đại sảnh đứng trước mặt cô, thở mạnh.

" Con gái! Con qua lại với Hoàng Hàn- Hoàng gia?

Lâm Nguyệt bình thản cho miếng salad vào miệng nhai từ từ rồi mới mở lời.

" Mẹ bắt tin nhanh nhỉ?"

Lâm Ngọc che miệng cười duyên:

"Đúng là hậu sinh khả úy! Một lưới vớt được toàn vưu vật."

Khi cuộc nói chuyện của một mẹ một con dưới nhà đang bội thu. Hàn Phong trong style thường ngày bước xuống, mái tóc ướt nhẹp rỏ nước đầy yêu mị.

"Hai người đang nói gì vậy?"

Lâm Ngọc liếc mắt nhìn Hàn Phong. Miệng nhếch lên một độ cong hoàn hảo.

" Chúng ta đang thảo luận xem ngươi có phải hồ ly tinh không a~ Tiểu Phong."

Hàn Phong hơi ngượng mặt nhìn con gái của mình đang ngồi đó. Tiếng Lâm Ngọc lại vang lên

" Tiểu Phong của ta a~ hình như ta đói rồi."

Hàn Phong nghe thấy người mình thương kêu đói liền rối rít hỏi:

"Nàng muốn ăn món gì? Của Ý, Pháp,...? Có đói lắm không? Sao lại không chú ý bản thân như vậy? Hay ta nấu cho nàng?"

Nhìn thấy Lâm Ngọc đứng dậy đi trên từng bậc thang tinh xảo bước tới gần, xem Hàn Phong vì lo lắng mà cuống cuồng, nhếch mép cười nhẹ. Môi đỏ tiến sát lại vành tai phà hơi nóng, kèm theo một câu nói làm người ta ý loạn tình mê.

"Ăn ngươi a~"

Lâm Ngọc hài lòng nhìn nam nhân mặt đỏ như cà chua trước mặt, tay Ngọc vươn ra lôi kéo Hàn Phong lên phòng.

Khi hai người đi, đại sảnh lại quay trở về sự yên lặng vốn có. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Lâm Nguyệt nhìn màn hình điện thoại rồi ấn nghe

" Trợ lý Nam?"

" Vâng, giám đốc..."

" Có chuyện??"

"Tôi... muốn nghỉ việc. "- bên kia điện thoại, Nam Thiên cắn môi đến chảy máu cố nói ra những lời trái lòng mình.

"Lý do?"- Lâm Nguyệt hơi bất ngờ.

" Tôi... muốn trở về cai quản công ty của cha."

Lâm Nguyệt thở dài, lại mất đi một nhân tài a~ đáng tiếc.

" Được rồi. Chúc may mắn, Nam Thiên."

Nam Thiên run lẩy bẩy nắm chặt lấy điện thoại trong tay. Cô vừa gọi tên anh? Là thật? Phải không? Đã bao nhiêu năm rồi cô chưa gọi thẳng tên anh? Ngồi trên chiếc ghế sofa rót cho mình một ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch. Nam Thiên cố gắng hít sâu lấy lại bình tĩnh, đè nén lại những cảm xúc rối loạn trong l*иg ngực...

" Lâm Nguyệt, chờ ta... chỉ một chút thôi... Chờ ta, được không?"

_________________________________________

Hãy chờ đón sự trở lại huy hoàng của Nam Thiên nào ~