Chương 14: Anh đeo bao

An Dĩ Nặc quay đầu đi, cụp mắt xuống, "Bùi tổng, tôi đi trước đây."

Nhìn vào bóng lưng bướng bỉnh của cô, rõ ràng chân vẫn đang sưng, nhưng vẫn không chịu để hắn giúp. Bùi Hiếu Viễn mím đôi môi mỏng, nhìn bóng lưng thanh tú của cô, trầm mặc không nói gì

Cô tập tễnh bước đến cửa, một chiếc Audi màu trắng dừng lại trước mặt cô, nghe thấy tiếng còi, Dĩ Nặc mới định thần lại, nhìn lên thấy Cố Nghiêu mở cửa, đôi mắt anh tràn đầy lo lắng.

Cố Nghiêu bước về phía cô, nhìn quần áo lộn xộn trên người cô, hai tay ôm lấy vai cô, vội vã hỏi: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao

Mắt An Dĩ Nặc đo hoe, mơ hồ nhìn hắn, lắc đầu gượng gạo nói, " Chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi không sao cả."

"Tiểu Nặc" Tiêu Lôi bước xuống xe, cô có chút áy náy vì đến muộn, nhìn vẻ nhếch nhác của An Dĩ Nặc, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, tự trách bản thân. "Cô vẫn ổn chứ? Tôi xin lỗi, tôi đến muộn, xảy ra chuyện gì phải không?"

Dĩ Nặc nhìn vẻ mặt xin lỗi chân thành của Tiêu Lôi, nhìn xuống, nhếch nhếch khóe miệng: "Chị Lôi, tôi không sao". Vừa nói vừa liếc sang người đàn ông bước ra từ khách sạn, nở một nụ cười kiên định: "Chị Lôi, tôi không sao, chị không cần phải cảm thấy tội lỗi, Bùi tổng đến rồi, mọi người về nhà đi."

"Đi, tôi đưa cô về." Cố Nghiêu nghe cuộc đối thoại giữa hai người, có lẽ cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, giữa hai lông mày có chút lạnh lùng, anh khoác lấy vai của An Dĩ Nắc, lạnh lùng nói: “ Bùi tổng, phu nhân, xin lỗi không thể tiếp chuyện được”.

Dĩ Nặc bị Cố Nghiên giữ lấy, khẽ cau mày, kiềm chế sự mất bình tĩnh trước mặt Bùi Hiếu Viễn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người đàn ông, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, được Cố Nghiêu đưa vào xe ngồi.

"Hiếu Viễn." Tiêu Lôi bước đến gần Bùi Hiếu Viễn, mắt tràn ngập sự áy náy, cúi đầu hối lỗi: "Là em không tốt, để cô ấy một mình đến trước, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, may sao Tiểu Nặc không xảy ra chuyện gì…"

Bùi Hiếu Viễn im lặng một lúc, từ từ mở miệng: "Ừ, về thôi." Đôi mắt đen sâu vô tình nhìn thấy trong xe của Cố Nghiêu, An Dĩ Nặc cởϊ áσ khoác của mình ra, khoác lên áo của Cố Nghiêu.

Trong biệt thự

Tắm xong , Bùi Hiếu Viễn mặc một chiếc áo choàng tắm màu đẹp đứng trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, đôi môi mỏng nhả nhẹ khói, căn phòng tràn ngập mùi thuốc lá.

Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn vào khung cảnh ban đêm bên ngoài cửa sổ, yên tĩnh suy nghĩ một lúc. Có lẽ, cô thực sự không có ý gì khác với hắn.