Chương 13: Tôi sợ giám đốc Tiêu hiểu lầm

Bùi Hiếu Viễn khẽ cau mày,nhấp chặt đôi môi mỏng, trong lòng hiện lên một tia áy náy.

Một lúc sau, Lục Kỳ lái xe đến trước cửa khách sạn và gõ cửa: "Bùi Tổng, xe đến rồi."

"Ừ”. Bùi Hiếu Viễn trả lời, rồi hắn quay đầu nhìn An Dĩ Nặc, trầm giọng nói: "Để tôi đưa cô về nhà."

An Dĩ Nặc khẽ gật đầu, ừ một tiếng, siết chặt áo khoác, cong lưng xuống để đi giày cao gót rồi đứng dậy.

An Dĩ Nặc xoay chân một chút, vô tình ngã vào người Bùi Hiếu Viễn, "A..." An Dĩ Nặc vội vàng choàng tay qua cổ hắn, mông cô ngồi trên đùi Bùi Hiếu Viễn, áo khoác của hắn rơi ra, lộ ra một tảng thịt trắng nõn. Da ngực mềm mại, từ góc nhìn của Bùi Hiếu Viễn nhìn thoáng qua có thể thấy rõ độ mềm mại của bộ ngực An Dĩ Nặc.

Bùi Hiếu Viễn vô thức đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, bộ mông mềm mại của cô dính chặt vào đùi của hắn, hắn cau mày, mùi hương từ mái tóc của cô vẫn còn vương trên chóp mũi hắn, bờ vai lộ ra xương quai xanh quyến rũ. Làn da dưới lòng bàn tay hắn rất mềm mại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Dĩ Nặc có chút ửng đỏ, hốc mắt ươn ướt, có chút bối rối, cô ngước nhìn khuôn mặt căng thẳng của Bùi Hiếu Viễn, lông mày nhăn lại như sắp đập ruồi, cô không thể không khỏi vặn eo, cố gắng đứng dậy.

"Bùi Tổng, tôi xin lỗi ... ah ..." Nói xong, An Dĩ Nặc không thể đứng dậy được nữa, lại ngã vào lòng Bùi Hiếu Viễn, lần này cô cảm thấy cơ bắp trên chân người hắn săn chắc, giữa đũng quần có một khe hở trụ thịt mềm, rục rịch , An Dĩ Nặc tim không khỏi đập nhanh hơn, trong lòng rất vui nhưng trên mặt vẫn có chút áy náy.

Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Hiếu Viễn có chút u ám, khi cô chạm vào hắn, hắn có chút khó chịu, thấp giọng nói: "Đứng dậy."

Hắn không thích mỹ nữ giở thủ đoạn quyến rũ.

An Dĩ Nặc hốc mắt hơi đỏ lên, lông mi khẽ run, trên mặt lộ ra một tia ủy khuất, cau mày đứng lên, thân thể cô còn có chút run rẩy.

Bùi Hiếu Viễn giật giật quần áo của cô, đứng dậy, dùng đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn cô, chỉ thấy mắt cá chân của cô sưng đỏ, giày cao gót gần như không vừa chân, cô đột nhiên cau mày, khó chịu.

"Xin lỗi, tôi không cố ý. Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, và tôi không dám mơ ước đến một người có chức như Bùi Tổng. An Dĩ Nặc run rẩy cả người bộ mi rũ xuống, "Tôi sẽ bắt taxi về đi, để không làm phiền đến Bùi Tổng”.

Nói rồi, An Dĩ Nặc muốn cởϊ áσ vest của Bùi Hiếu Viễn.

“Không, cứ mặc đi”. Bùi Hiểu Văn nhìn ánh mắt né tránh của cô, giọng điệu không còn lạnh lùng như trước nữa.

"Tôi sợ giám đốc Tiêu sẽ để ý, và tôi không muốn cô ấy hiểu lầm." An Dĩ Nặc ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói có chút lạnh lùng, mang theo một chút tức giận.

Bùi Hiếu Viễn bắt gặp ánh mắt của cô, nhìn đi chỗ khác vài giây, sau đó bình tĩnh nhìn đi chỗ khác và nói "Cô ấy sẽ không hiểu lầm."