Chương 7: Thực tế lẫn lộn

Chương 7: Thực tế lẫn lộn

Edit + Beta: Vịt

Nghe Lục Phong Hàn nói xong, Hạ Tri Dương dùng sức nháy mắt với Trần Minh Hiên —

Nghe kìa, nghe kìa! Bọn mình sao trước kia không nghĩ ra, đưa ra kiến nghị thực dụng lại khả thi này với Giang Khải chứ!

Mà Đàm Thụy quay đầu nhìn về phía Giang Khải, người sau suýt nữa không căng nổi biểu cảm trên mặt.

Hắn cho rằng kế hoạch của mình và Đàm Thụy không có bất cứ vấn đề gì!

Là người Kỳ gia, hắn có quyền tắt tất cả thiết bị giám sát ở đại sảnh, mở chức năng thu hình của thiết bị đầu cuối cá nhân của mọi người.

Mà hắn tin chắc, so với Đàm Thụy mà mọi người đều hiểu sẽ bịa ra chuyện này, phần lớn người, nhất định sẽ vào trước là chủ mà tin tưởng, Kỳ Ngôn xa lạ, đến từ tinh cầu hoang vu, chưa từng gặp mặt, sẽ thuận tay ăn cắp hơn.

Chỉ cần mọi người đều tin, Kỳ Ngôn cho dù nói mình không trộm đồ, cũng vô tích sự.

Hắn muốn, chính là để cho mọi người đều biết, anh trai mình, không lên nổi mặt bàn, thậm chí còn ăn cắp!

Biến số duy nhất, chính là đoạn thu hình.

Lục Phong Hàn cười khẽ, giống như hảo tâm giải đáp nghi ngờ của Đàm Thụy và Giang Khải: "Có phải đang nghĩ, tại sao ở chỗ đông người, chức năng quay phim của thiết bị đầu cuối cá nhân đều bị chặn, của tôi nhưng lại không?"

Hạ Tri Dương vừa nghe, vội vàng nhấn hai cái thiết bị đầu cuối cá nhân của mình: "Ơ, vậy mà thật sự bị chặn, không quay được."

Ánh mắt cậu ta nhìn cổ tay Lục Phong Hàn, đột nhiên linh quang chợt lóe, "Không phải chứ! Một vệ sĩ như anh, có tiền như vậy? Anh dùng có phải đồ của Y thần làm không, Chim Ưng Trắng? "Chim Ưng Trắng" bất chấp hệ thống chống nhiễu sóng lớn mạnh nhất của liên minh, chỗ nào cũng có thể mở ra chức năng ghi hình! Thứ này rất đắt tiền!"

Lục Phong Hàn gật đầu: "Chính là Chim Ưng Trắng."

Hạ Tri Dương làm fan cuồng của Y thần lại nhìn về phía Đàm Thụy, dư quang còn cố ý liếc Giang Khải: "Thảo nào hệ thống chống nhiễu sóng của Kỳ gia không có tác dụng, là đối thủ là mạnh mẽ, quá đỉnh! Thật ra Y thần làm ra Chim Ưng Trắng, ban đầu là vì cung cấp cho quân đội, đột phá hạn chế của máy quấy nhiễu ghi hình của quân phản loạn. Dùng ở đây, sshh, mai một."

Kỳ Ngôn nghe thấy ba chữ "Chim Ưng Trắng", theo bản năng cũng nhìn thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Phong Hàn.

Mà Giang Khải không để ý đến trào phúng của Hạ Tri Dương, đảo mắt nhìn sang Kỳ Văn Thiệu vẫn luôn không nói chuyện.

Một vệ sĩ, không thể nhiều tiền như vậy, có thể mua được thiết bị Y thần làm ra, đương nhiên là Kỳ Ngôn ra tiền.

Nhưng mà, Kỳ Ngôn vẫn luôn sống ở tinh cầu hoang vu ở khu Messier, ông bà ngoại đều gia cảnh bình thường, sao có thể có nhiều tiền như vậy?

Hơn nữa vào Turan, Kỳ Ngôn vừa về Leto, đã có thể học năm hai Học viện Turan —

Lúc hắn và mẹ không biết, ba hắn, rốt cuộc bí mật, cho Kỳ Ngôn bao nhiêu tiền, lót bao nhiêu đường?

Lúc này, trong lòng Giang Khải dâng lên tức giận khó có thể ức chế, cùng với lừa gạt bị người sùng bái nhất phản bội, môi dưới gần như cắn ra máu.

Đàm Thụy từ nhỏ đã làm không ít mánh khóe nhỏ tương tự, lần nào cũng thành công, chưa từng như bây giờ, bị tóm hiện hình tại chỗ.

Hắn miễn cưỡng chống đỡ khí thế: "Tôi nói chính là, tôi nhìn thấy Kỳ Ngôn đi qua bên bàn, tôi nói không sai chứ? Ai biết có người cố ý hãm hại anh ấy, "Tiếng rừng rậm" vừa vặn ở trong túi Kỳ Ngôn!" Bị ánh mắt vô số người vây quanh, trong lòng hắn hơi sợ, tăng nhanh tốc độ nói, "Hơn nữa anh ấy từ một tinh cầu hoang vu đến, tôi nghi ngờ anh ấy đầu tiên, không phải rất bình thường sao?"

Trần Minh Hiên vẫn xem cuộc vui cũng hơi không nhìn tiếp được: "Cậu ngu à?"

Hạ Tri Dương càng cảm thấy mình chỉ lớn hơn Đàm Thụy một tuổi, sao có thể thông minh nhiều hơn như vậy chứ?

Hắn cách không khí chỉ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Đàm Thụy: "Chiếc nhẫn hạn chế 50 chiếc toàn cầu, ở đây chắc mỗi cậu thẩm mĩ tệ, suốt ngày đeo không muốn tháo. Tôi nói, trước khi gây án, có thể tháo trang sức dễ thấy trước không? Nói cậu ngu, tự cậu còn không ý thức được, thật đáng sợ!"

Đàm Thụy theo bản năng, đưa mu bàn tay ra sau.

Bỏ "Tiếng rừng rậm" vào túi Kỳ Ngôn, là biện pháp tạm thời nghĩ ra.

Hắn cho rằng, chặn giám sát và ghi hình, là có thể không chút sơ hở.

"Tôi —"

"Ngọn nguồn sự tình đã rất rõ ràng."

Nói chuyện, là hiệu trưởng Caroline. Bà đi lên một bước, từ trong đám người đứng dậy, "Nghe nói, em đã nhận được thư thông báo của Học viện Turan, vậy em cũng là sinh viên của Học viện Turan rồi."

Trong lòng Đàm Thụy đột nhiên hỗn loạn, cổ họng hắn căng chặt: "Vâng ạ."

"Đã là sinh viên trường tôi, như vậy, căn cứ vào chương 5, điều 28 nội quy nhà trường, sinh viên cố ý lên kế hoạch, hãm hại bạn học, cố ý xâm hại quyền danh dự của người khác, mà từ chối không nhận sai, khai trừ xử lý." Caroline dừng một chút, "Em sinh viên này, đến khai giảng, em không cần đến Học viện Turan học nữa."

Giang Khải lập tức muốn mở miệng nói gì, tay buông bên cạnh lại bị Giang Vân Nguyệt kéo mạnh.

Hắn rất nhanh phản ứng lại.

Đúng vậy, chứng cớ vô cùng xác thực, Đàm Thụy bị đuổi đã là sự thật, hắn xin tha, không chỉ không ăn thua gì, ngược lại sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt hiệu trưởng Caroline.

Hắn ngậm miệng.

Đàm Thụy trong lúc nhất thời, cho rằng mình nghe nhầm, thậm chí tất cả trước mắt, đều là ảo giác.

Nếu không, sao có nhiều người như vậy, dùng ánh mắt kinh ngạc, đồng tình, hả hê, trào phúng nhìn hắn?

Bị Học viện Turan nhận định là sinh viên đạo đức không đứng đắn, không cần ngày mai, hắn lập tức sẽ biến thành trò cười của cả giới xã giao!

Tầm mắt hắn từng chút chuyển sang Kỳ Ngôn đứng ở cạnh cửa.

Cửa lớn mạ vàng khắc hoa biến thành phông nền, ánh sáng mái vòm rơi xuống, để cho Kỳ Ngôn chỉ đứng ở đó, se lạnh như sương giá.

Đàm Thụy nghĩ, bị phán đạo đức không đứng đắn, bị đuổi khỏi Turan, tại sao không phải là Kỳ Ngôn chứ?

Tại sao không phải là anh ta?

Rõ ràng nên là anh ta, là Kỳ Ngôn!

Mà lúc này, Kỳ Ngôn thu vẻ mặt của Đàm Thụy vào trong mắt, nói với bọn Lục Phong Hàn và Hạ Tri Dương: "Đi thôi, ngột ngạt quá."

(Đứa nào re-up là chó)

Từ Kỳ gia đi ra, ngồi vào xe trôi, Hạ Tri Dương cười to, từ đầu đến chân đều thoải mái. Hắn tò mò víu ghế gồi, thò đầu hỏi Lục Phong Hàn: "Anh thật sự vẫn luôn mở ghi hình?"

Lục Phong Hàn cầm cần điều khiển màu đen, ấn nút tăng tốc, sườn xe đen nhánh giống như bóng râm, lái lên đường cao tốc.

Khuỷu tay chống trên mạn thuyền, Lục Phong Hàn cười nói: "Thuận miệng nói dối, cậu cũng tin?"

Trần Minh Hiên đang cầm thiết bị đầu cuối game, nói tiếp: "Anh và Kỳ Ngôn phát hiện mờ ám của bọn họ lúc nào?"

Lục Phong Hàn: "Lúc chức năng ghi hình của thiết bị đầu cuối cá nhân bị chặn, "Chim Ưng Trắng" sẽ thông báo. Các cậu hẳn biết, cái gọi là chức năng ngăn chặn ghi hình, cũng không phải thật sự chặn, mà là thả ra sóng quấy nhiễu, khiến cho hình ảnh ghi lại trắng băng. Mà Chim Ưng Trắng, có thể trong nháy mắt tóm được sóng quấy nhiễu này."

Hạ Tri Dương kích động vỗ đùi: "Y thần của tôi ra thay, tùy tiện thứ bé nhỏ như vậy, cũng lợi hại đến bùng nổ!"

Lục Phong Hàn tiếp tục nói: "Lúc có người cố ý đến gần, nhét đồ vào trong túi áo Kỳ Ngôn, Kỳ Ngôn cũng cảm nhận được. Đã tốn nhiều công sức như vậy, đương nhiên phải xem xem, hai người kia, là muốn làm gì?"

Anh còn không chút khách khí đánh giá: "Nhưng mà, không đủ nhìn, làm xiếc nhỏ thì miễn cưỡng."

Cả người Hạ Tri Dương rụt về đằng sau, cọ phải vòng kim loại trên vành tai, lại nghiêng nghiêng đầu: "Hôm nay thật đã! Tớ với Trần Minh Hiên, đã sớm bất hòa với mấy đứa Giang Khải. Đàm Thụy kia là con riêng, mười mấy tuổi mới đón từ bên ngoài về, nhân phẩm thì cũng . . . . . . Trình độ lau sàn? Giang Khải đấy, là theo chân Giang Vân Nguyệt cùng vào Kỳ gia, rõ ràng không phải người Kỳ gia chính thức, nhưng lúc nào cũng thích khoe mẽ, phô trương lớn, lên mặt, sợ người khác không biết cha nó họ Kỳ. Còn động tí là bộ dạng bị bắt nạt, tớ đã bị buồn nôn nhiều năm lắm rồi!"

Lục Phong Hàn nghe, dư quang nhìn Kỳ Ngôn.

Chuyện của Kỳ gia, dường như không dẫn tới bất kỳ chú ý nào của anh.

Nơ đen ở cổ áo trắng tuyết bị kéo lỏng, ngoài cửa xe có ánh sáng, bóng sáng lấy sống mũi cậu làm ranh giới, phân chia sáng tối.

Hờ hững, không có chút tâm tình.

Lục Phong Hàn bỗng dưng sinh ra bực bội, không muốn Kỳ Ngôn nghe mấy chuyện bòng bong của Kỳ gia nữa, tự nhiên cắt ngang Hạ Tri Dương: "Nói địa chỉ, đưa các cậu về trước."

(Bn dch ch được đăng ti truyenhdt.com humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Về đến nhà, thời gian đã không còn sớm.

Kỳ Ngôn tắm rửa xong, quấn hơi nước đầy người, tựa vào đầu giường, thờ ơ đi dạo một vòng trong hệ thống giám sát của Kỳ gia, xác định nội dung nên xóa đã xóa hết.

Lúc thoát ra ngoài, thiết bị đầu cuối cá nhân nhắc nhở, nhận được một file.

Không hiển thị nơi gửi.

Kỳ Ngôn ấn mở, đập vào mắt chính là một bảng đo tâm lý quen thuộc, trước sau tổng cộng có gần 300 vấn đề, cực kỳ tỉ mỉ.

Xem từ đầu đến cuối một lần, Kỳ Ngôn lướt đến cuối bảng đo, bắt đầu dựa vào trí nhớ, theo thứ tự viết xuống đáp án của mình, không đến năm phút đã hoàn thành.

Sau khi chọn submit, trong thời gian Kỳ Ngôn đợi hồi âm, xuống giường. Cậu mở cửa phòng ngủ ra, không có mục đích từ trên tầng đi xuống dưới tầng, đứng ở bậc thang cuối cùng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, đứng lại.

Mặt đất lạnh như băng khiến hai chân trần trụi của cậu cũng mất đi nhiệt độ, sau khi dừng lại một hồi, cậu đến phòng bếp rót cho mình cốc nước, quay người lên tầng.

Trong nháy mắt cửa phòng ngủ mở ra, bảng đo tâm lý đã submit cũng có hồi âm.

Ánh sáng màu lam mờ chiếu vào trong con ngươi Kỳ Ngôn.

Đối phương chỉ hỏi một vấn đề —

"Tần số lẫn lộn thực tế bây giờ là bao nhiêu lâu một lần?"

Lục Phong Hàn đang ở trong phòng ngủ kiểm tra tin tức gần đây.

Lớn đến quân đội đã giải thích rõ ràng cho tan tác ở tiền tuyến khu Nam Thập Tự, hoặc hai ngày trước, quân đoàn trung ương cử hành nghi thức trao quân hàm.

Bé đến một quặng sao ở khu Kepler, khai quật ra tài nguyên khoáng sản quý hiếm, hoặc là hành tinh nào đó gần khu Nam Thập Tự, bão táp vũ trụ dẫn đến đường thủy bị phá hỏng.

Anh xem cẩn thận từng cái một, giống như đang ở trong mấy nội dung ngắn gọn nổi mặt ngoài này, chuẩn xác lóc ra nguồn gốc chôn sâu bên dưới.

Như tấm lưới ven sông, khá kiên nhẫn.

Đến khi ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Giống như báo săn ngủ đông, Lục Phong Hàn nhanh nhẹn đứng dậy, sải bước đến cửa.

Kéo cửa ra, một giây sau, anh nhìn thấy, Kỳ Ngôn mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm màu trắng rộng thùng thình, đứng trước cửa phòng ngủ đối diện, tay vẫn duy trì tư thế cầm nước, không ít mảnh cốc nước trong suốt nhỏ vụn bắn ra.

Kỳ Ngôn chân trần, trên bắp chân trơn bóng có vết máu nhỏ, đỏ giống như một nốt chu sa đậm miêu tả tỉ mỉ trên đồ sứ trắng ngọc.

Tình huống không bưng nổi cốc nước thế này, đặt trên người cấp dưới của Lục Phong Hàn, có thể bị cười nhạo 50 năm. Nhưng Kỳ Ngôn không bưng nổi, Lục Phong Hàn lại cảm thấy, không hề kỳ lạ.

Chỉ là, hơi khác thường.

Lần này, Kỳ Ngôn không để anh băng bó vết thương, mà hỏi: "Hôm nay ngày bao nhiêu?"

Giống như đang xác nhận cái gì.

Lục Phong Hàn trực giác trạng thái của Kỳ Ngôn hơi không đúng, cẩn thận trả lời theo: "Ngày 17 tháng 8, năm 216 lịch thiên văn. Sao thế?"

Kỳ Ngôn lắc lắc đầu.

Nghĩ, cậu lúc nãy quả nhiên tự dọa mình.

Không lẫn lộn thực tế, ngày tháng mà cậu nghĩ là chính xác.

Quét mảnh vụn trong suốt rải khắp mặt đất cùng với một vũng nước đọng, Kỳ Ngôn giống như thuận miệng nói: "Tôi lúc nãy xuống bếp rót nước, thấy anh ở dưới tầng xem tin tức."

Lục Phong Hàn tìm tòi nghiên cứu nhìn Kỳ Ngôn: "Tôi lúc nãy không xuống tầng."

Kỳ Ngôn ngẩn ra.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu rất nhanh lại cho ra đáp án: "Tôi nhớ sai rồi, anh lúc nãy vẫn luôn ở trong phòng ngủ."

Ánh mắt Lục Phong Hàn quét qua khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Ngôn, cùng với đầu ngón tay rũ bên người, run rẩy không ngừng, đè xuống nghi ngờ nổi lên trong lòng, tiến lên một bước, "Vãi nước?"

Kỳ Ngôn gật gật đầu: "Ừ, vãi nước."

Lục Phong Hàn phân phó: "Đứng yên đừng động đậy." Tiếp đó, anh duỗi hai tay, hai cái ôm ngang Kỳ Ngôn hai chân trần trụi lên, bước qua mảnh vụn trên đất, thuận tiện giải thích một câu: "Sẽ đâm chân cậu bị thương."

Lơ lửng đột ngột, khiến Kỳ Ngôn theo bản năng túm vải áo ở vai Lục Phong Hàn, giọng cậu hơi nhẹ: "Anh có thể rót cốc nước giúp tôi không," Ngừng một lát, "Tôi bây giờ cần . . . . . . uống thuốc."

Đặt người lên giường, Lục Phong Hàn xuống tầng lại rót một cốc nước giúp Kỳ Ngôn. Bởi vì không có robot phục vụ, anh tự mình dọn dẹp sạch sẽ nước đọng và mảnh vụn trên đất.

Chờ thu dọn xong, Kỳ Ngôn đã uống xong mấy viên thuốc đủ màu, trong cốc còn lại nửa cốc nước, bị cậu để một bên.

Lục Phong Hàn không có hỏi tới Kỳ Ngôn, rốt cuộc uống thuốc gì bị bệnh gì, chỉ nói: "Cậu ngủ đi, tôi đi qua."

Đi qua, chỉ căn phòng đối diện.

Kỳ Ngôn phản ứng chậm chạp vài giây, cậu không có tinh thần gì, nhìn Lục Phong Hàn: "Trong hợp đồng nói, anh bảo vệ an toàn của tôi, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu."

Lục Phong Hàn dựa vào tường: "Cho nên?"

Âm cuối hơi giơ cao.

Kỳ Ngôn chỉ chỉ bên khác trên giường để trống: "Anh ngồi đây, đến khi tôi ngủ."

Lục Phong Hàn bước đôi chân dài nhanh nhẹn, dựa theo yêu cầu của Kỳ Ngôn, ngồi xuống trên giường.

Mặt giường màu trắng thuần bởi vì thêm sức nặng của một người, hơi lõm xuống.

Mà Kỳ Ngôn hít thở rất nhẹ rất chậm.

Đầu ngón tay run rẩy không ngừng rốt cuộc dần bình tĩnh lại.

Chậm chạp dịch hai cái sang phía Lục Phong Hàn, dường như tìm được một khoảng cách thích hợp, Kỳ Ngôn cong đầu gối, cả người cuộn tròn lại, nhắm hai mắt.

Một tiếng sau, xác định người đã ngủ, Lục Phong Hàn cầm gel trị vết thương, lại đứng bên giường, cúi người bôi gel lên vết thương bắp chân Kỳ Ngôn.

Máu đã sớm ngừng.

Chỉ để lại một đường nổi bật.

Anh do dự một lát, cuối cùng vẫn quấn hai vòng băng vải trên bắp chân Kỳ Ngôn, thuận tay thắt một cái nơ bướm tiêu chuẩn.

Lần này Lục Phong Hàn cử động, Kỳ Ngôn cũng không tỉnh, thậm chí hoàn toàn không có phòng bị, cũng không có chút động tĩnh.

Lấy cốc nước đi, cùng với lọ thuốc to cỡ ngón cái trống rỗng, ánh mắt Lục Phong Hàn rơi vào trên bắp chân trắng nhỏ quấn băng vải của Kỳ Ngôn.

"Chậc" nhẹ —

Tiểu yếu ớt.