Chương 6: Đề nghị thật lòng

Chương 6: Đề nghị thật lòng

Edit + Beta: Vịt

"Xin chào."

Trong đại sảnh, tầm mắt Kỳ Ngôn từ trên mặt báo《Nhật báo Leto》ngẩng lên, phát hiện người đứng trước mắt không chênh mình bao nhiêu tuổi.

Mà cái người nói chuyện, đang đứng giữa mấy người.

Đều không quen.

Kỳ Ngôn lại cúi đầu, nhìn đồng hồ — Mông Cách không tiện rời đi quá lâu.

"Anh không để ý đến em . . . . . . là đang giận sao?" Giang Khải cắn môi, áy náy nói, "Anh đừng giận, ngày đó em có vài việc phải xử lý, cha bận nhiều việc, cũng không có thời gian ở Leto, cho nên bọn em mới không đến Tinh Cảng đón anh."

Đàm Thụy đứng bên cạnh Giang Khải thấy Kỳ Ngôn không ngẩng đầu, không kiên nhẫn nói: "Giang Khải cũng không phải cố ý không đến Tinh Cảng đón anh, hôm đó thật sự có việc," Chân mày hắn hiện lên mấy phần kiêu ngạo, lại tỏ vẻ thờ ơ nói tiếp, "Thư thông báo của Học viện Turan đến, tôi với cậu ấy đều phải đi đăng ký thông tin, giờ mới rảnh."

Hạ Tri Dương bên cạnh nghe xong, làm vẻ mặt đau răng khoa trương, đĩnh đạc nói xen vào: "Không nói cái khác, hồi năm ngoái tôi vào Turan, lên mạng star đăng ký thông tin, chỉ tốn không đến 5 phút đồng hồ. Chẳng lẽ Turan năm nay đổi quy trình? Hoặc là, các anh khác mọi người, thông tin đăng ký đơn giản, trước sau cũng phải tốn 5 tiếng?"

Đàm Thụy vẻ mặt bất thiện lườm Hạ Tri Dương: "Anh —"

Hạ Tri Dương xòe tay, giễu cợt: "Tôi nói gì? Tôi chẳng lẽ nói sai?"

Giang Khải lúc này mới kéo tay áo Đàm Thụy: "Là lỗi của em, dù hôm đó có chuyện gì, cũng nên đến Tinh Cảng."

Đàm Thụy bất bình thay Giang Khải: "Chẳng lẽ không phải đi đón thôi à, dựa vào cái gì cần cậu nói xin lỗi? Anh ta vứt sắc mặt không về nhà ở, liên lụy cậu bị mẹ cậu mắng, sao không thấy anh ta nhận lỗi với cậu?"

Giang Khải mím môi, trên mặt hiện lên chút tủi thân, lại kéo Đàm Thụy, dàn xếp ổn thỏa: "Tớ không sao, cũng không phải chưa từng bị mắng, cậu đừng nói nữa."

Hắn lại nhìn về phía Hạ Tri Dương, nghiêm túc giải thích: "Hôm chúng tôi vào hệ thống, xảy ra chút bất trắc, cho nên trì hoãn không ít thời gian."

Hạ Tri Dương phiền nhất, chính là bộ dạng tủi thân bị người bắt nạt của Giang Khải, trợn mắt trắng, lười phản ứng.

Tay Giang Khải rũ bên người cuộn tròn lại, nhìn Kỳ Ngôn một mực không nói chuyện: "Anh . . . . . . anh tin em không?"

Nếu Kỳ Ngôn trả lời tin, chính là ngay mặt vả mặt Hạ Tri Dương. Nếu Kỳ Ngôn trả lời không tin, vậy thì càng tốt.

Kỳ Ngôn không để ý Giang Khải, ngược lại nhìn về phía Hạ Tri Dương: "Cậu quen biết với cậu ta, cậu ta là ai vậy?"

Hạ Tri Dương vừa bưng cốc nước trái cây lên uống, nghe xong vấn đề của Kỳ Ngôn, suýt nữa cười phun ra.

Giang Khải cũng ngẩn người.

"Ha ha ha ha! Đây đúng là vấn đề hay!" Hạ Tri Dương khó giải thích được có chút thương Giang Khải, không chỉ dẫn tùy tùng đến cùng diễn kịch, lại còn vừa cắn môi, vừa suy sụp, làm đủ vẻ mặt.

Cuối cùng đổi lấy một câu, cậu ta là ai?

Trần Minh Hiên đang cầm thiết bị đầu cuối game cũng vểnh môi.

"Anh, em là Giang Khải, là em trai anh." Giang Khải sau mất mát chớp nhoáng, lại cay đắng cười nói, "Anh là giận chúng em, mới làm bộ không nhận ra em, đúng không. Mặc dù vẫn không ở cùng nhau, nhưng trong lòng em, chúng ta vẫn luôn là người một nhà mà."

Tay Kỳ Ngôn chống cằm, ống tay áo vest màu đen lộ ra một đoạn vải trắng tuyết, tay trái khoát lên thành ghế gỗ, cực kỳ tự nhiên, lại lộ ra chút tự phụ.

Đầu ngón tay cậu thờ ơ gõ nhẹ hai cái: "Tôi là con một. Ngoài ra, tôi sẽ không tức giận với tất cả người hoặc chuyện râu ria."

Giang Khải đứng tại chỗ, thân hình hơi cứng ngắc.

Đàm Thụy lại bị tư thái vẻ mặt Kỳ Ngôn chọc giận, cảm thấy ống tay áo trắng tuyết kia quá chói mắt, ngữ khí thoải mái nói: "Quần áo là đặt làm riêng của Đại Bạc?" Nụ cười hắn khinh thường, "Anh kiếp này, hẳn là lần đầu tiên cởi chất liệu giá rẻ sản xuất dây chuyền xuống, mặc loại quần áo đắt tiền may thủ công này nhỉ? Thế nào? Có phải chưa từng mặc quần áo tốt, thấy thứ tốt chưa từng thấy, ăn đồ ngon chưa từng ăn, là không cam lòng quay về tinh cầu hoang vu trước đây ở nữa?"

Trong nháy mắt giọng hắn hạ xuống, Giang Khải đúng lúc lên tiếng: "Cậu đừng nói nữa, anh ấy . . . . . . anh ấy dù gì cũng là anh tớ, anh ấy lúc nãy chỉ là nói đùa."

Nói thì nói như thế, trong lòng lại cực kỳ sảng khoái.

Rõ ràng hắn mới là cẩm y ngọc thực (*), tiểu thiếu gia lớn lên ở Kỳ gia, dựa vào cái gì ánh mắt của những người đó, đều rơi vào trên người Kỳ Ngôn?

((*) cm y ngc thc: Áo bng gm, đồ ăn bng ngc. Ch cuc sng giàu sang)

Dựa vào cái gì người này vừa xuất hiện, đã khiến mẹ hắn thất lễ, đã cướp đi tất cả danh tiếng của hắn?

Đàm Thụy phối hợp nói tiếp: "À, đúng rồi, nói không chừng, anh ngay cả Học viện Turan cũng không biết. Nói như thế, anh đi ra từ một tinh cầu hoang vu, muốn thi đỗ Turan, kiếp này, kiếp sau, cũng không thể!"

Cậu khơi chân mày, kéo dài âm thanh: "À, cũng không chừng."

Ngón tay Đàm Thụy lướt qua tro bụi không tồn tại trên cổ áo: "Hoang tưởng, có lẽ nhanh hơn."

Xung quanh lập tức vang lên mấy tiếng cười ồ.

Cùng lúc đó, một người phụ nữ trung niên mặt mũi khá nghiêm túc từ cửa đi đến.

Giang Vân Nguyệt vẻ mặt tươi cười nghênh đón: "Hiệu trưởng Caroline! Đã lâu không gặp."

Caroline mặc một chiếc váy lễ phục màu đen, thiết kế đơn giản, ba gật đầu hỏi thăm: "Xin lỗi, đã đến muộn."

Giang Vân Nguyệt vội vàng nói: "Đâu có, bà có thể đến, đã cho tôi vinh hạnh vô cùng."

Lúc này, ở góc truyền đến một trận cười ồ, hấp dẫn lực chú ý không ít người trong đại sảnh.

Giang Vân Nguyệt thấy Caroline cũng nhìn sang, cười nói: "Là con trai tôi đang nói chuyện với bạn của nó, nó năm nay vừa thi đỗ Học viện Turan."

"Hóa ra là vậy."

Bất chợt, tầm mắt Caroline chú ý, thấy rõ người ngồi trên ghế, xoay người nói với Giang Vân Nguyệt, "Xin lỗi, tôi nhìn thấy người quen, thứ lỗi một lát."

(Đứa nào re-up là chó)

Giang Khải trước hết phát hiện Caroline đến gần.

Caroline là Hiệu phó Học viện Turan, phụ trách hành chính. Giang Vân Nguyệt sau khi gửi thư mời, nhận được hồi âm của trợ lý Caroline, nói Caroline tối hôm đó không nhất định có thể tới, Giang Khải còn có chút mất mát.

Một người bên cạnh đυ.ng cánh tay Giang Khải, trong âm thanh là hâm mộ không thể che đậy: "Giang Khải, cậu thật là có mặt mũi, ngay cả hiệu trưởng Caroline cũng đến tham dự tiệc mừng của cậu!"

Giang Khải cố gắng khắc chế, khóe miệng vẫn lộ ra chút cười, hắn vẫn duy trì ngữ khí bình thản: "Tớ không giỏi vậy đâu, hiệu trưởng có thể tới đây, chẳng qua là nhìn vào mặt mũi ba mẹ tớ."

Đàm Thụy cũng rất kích động.

Thấy Caroline đến gần, hắn bày ra nụ cười khéo léo nhất: "Em chào cô, em tên là Đàm Thụy, là Turan học —"

Caroline đến gần nhưng trực tiếp lướt qua bọn họ, dừng thẳng tới trước mặt Kỳ Ngôn, vươn tay phải đeo găng tay ren màu đen, ôn hòa nói: "Xin chào, cô là Caroline, Hiệu phó Học viện Turan."

Kỳ Ngôn nhẹ nhàng bắt tay Caroline đưa tới, đúng mực, lễ phép trả lời: "Chào cô, em là Kỳ Ngôn."

Thu tay lại, Caroline thay đổi nghiêm túc bình thường, lộ ra nụ cười: "Nghe nói em ở đây, hiệu trưởng gửi tin cho cô hai lần liền, bảo cô nhất định qua thăm em. Ông ấy rất lo lắng, em vừa mới về Leto sẽ chưa quen. Lại nhớ đến tập kích lần trước, có thể để lại bóng ma cho em hay không."

Kỳ Ngôn lắc đầu: "Em không sao, hiệu trưởng gãy xương đã khỏi chưa?"

"Đã khỏi rồi," Caroline cố ý oán trách, "Nhưng cứ lấy cớ cánh tay chưa khỏi hắn, đẩy sự vụ ở trường cho cô xử lý, mình thì ngày nào cũng rất nhàn nhã."

Giang Vân Nguyệt đi theo Caroline đến nghe nói chuyện của hai người, sắc mặc hơi cứng lại, lại hào phóng cười nói: "Hiệu trưởng Caroline quen Kỳ Ngôn?"

Caroline nghi ngờ hỏi Kỳ Ngôn: "Bọn họ không biết sao?"

Bà chuyển hướng Giang Vân Nguyệt, "Kỳ Ngôn sinh viên của Học viện Turan, khai giảng sẽ học năm 2, ngành trí tuệ nhân tạo."

"Anh cũng là sinh viên của Turan sao?" Nếu nghe cẩn thận, sẽ phát hiện, âm cuối Giang Khải có hơi run rẩy.

Đàm Thụy nắm chặt nắm đấm, gian nan lên tiếng: "Đúng vậy, anh ấy căn bản không xuất hiện ở Turan."

"Đây là sắp xếp của hiệu trưởng."

Caroline không trả lời vấn đề của bọn họ nữa, lại nhìn về phía Kỳ Ngôn: "Cô và hiệu trưởng đều rất mong đợi, khai giảng gặp em ở Turan." Bà lại không chút do dự bán đứng hiệu trưởng, "Đúng rồi, trong thư viện, đặc biệt có một phòng chứa sách, bên trong để sách giấy hiệu trưởng đã tích trữ mấy năm gần đây. Em nếu thấy hứng thú, có thể tìm hiệu trưởng xin mật khẩu."

Kỳ Ngôn gật đầu: "Vâng, em nhớ rồi, cảm ơn cô."

Chờ Caroline rời khỏi góc này, đi xa, Hạ Tri Dương thở phào, không để ý hình tượng gục xuống bàn, "Hiệu phó thật sự đáng sợ! Còn đáng sợ hơn hiệu trưởng!" Lại lặng lẽ nói với Kỳ Ngôn: "Đàm Thụy với Giang Khải, lúc hiệu trưởng Caroline đến, bọn họ ở bên cạnh tức đến muốn hộc máu!"

Kỳ Ngôn nghĩ: "Bọn họ sao phải hộc máu?"

Cẩn thận đánh giá vẻ mặt Kỳ Ngôn, phát hiện cậu thật sự nghi ngờ, Hạ Tri Dương ngây ra 2 giây, bỗng ngửa ra sau, cực khổ đè lại cười, bả vai run lên, "Ha ha ha ha! Nếu tớ là bọn nó, tớ không phải tức đến muốn hộc máu, tớ phải ói 3 lít máu tại chỗ!"

Mà lúc này, Kỳ Ngôn phát hiện, nhân lúc người trong đại sảnh bị Caroline hấp dẫn lực chú ý, Mông Cách từ cửa hông lại đi vào đại sảnh.

Bưng nước lọc lên uống một ngụm, Kỳ Ngôn nghĩ, xem ra nói chuyện đã kết thúc, Lục Phong Hàn hẳn cũng sắp quay lại.

Bởi vì Caroline đang nói chuyện với Mông Cách, mọi người đều thức thời không xông tới quấy rầy.

Đàm Thụy tựa vào một cái bàn tròn, từ xa nhìn chỗ Kỳ Ngôn: "Giang Khải, cậu cam tâm?"

Giang Khải cũng nhìn về phía Kỳ Ngôn, cười khổ: "Dù nói thế nào, anh ấy cũng là anh tớ."

Đàm Thụy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cười lạnh: "Cậu coi anh ta là người thân, anh ta cũng không thấy được. Lúc nãy anh ta đến muộn, nói không chừng chính là cố ý, muốn liên lụy cậu gây ấn tượng với thượng tá Mông Cách. Là cậu ngốc, còn gánh giúp anh ta, nói xin lỗi thay anh ta."

Giang Khải cúi đầu, cách một lát mới nói khẽ: "Nhưng mà Đàm Thụy, tớ có cách gì, cậu biết đấy, mẹ tớ bảo tớ phải lấy lòng anh ta, tạo quan hệ tốt với anh ta."

Đàm Thụy im lặng, tầm mắt bí ẩn đột nhiên rơi vào đồ trang trí mặt bàn bên cạnh, ngừng lại, hỏi Giang Khải: "Cái "Tiếng rng rm" kia, có phải ba cậu năm ngoái mua về?"

Giang Khải theo tầm mắt hắn, nhìn thấy một vật trang trí nhỏ bày trên mặt bàn, là dùng đá quý và kim cương nhiều màu nạm thành, chỉ to cỡ bàn tay, dày không đến 1cm, vẫn bày trong đại sảnh, làm trang trí.

Hắn đoán được kế hoạch của Đàm Thụy, nhưng giả vờ không biết: "Ừ, tớ nhớ vật trang trí nhỏ kia rất đắt."

"Đắt lắm à?" Đàm Thụy cười nói, "Đắt thì càng tốt."

(Đứa nào re-up là chó)

Kỳ Ngôn xem xong《Nhật báo Leto》hôm nay, tiện tay cầm lấy một cái nĩa bạc, ngón tay linh hoạt xoay mấy vòng.

Lúc này, có người đột nhiên từ phía sau, rút nĩa bạc cậu cầm trong tay đi, đặt vào bên cạnh: "Không sợ đâm tay?"

Hơi thở quả quyết tràn đầy ý xâm lược vây tới.

Kỳ Ngôn theo bản năng hít hà —

Mùi thuốc . . . . . . rất nhạt.

Lục Phong Hàn vừa nãy ở bên ngoài, hút thuốc lá?

Kỳ Ngôn không chạm vào cái nĩa bạc kia nữa, giương mắt nhìn về phía Lục Phong Hàn: "Anh về rồi."

Lục Phong Hàn ngồi về chỗ, "Ừ, về rồi."

Kỳ Ngôn gật gật đầu, "Vậy đi thôi."

Mục đích cậu đến đây đã đạt được.

Thấy Kỳ Ngôn lại giơ tay lên, nới lỏng nơ đen, Lục Phong Hàn hỏi cậu: "Sao thế?"

Kỳ Ngôn nhẹ nhàng cau mày: "Bí."

Là cảm thấy mùi hoa trong không khí quá nồng, bí đến khó chịu?

Lục Phong Hàn ở trong lòng không khỏi thở dài, thật đúng là tiểu yếu ớt.

Hai người đứng dậy, Hạ Tri Dương và Trần Minh Hiên cũng không định ở thêm nữa, đi theo Kỳ Ngôn tới cửa lớn.

Chỉ còn vài bước đến cửa, Đàm Thụy đột nhiên sải bước xông tới: "Đứng lại! Lấy đồ rồi muốn đi sao?"

Giọng hắn không thấp, rất nhanh đã tụ tầm mắt mọi người tới đây, bao gồm thượng tá Mông Cách và hiệu trưởng Caroline.

Trong lòng vui mừng, Đàm Thụy thêm 2 bước đuổi theo Kỳ Ngôn, đưa tay định kéo cổ tay Kỳ Ngôn.

Không nghĩ tới, nửa đường bị ghì chặt.

Lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mà khí thế lạnh thấu xương đứng vững bên cạnh Kỳ Ngôn, năm ngón tay nắm cánh tay hắn duỗi tới, giống như đúc bằng sắt.

Sau một cơn đau nhức, đầu ngón tay tê dại, trên cánh tay, mạch máu màu xanh toàn bộ phồng lên.

Đàm Thụy muốn hất ra, lại phát hiện cả người giống như bị cố định, không dám nhúc nhích, càng không phát ra chút âm thanh.

Sau lưng không đến nửa phút, cũng đã ướt đẫm.

Giang Khải đi theo phía sau thấy Đàm Thụy bị giữ, vội vàng nói: "Anh làm ơn buông cậu ấy ra! Cậu ấy chỉ là quá sốt ruột!"

Giang Vân Nguyệt đi tới, đúng lúc nói tiếp: "Giang Khải, xảy ra chuyện gì?"

Giang Khải cắn môi dưới, dời tầm mắt: "Mẹ, không có chuyện gì."

"Có việc khó nói sao?" Giang Vân Nguyệt ôn hòa vỗ vỗ vai Giang Khải, nói, "Nếu có chuyện gì, nhất định phải nói ra, nói với cha mẹ."

Giang Khải nhìn Đàm Thụy, giống như không đành lòng, hơi có chút lúng túng mở miệng: "Con lúc nãy phát hiện, "Tiếng rng rm" năm ngoái cha mua về không thấy nữa."

Giang Vân Nguyệt kinh ngạc, không có thể khắc chế âm thanh: ""Tiếng rng rm" không thấy?"

"Vâng," Giang Khải gật đầu, "Đàm Thụy nói . . . . . . cậu ấy nhìn thấy Kỳ Ngôn lúc đi qua chiếc bàn đó, hình như thuận tay cầm thứ gì. Lại phát hiện Kỳ Ngôn lập tức muốn đi, nhất thời tình thế cấp bách, mới sẽ đuổi theo."

Nói xong, hắn lướt qua Đàm Thụy và Hạ Tri Dương, nhìn thấy Kỳ Ngôn.

Mà Kỳ Ngôn bình thản nhìn lại, xương lông mày tinh xảo lại rõ ràng, vẻ mặt lạnh tanh.

"Sao có thể, Kỳ Ngôn sao có thể trộm đồ?" Giang Vân Nguyệt che miệng kinh hô, lại xác nhận lần nữa, "Có phải là Đàm Thụy nhìn nhầm?"

Người xung quanh nháo nhào tụ tới, có tiếng nghị luận vụn vặt vang lên.

Dưới khí thế vô cùng áp bách của Lục Phong Hàn, Đàm Thụy nuốt nước bọt, "Có phải cháu nhìn nhầm hay không, lục soát túi Kỳ Ngôn chẳng phải sẽ biết?"

Sắc mặt Hạ Tri Dương khó coi: "Đàm Thụy, cậu đừng có cho mặt mũi không biết xấu hổ!"

"Có tật giật mình?" Đàm Thụy hừ cười, "Quả nhiên là tinh cầu hoang vu đến, chưa từng thấy đồ tốt, thấy là muốn lặng lẽ trộm đi! Có bản lĩnh, anh liền —"

Hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy Kỳ Ngôn từ trong túi áo, lấy ra một thứ co bằng bàn tay, quơ quơ: "Các người nói, là cái này?"

Đàm Thụy không nghĩ tới Kỳ Ngôn sẽ tự lấy ra, hắn liếc vẻ mặt nghiêm túc của phu nhân Caroline, có chút kích động, "Quả nhiên, là anh trộm đồ!"

Lúc này, cánh tay ghì trên tay hắn đột nhiên rút đi.

Lục Phong Hàn liếc vẻ mặt Kỳ Ngôn, xác định không rơi nước mắt, lúc này mới cười khẽ, hỏi: "Cậu nói xong chưa?"

Đàm Thụy cử động cánh tay tê đau, giơ cằm: "Vật chứng cũng ở đây, các anh còn muốn nói dối sao? Không biết liêm sỉ!"

Lục Phong Hàn không nói chuyện, mà cúi đầu, hơi lười biết ấn mấy cái trên thiết bị đầu cuối cá nhân.

Mấy giây sau, một chùm Blu-ray lóe lên, người ở đây đều nhận ra, là chiếu video.

Có hình ảnh phóng trong không khí, bắt đầu phát hình ra.

Khoảnh khắc thấy rõ nội dung bức hình, con ngươi Đàm Thụy rung mạnh!

Hình ảnh quay bóng lưng Kỳ Ngôn, hình như đang xuyên qua đám người, đi về phía trước.

Không đầy một lát, chỉ thấy có người đột nhiên áp sát Kỳ Ngôn, lặng lẽ nhét một thứ to cỡ bàn tay vào trong túi áo vest của cậu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lục Phong Hàn tắt chiếu hình.

"Thật là xấu hổ quá, làm vệ sĩ, thiết bị đầu cuối cá nhân của tôi, luôn mở chức năng quay hình." Lục Phong Hàn dù bận vẫn ung dung, thưởng thức xong vẻ mặt đột biến trên mặt Đàm Thụy, cùng với sắc mặt hơi trắng của Giang Khải bên cạnh, thành tâm thành ý nói ra đề nghị.

"Có thể nghiêm nghiêm túc học hai khóa《Tâm lý học biểu cảm》, và 《Biểu diễn học biểu cảm》, Học viện Turan nếu không mở, vậy thì, khéo lợi dụng mạng star."