Chương 54: Tay bị thương (1)

Chương 54: Tay bị thương (1)

Edit + Beta: Vịt

*** Từ giờ tui lại chia nhỏ chương bộ này ra đăng nhé

Nghe câu này, Vincent cực kì khó khăn thử lí giải.

Người đứng đầu Bạch Tháp? Y mà bốn năm trước nhảy dù blacklist, chiễm chệ chiếm hạng nhất? Y mà thiết kế hệ thống điều khiển trung tâm tàu cho bọn họ?

Nhưng người trước mặt, không phải ông chủ của chỉ huy bọn họ, sinh viên năm 2 Học viện Turan sao?

Vincent hơi choáng.

Hơn nữa Y trong truyền thuyết, hơn 40 tuổi, không biết nam hay nữ, nhưng là người trung niên ít nói với hai mắt chứa đựng tia sáng trí tuệ, ấn đường có nếp nhăn!

Kỳ Ngôn mới bao nhiêu? Mới trưởng thành chưa lâu, đâu phải trung niên!

Lại tính toán, hệ thống điều khiển trung tâm tàu là Kỳ Ngôn . . . . . . Hoàn thành năm 16 tuổi?

Vincent chuyển hướng Erich đang không hiểu gì cả, rất muốn kéo người, lập tức phun ra toàn bộ thứ mình biết được!! Đáng tiếc không đúng chỗ, hắn đành phải nghẹn lại, không dám ói ra một chữ, nhịn cực kì vất vả.

Erich không chú ý tới ánh mắt Vincent đưa tới, chỉ kinh ngạc nhìn bề ngoài và tuổi tác của Y. Hắn còn phát hiện, Lục Phong Hàn đứng tại chỗ, cũng không giơ tay ra.

Rất kì lạ.

Quân đội và Bạch Tháp vẫn duy trì quan hệ hợp tác tốt đẹp, thời đại vũ trụ, chiến tranh đã sớm không phải chỉ dùng mạng người để lấp vào, nhiều hơn, là so sánh phương diện không phải là và khoa học kỹ thuật.

Tỷ như vài thập niên trước, dựa vào cải cách của Bạch Tháp với kỹ thuật truyền tin không gian, trong thời gian khoảng 10 năm quân phản loạn ở đây, mấy lần bởi vì hệ thống truyền tin bị quấy nhiễu, bị quân viễn chinh đánh lui như hạt cát.

Vì vậy đối với Bạch Tháp, quân đội vẫn giữ thái độ tôn kính, đặc biệt là quân viễn chinh đứng ở tiền tuyến nhận thức càng sâu hơn — Đồ Bạch Tháp đưa tới, thường toàn là đồ có thể cứu ngàn vạn mạng người. Bọn họ rất cẩn trọng.

Nhưng bây giờ, Lục Phong Hàn lại hoàn toàn không chú ý tới tay Y vươn tới.

Lúc Erich muốn nhắc thầm, Lục Phong Hàn rốt cuộc động đậy. Anh giơ tay bắt tay Kỳ Ngôn, lực không nhiều, nhưng không buông ra quá nhanh.

Bị đầu ngón tay lạnh như băng xuyên qua, Lục Phong Hàn thấp giọng hỏi: "Sao lạnh thế."

Vừa nói, anh buông tay ra, tiến lên nửa bước, đồng thời mở áo khoác quân trang cầm trên tay trái ra, khoác cẩn thận lên người Kỳ Ngôn.

Lúc hành động, giống như ôm Kỳ Ngôn vào ngực.

Rõ ràng nên khó chịu với khoảng cách gần đột ngột như vậy, nhưng thân thể lại dường như hoàn toàn đã quen, đứng tại chỗ không động đậy, không hề mâu thuẫn.

Trên vai hơi nặng xuống, Kỳ Ngôn theo bản năng túm một bên cổ áo, nhìn về phía Lục Phong Hàn, lại phát hiện mình trong phút chốc, bị hơi thở mãnh liệt của đối phương vây quanh.

Bởi vì chuyển tiếp giữa các hành tinh sinh ra cảm giác khó chịu, lúc này lại bình tĩnh một cách kì lạ.

Tay cậu vẫn hơi ngứa, đôi bàn tay Lục Phong Hàn vừa cầm lên, nhiệt độ nóng bỏng, rất thô ráp, giống như trải đầy vết thương nhỏ, đóng vảy và kén mỏng.

Kỳ Ngôn hơi để ý.

Lục Phong Hàn lại đứng thẳng, không lùi về chỗ cũ, mà hỏi Kỳ Ngôn khoảng cách gần: "Mang theo gì tới đây?"

Choàng áo khoác của Lục Phong Hàn, Kỳ Ngôn mở miệng: "Em mang bộ nguồn hệ thống thăm dò kiểu mới đến, tên là 'Bộ Phong', nhưng trước khi sử dụng thực chiến, cần liên kết với hệ thống điều khiển trung tâm tàu trước, tiến hành điều chỉnh thử nghiệm."

Lục Phong Hàn khiêu mi: "Bộ Phong? Ai đặt tên?"

Kỳ Ngôn trả lời: "Chọn trong danh sách tên chưa được chọn."

"'Chim ưng trắng', 'Mộ Quang', 'Bóng mặt trời' trước kia, cũng vậy?"

Kỳ Ngôn gật gật đầu: "Đúng."

"Ừ," Lục Phong Hàn tuy hỏi, "Theo thói quen của em, sẽ đặt tên gì?"

Mấy vấn đề râu ria này, nhưng Kỳ Ngôn theo bản năng trả lời tỉ mỉ từng vấn đề của Lục Phong Hàn: "Hệ thống thăm dò kiểu mới CE0701."