Chương 27 Hôn trộm
Editor: Bánh (Pie)
Thấy Thiệu Trì hạ quyết tâm dính "Đồng Khải Văn" cho tới cùng, Lê Hiểu Hàm cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Làm một dân đen hiếm có cơ hội ngồi máy bay, Lê Hiểu Hàm đối với chuyên cơ tư nhân xa hoa như thế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, sau khi check in, nửa giờ sau máy bay mới cất cánh, Thiệu Trì lợi dụng quãng thời gian còn dư ra mời Lê Hiểu Hàm tham quan bên trong máy bay.
Trước nụ cười tủm tỉm của Lý Nham Hải cùng ánh nhìn của Lý Tuế Vinh, Lê Hiểu Hàm đành đáp ứng lời mời của Thiệu Trì.
Bên trong chuyên cơ tư nhân của Thiệu Trì đã được cải tạo thành các khu chỗ ngồi, khu nghỉ ngơi, khu giải trí, khu vực làm việc cùng nhà ăn, tổng có năm khu vực, trước tiên Thiệu Trì dẫn Lê Hiểu Hàm đến khu nghỉ ngơi xem trước, sau đó lại đến khu vực giải trí.
Khu vực phòng nghỉ được chia thành từng gian, mỗi gian là phòng nghỉ loại nhỏ, bên trong có giường và tủ đầu giường cùng phòng tắm đơn, sạch sẽ, còn có hương nước hoa thơm mát.
Lê Hiểu Hàm cảm thấy ngồi máy bay hạng thương gia đã là vô cùng ghê gớm, hôm nay lại được mở mang tầm mắt, bây giờ ngồi được máy bay hạng phổ thông hay hạng thương gia cũng chả phải chuyện to tát nữa rồi, có người đã mua được máy bay riêng, còn biến nó thành nơi tiện nghi dành cho chính bản thân mình.
Xem xong phòng nghỉ, Thiệu Trì lại đưa Lê Hiểu Hàm dạo trong khu giải trí, bên trong có một cái sô pha, còn lắp cả TV, bàn bida cùng cả bàn chơi cờ mạt chược, cờ tướng, cờ vây, đủ các loại cờ......
Tiếp theo là khu vực làm việc, bàn làm việc cùng máy tính là thứ nhất định phải có, cách bài trí rất khoa học, tối ưu hóa được không gian, tạo cảm giác thoải mái dễ chịu cho người dùng.
Cuối cùng bọn họ vào xem nhà ăn, vừa mới đến đã ngửi thấy mùi hương ngạt ngào, Lê Hiểu Hàm chảy nước miếng, từ lúc ăn cơm hộp do tổ chế tác đưa tới đã là mấy tiếng trôi qua rồi, người trẻ tuổi tiêu hao rất nhiều năng lượng, nghe được mùi đồ ăn bụng dạ liền kêu gào, Lê Hiểu Hàm không cần Thiệu Trì giới thiệu cũng biết đây là nhà ăn.
Trong đây có ba cái bàn ăn, hai cái đã bị ba người Lý Nham Hải, Lý Tuế Vinh cùng Tiểu Phương chiếm chỗ, Lê Hiểu Hàm muốn đi qua ngồi chung.
Lý Nham Hải liền nhanh tay đặt điện thoại di động trên chiếc ghế chưa có người ngồi.
Hắn ta ra vẻ mình vô tội, nhún vai: "Không được, cậu qua bàn khác ngồi đi."
Sự vô sỉ của hắn làm Lê Hiểu Hàm tức muốn bể phổi, giận dữ nhìn về phía Lý Tuế Vinh - người đang giả vờ ngoảnh mặt làm ngơ ở đằng kia, trước mặt Thiệu Trì y vẫn luôn tỏ vẻ nhún nhường như vậy, không nên đấu đá làm gì, cứ thuận nước mà đẩy thuyền đi, để cho Thiệu Trì sẽ không bị phật lòng mà tính kế, huống gì Lý Nham Hải còn đích thân chiêu đãi bọn họ.
Ông chủ Trì Đằng vốn chưa bao giờ lộ diện trước giới truyền thông, bây giờ lại cùng bọn họ ăn cơm khuya, về sau kể lại cho con cháu nghe nhất định oách vô cùng.
Thiệu Trì hài lòng nhìn trợ lý nhà mình, anh cảm thấy ánh mắt của "Đồng Khải Văn" ngay lúc này trông phi thường ủy khuất, trong lòng giống như bị chọt trúng, thật muốn kéo cậu vào trong l*иg ngực mà xoa xoa dỗ dành, chính là anh vẫn chưa dám, vết bầm trên khóe mắt anh còn chưa tan hết.
Lê Hiểu Hàm tìm đại một chỗ khác ngồi xuống làm sao biết được cái nhìn phẫn nộ của cậu trong mắt Thiệu Trì lại biến thành "ủy khuất đáng thương", nếu cậu biết được chắc chắn chỉ có nước tức muốn ói máu.
Thật may là cậu không hề hay biết.
Thiệu Trì đưa thực đơn đến trước mặt Lê Hiểu Hàm, giới thiệu cho cậu: "Có hai người đầu bếp, một người chuyên nấu thức ăn kiểu Tây, một người chuyên trị các món ăn Trung Quốc."
Lê Hiểu Hàm nhìn vào chén mỳ trước mặt Tiểu Phương, nói: "Cho tôi một phần giống như phần của Tiểu Phương đi, tôi thấy chắc cũng ngon."
Bây giờ có cho cậu chén canh suông cậu cũng có thể uống hết, thật sự là rất đói bụng.
Thiệu Trì gật gật đầu, cho Lý Nham Hải xuống dặn đầu bếp làm hai phần ăn khuya, Thiệu Trì cũng ăn một chén mì Dương Xuân, canh thanh vị tiên, thanh đạm mà lại ngon miệng.
*Mì Dương Xuân: một loại mì nước kiểu Giang Tô, sợi mì nhỏ trơn, mùi nước dùng nhè nhẹ, vị khá thanh đạm. Đây là món mì của người Hán nổi tiếng ở vùng Giang Nam, là một nét đặc sắc của Hoài An, Giang Tô.
Trước khi bọn họ tiến vào, Lý Nham Hải và Tiểu Phương đang bàn luận về trận đấu đêm nay, Tiểu Phương là một người mê bóng, phân tích trận đấu thật kĩ càng, cũng không bỏ qua bất cứ tin tức vào về bóng đá.
Thế nhưng khi Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm vừa vào tới, Tiểu Phương liền thu hồi những lời lải nhải vừa rồi của bản thân, cậu ta có chút hâm mộ Lý Nham Hải, cả hai đều là trợ lý, nhưng sao tâm thái cùng năng lực lại khác nhau như trời với đất như vậy chứ.
Thiệu Trì vốn lớn lên dưới ánh nhìn của rất nhiều người, đã luyện ra được bản lĩnh gặp chuyện gì cũng luôn bình tĩnh, dù anh có đối xử với "Đồng Khải Văn" ra sao đi chăng nữa, cũng căn bản không thèm để ý đám người Lý Nham cùng Hải Lý Tuế Vinh, nếu anh đã không muốn gặp bọn họ, thì trước khi xuất phát đã chỉ đem theo mình "Đồng Khải Văn", chứ không phải là cả ba.
Lúc tô mì Dương Xuân thơm nức mũi được đem lên, dạ dày rỗng tuếch của Lê Hiểu Hàm đã kêu réo inh ỏi.
Ba người Lý Nham Hải ngồi bàn bên cũng đã ăn xong bữa, liền lấy lí do là muốn đi tham quan một chút để rời đi, không quấy rầy bọn họ nữa.
Lê Hiểu Hàm: "......"
Ngay lúc này cậu vô cùng hối hận vì đã bước vào cuộc sống của "Đồng Khải Văn", ước gì cả đời này chưa bao giờ gặp được Lý Tuế Vinh, đúng là đồ lừa đảo, mới hôm trước còn nói sẽ không làm thế này thế kia, mới có một ngày đã trở mặt rồi.
Nội tâm tức giận, nhưng cũng không ảnh hưởng tốc độ ăn của Lê Hiểu Hàm..
Thiệu Trì ngồi phía đối diện nhìn chằm chằm Lê Hiểu Hàm ăn, cậu ăn nhanh mà vẫn tao nhã, nước dùng tuy nóng, nhưng cậu lại biết cách ăn sao cho không bị bỏng, hơn thế nữa, thứ hấp dẫn tầm nhìn của Thiệu Trì nhất chính là đôi môi bị nước dùng nóng làm cho đỏ hồng của cậu.
Ăn được một nửa, Lê Hiểu Hàm bỗng phát hiện Thiệu Trì đang một tay chống cằm xem cậu ăn: "Anh không ăn sao?"
Thiệu Trì nhìn cậu ăn cũng cảm thấy đói lây, cười nói: "Ăn chứ."
Anh cầm chiếc đũa đang gác ở trên giá lên, chậm rãi ăn, trước giờ anh cũng không thích ăn mì lắm, nhưng bỗng nhiên đêm nay lại phát hiện mì sợi cũng không phải quá dở, có loại gia vị mang tên "Đồng Khải Văn" này, có thể nói về sau có khi anh có thể ăn được mấy loại món ăn mình chưa thèm động đũa vào bao giờ.
Lê Hiểu Hàm ăn xong một tô mì, bụng rỗng đã no được bảy phần, buổi tối cậu cũng không dám ăn quá nhiều.
Từ thành phố C trở về thành phố A mất hai tiếng rưỡi, ăn xong rồi nghỉ ngơi thêm một chút là sẽ về tới.
Vừa ăn xong, tiếp viên hàng không liền đến mời bọn họ trở về chỗ ngồi thắt chặt dây an toàn.
Có thể thấy rõ tiếp viên hàng không là đang mời một mình Thiệu Trì, không nhìn tới Lê Hiểu Hàm dù chỉ một chút.
Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm trở lại chỗ ngồi, Lê Hiểu Hàm lại một lần nữa muốn trốn khỏi Thiệu Trì, qua ngồi cùng với Lý Tuế Vinh, nhưng cậu vẫn là một lần nữa thất bại, còn bị ấn xuống ngồi ngay bên cạnh anh.
Tiếp viên hàng không đi theo bọn họ thấy Thiệu Trì ngồi xuống, liền chuẩn bị khom lưng cài dây an toàn cho anh, cố gắng show dáng người quyến rũ cùng với bộ ngực phập phồng trước mặt anh.
Đối với hành động tự phát của cô ta, Thiệu Trì có điểm phản cảm, liền trực tiếp làm lơ, xoay người qua thắt dây an toàn cho Lê Hiểu Hàm: "Lúc máy bay cất cánh nên cài cho kĩ."
Lê Hiểu Hàm đang định xem kịch hay, nhìn đến biểu cảm mất mát trên mặt cô tiếp viên hàng không, nói với Thiệu Trì: "Tôi có thể tự cài được."
Thiệu Trì đáp: "Tôi cài xong rồi." Anh quay đầu nói với tiếp viên hàng không đang đứng một bên: "Đi lấy cho tôi hai cái chăn."
Lê Hiểu Hàm nhàn nhạt mà liếc anh một cái, thở dài.
Không thể không công nhận, Thiệu Trì đối xử với cậu rất tốt, cậu đấm cho người ta một đấm vẫn không bị trả thù, bây giờ cậu cũng chả biết phải xử trí sao.
Đã lâu lắm rồi cậu chưa được người khác săn sóc như vậy, cái loại cảm giác có người quan tâm đến mình này nhất thời khiến Lê Hiểu Hàm không biết mình nên có loại phản ứng gì.
Ánh mắt của tiếp viên hàng không nhìn về phía Lê Hiểu Hàm bỗng có nhiều phần chán ghét, cô ta vốn dĩ không để ý đến Đồng Khải Văn, nhưng chính bởi sự xuất hiện của cậu lại khiến Thiệu Trì còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ là một cái, mọi cố gắng để ở gần Thiệu Trì đều biến thành công cốc, không thể nào tiếp tục quyến rũ anh được nữa, ai ai lại không muốn trở thành phu nhân nhà họ Triệu, được gả vào nhà giàu chính là ước mơ cháy bỏng của cô ta.
Bây giờ, tất cả lại bị cái người tên Đồng Khải Văn này đạp đổ hết.
Mặc dù trong lòng ghét Đồng Khải Văn muốn chết, nhưng tiếp viên hàng không vẫn tươi cười mà vâng dạ, sau đó đi lấy mền, một cái đưa cho Thiệu Trì, một cái còn lại cho Lê Hiểu Hàm.
Tiếp viên hàng không vẫn cứ đứng ở một bên không muốn rời đi, Thiệu Trì đang muốn bày tỏ sự quan tâm chu đáo tới người bên cạnh, liếc nhìn đến cô ta đang đứng chắn ánh sáng, nói: "Cô lui xuống trước đi."
Bình thường lúc Thiệu Trì bay, tiếp viên hàng không đều sẽ luôn đứng ở bên cạnh anh, hôm nay lại bị xua đuổi, cô ta sửng sốt: "Vâng, thưa Thiệu tổng."
Thiệu Trì đuổi tiếp viên hàng không đi rồi, nhìn cũng không thèm nhìn, khiến cô ta tức giận muốn điên, cái tên tiểu minh tinh kia là thế nào, vừa đến liền làm cho địa vị của mình tụt dốc không phanh.
Cô ả vẫn rất biết điều mà lui xuống, nhưng Thiệu Trì cũng nhìn ra cô ta không tình nguyện, thầm nghĩ lúc hạ cánh dặn dò Lý Nham Hải xử lý chuyện này một chút, bên cạnh anh không thể nào giữ lại những kẻ tâm cơ suốt ngày ôm ý đồ đối với mình được.
Nhưng còn"Đồng Khải Văn", cậu là ngoại lệ chăng?
Vì lý do gì?
Sau ba lần tình cờ gặp được nhau, đúng là Thiệu Trì đã sinh ra hứng thú đối với cậu, trong lòng anh đã nảy sinh rung động khác thường, hành động của "Đồng Khải Văn" trong mắt anh có thể nói là đáng yêu, nhưng cũng cần phải suy xét cho kĩ.
Nếu là người không hợp với khẩu vị của anh, dù cho có vẻ ngoài đẹp tới cỡ nào, dáng người có phải là gu của anh hay không, anh cũng đều không để vào mắt, nhìn một cái anh cũng lười.
Lê Hiểu Hàm đặt cái chăn mềm mại trên đùi, thoải mái dựa vào ghế, ánh đèn đã được điều chỉnh cho tối lại nhằm tránh ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ, nghĩ thầm cuộc sống của Thiệu Trì đúng là quá hưởng thụ, còn cậu về sau chắc cũng không bao giờ có lại trải nghiệm như hôm nay nữa.
Thiệu Trì thấy Lê Hiểu Hàm buồn ngủ, hạ giọng nói: "Em ngủ đi, tới nơi tôi sẽ kêu em dậy."
Lê Hiểu Hàm ngáp một cái, không cự tuyệt ý tốt của anh: "Ừm."
Không cần biết "Đồng Khải Văn" tiếp cận mình với mục đích gì, ngay lúc này Thiệu Trì cũng không cần quan tâm tới nữa, anh tìm một tư thế thoải mái, thưởng thức vẻ mặt lúc ngủ của Lê Hiểu Hàm.
Lúc tham gia chương trình, Lê Hiểu Hàm có xịt keo tạo kiểu tóc, giờ lại có vài sợi tóc rớt phủ xuống ở giữa trán cậu, làn da cậu trắng hơn so với da của con trai, ít nhất là trắng hơn nhiều so với Thiệu Trì, lại càng tinh tế, ngũ quan không chín chắn trưởng thành giống như Thiệu Trì, nhưng cũng là nét đặc biệt của người phương Đông, mắt hạnh* xinh đẹp, lông mi cũng thật dài, mũi cao thon thả, môi hồng nhạt, đến cả vành tai cũng mượt mà như châu như ngọc, vô cùng đáng yêu.
* Mắt Hạnh (Hạnh Nhãn) (chữ Hán: 杏眼) còn kêu là mắt hạnh nhân (chữ Hán: 杏仁眼 ; hạnh nhơn nhãn), mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân.
Bạn nào muốn biết mắt hạnh trông ra sao thì có thể xem mắt của các sao như Vương Nguyên hay Lâm Tâm Như nha, nói chung đây là dáng mắt rất đẹp :3
Nhìn chằm chằm gương mặt "Đồng Khải Văn" càng lâu, nội tâm Thiệu Trì lại càng xao động, cần cổ thon dài trắng nõn của cậu lộ ra ngoài, anh chỉ hận không thể để lại trên đó ấn kí chỉ thuộc về mình, lại vừa muốn nếm thử đôi môi hồng nhạt kia, tư vị đúng là quá mê người.
Lúc này, giữa hai người bị ngăn cách bởi một cái tay vịn, nhưng cái tay vịn này là loại có thể gác lên được, Thiệu Trì không chút đắn đo, đem cái thứ của nợ kia để qua chỗ khác, tới gần "Đồng Khải Văn" thêm một chút.
Lê Hiểu Hàm đã ngủ say từ lâu, đầu ngoẹo qua một bên, Thiệu Trì duỗi tay nâng đầu của cậu nghiêng về bên vai của mình, trong nháy mắt đầu cậu vừa nghiêng qua tới, anh nhanh chóng hôn lên môi Lê Hiểu Hàm một cái.
Ba người tò mò nhìn lén ở hàng ghế trước: "......"
Thiệu tổng đúng là biết cách chiếm tiện nghi!