Chương 7

Tống Nhã Kiệt anh chơi không nổi anh dám đánh lén anh là tên rác rưởi! Có bản lĩnh tiến tới tôi một cách chính đại quang minh này!!

“Bùi Tiểu Ngọc.” Sắc mặt Tống Nhã Kiệt nghiêm trọng, đột nhiên dùng âm giọng nặng nề niệm tên cô, giống như thời điểm trưởng bối trong nhà kêu cả tên lẫn họ của con cháu như vậy, chỉ biểu thị một sự kiện để mọi người đều hiểu chuyện rằng —— đứa nhỏ nên bị đánh: “Em giải thích cho anh một chút đây là cái gì?”

Váy ngủ vốn là váy ngắn, bị cô giơ tay lên thì nhìn không sót gì, hôm nay Bùi Tiểu Ngọc lại không mặc qυầи ɭóŧ, anh sớm đã thấy nhiều không trách, làm Tống Nhã Kiệt xụ mặt khác anh thường ngày.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh để chỗ tận cùng ở bắp đùi, thứ quỷ dị làm dính nhiễm phân bố đều đầu ngón tay, tản ra mùi tanh tàn lưu tràn xuống.

“A ~♡” bị sờ nhột nhột! Bùi Tiểu Ngọc rất là ưỡn người ra mà kêu lên một tiếng dâʍ đãиɠ, quơ quơ eo đưa mông hướng về trong tầm tay anh trai đưa ra.

Sắc mặt Tống Nhã Kiệt rất khó coi, nâng lên một cái tay khác, canh

một chút liền nhanh chóng duỗi bề mặt lạnh đến cái mông nóng bỏng, duỗi tay đến trước mặt cô chất vấn: “Giải thích đi nào?”

“Ải da ~” Bùi Tiểu Ngọc che mặt thẹn thùng, “Tối hôm qua người ta ăn đến nỗi tâm trí mong mỏi mời chim to đó!”

Tống Nhã Kiệt nghe vậy sắc mặt cứng đờ, giọng nói trầm trầm, ngữ khí thực ghét bỏ: “Ai hả?”

“Đưa ra câu hỏi xuất sắc đó!” Bùi Tiểu Ngọc khen ngợi: “Không phải là anh sao?”

???

“Bùi. Tiểu. Ngọc!” Dung nhan quyến rũ như hoa xuất hiện nếp nhăn, “Em còn chưa nhận ra đối phương là ai mà đã lên giường cùng với người ta sao?!”

“Anh à, nếu anh thấy trong lòng không công bằng cũng có thể tiến vào ngay mà…?”

Mắt thấy Tống Nhã Kiệt lại muốn dạy dỗ cô, cô giành trước một bước che lỗ tai lại kêu lên: “Ư a a a a không nghe không nghe người ta đã 18 tuổi rồi mà có thể có ngày bị dạy ——!!”

Người con gái tùy hứng làm càn, dậm chân lung tung nhảy bật lên, ghế phát ra tiếng rêи ɾỉ kẽo kẹt kẽo kẹt nặng nề không kham nỗi, sợ tới mức anh ôm chặt cô, đầu gối đè lại cô đang hành động lộn xộn.

Gần kề nhìn thấy dấu vết hoan ái lưu lại, Tống Nhã Kiệt càng thêm chán ghét ghét bỏ.

“Làm xong cũng không biết rửa sạch sẽ cho bản thân mình sao? Thứ dơ bẩn ở trong thân thể em hết!” Anh nhíu mày ấn eo Bùi Tiểu Ngọc, ngón tay cạo ngưng ở kẽ mông cùng huyệt khẩu ô uế, không chần chờ như thế nào, lập tức để ngón trỏ vào trong âʍ đa͙σ cô.

“Ưm a ♡ Lạnh quá! Gì mà thối chứ! Anh đẹp trai, đừng nói bắn tinh, ị phân cũng có mùi mà!!”