Chương 6

Bùi Tiểu Ngọc được chơi theo như ước nguyện giãy giụa bò người lên, nhấc bịt mắt lên kia, trong nháy mắt hé hé chỉ đủ nhìn thấy sườn mặt tên tội phạm cưỡиɠ ɠiαи giấu vào kẹt cửa —— khuôn mặt kia Bùi Tiểu Ngọc quen thuộc đến nỗi không thể lại quen thuộc hơn, rốt cuộc cô đã ở chung sớm chiều cùng với gương mặt X4 này.

Khϊếp sợ thật! Người nam họ Tống nọ đem ăn sạch sẽ hoa quý thiếu nữ Bùi Tiểu Ngọc rồi sau đó kéo quần đi luôn!

Bùi Tiểu Ngọc lăn một cái nằm một hồi trên giường, nhìn trần nhà rồi ngây ngốc một lát.

Sự việc nghiêm trọng hơn rồi.

Rốt cuộc cô căn bản không nghĩ tới sẽ có loại chuyên môn thực hiện sinh nhật nguyện vọng sinh cho bằng hữu nhỏ bé này, làm việc tốt không lưu tên tuổi, điển hình của việc làm người tốt mang niềm vui giúp người khác!

A a a a a rất muốn phụ trách phương pháp xử lý tóm cái kẻ xui xẻo ác độc đó! Ít nhất trước đó tùy tiện ăn vạ một cái đi! Bùi Tiểu Ngọc sờ sờ âʍ ɦộ ướt nhẹp, bên trong còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra bên ngoài, cô kẹp ôm chăn ở trên cái giường nhỏ, hưng phấn mà lăn qua lăn lại, hoạt bát đến nỗi không hề có sự mệt mỏi ngày đêm.

Ăn một đống thấy no không thấy đói nữa, cô mong muốn có biện pháp nào để mỗi ngày đều có dươиɠ ѵậŧ chơi bản thân mình mới được!!

Nhưng là ở lúc trước đó —— a a a a làʍ t̠ìиɦ thật sự rất sung sướиɠ luôn đó! cô vốn dĩ có thể kêu dâʍ ɖu͙© một chút nữa rồi!! Có khi là bởi vì quá sung sướиɠ, hại cô cũng chưa phát huy được rồi!!

Tại sao lại như thế?! Đáng giận!!!

Cho cô lại thêm một cơ hội đi, coi cô gọi toàn đàn ông vào nhà ở đều bò dậy chơi cô.

Bùi Tiểu Ngọc lăn qua lộn lại miên man suy nghĩ khuya khoắt, kết quả chính là, ngày hôm sau cô dậy trễ.

“Hu a a a a Chị Nhã! Các người không yêu tui!!!” Bùi Tiểu Ngọc nhón chân dẫm lên ghế ở phòng bếp, lấy lại món que cay bản thân mình giấu ở đỉnh quầy, “Tại sao mà một chút cơm sáng cũng không chừa cho em chứ!”

Theo mũi chân cô một chút một chút , hai bầu vυ" to cũng lắc lư theo nhịp, trông đến nỗi Tống Nhã Kiệt kinh hồn bạt vía sợ cô mất đi cân bằng, vội vàng chạy tới nơi hỗ trợ đỡ ghế, nhẹ nhàng khó xử nói: “Bùi Tiểu Ngọc, hiện tại đã hai giờ rưỡi, lúc này em ăn cơm sáng có phải có chút quá mức hay không?”

Cơm sáng không có, nhưng thật ra cơm trưa còn nóng.

“Ai nói hai giờ rưỡi, rõ ràng là hai giờ mười tám phút!” Bùi Tiểu Ngọc già mồm, mông đột nhiên bị sờ soạng, sợ tới mức thiếu chút nữa té xuống từ trên ghế.