Chương 23

“Có phải hay không chỉ khi anh nói như vậy, em mới nhận ra anh hay không?” Anh ôm lấy Bùi Tiểu Ngọc, gạt lọn tóc dài mềm mại ướt nhẹp của cô ra, rồi dùng lọn tóc đó lướt nhẹ qua gương mặt cô, “Hay là nói… Chỉ khi em nghe thấy lời này mới nhận ra?"

“Vì, vì cái gì……” Bùi Tiểu Ngọc thông qua gương nhìn anh, du͙© vọиɠ đã bị thân thể trần trụi của anh khơi dậy, hai chân rõ ràng đang kẹp chặt lại, lỗ nhỏ giữa hai chân giống như Thiên An Môn, muốn được lấp đầy.

“Ưʍ.” Bùi Tiểu Ngọc ở trong ngực anh giãy giụa nhón mũi chân lên, ý đồ muốn cùng dươиɠ ѵậŧ của anh tiếp xúc thân mật, “Phụ, phụ trách… Anh trai phụ trách…”

“Phụ cái gì trách?” Tống Nhã kiệt thuận theo ý cô, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào dưới chân cô, tàn nhẫn cọ xát nhưng không đi vào.

Mông Bùi Tiểu Ngọc lại nhếch lên, cơ thể cô văn vẹo lên xuống, chỉ cắm xuống như vậy nhưng cũng có thể làm cho hơi thở Tống Nhã Kiệt loạn lên.

“Phụ trách mỗi ngày làm Tiểu Ngọc!” Cô đột nhiên hưng phấn nói, duỗi tay sờ dươиɠ ѵậŧ đang ở giữa hai chân cô: “Sáng làm em, trưa làm em, tối làm em!”

Đầu ngón tay mềm mại mang theo hơi ấm sờ vào qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ của anh, anh bị cô xoa đến tê ngứa, bàn tay mịn màng chạm vào, Tống Nhã Kiệt không chuẩn bị trước, liền trở tay không kịp mà hô: “A!”

Thân thể dán ở phía sau lưng cô đột nhiên căng thẳng, đem cô ôm chặt muốn chết, khe hở ngón tay bị anh bắn ra dâʍ ɖị©ɧ dính dính, não bộ chậm nửa nhịp, sau đó cô mới phản ứng lại: Anh vậy mà bắn rồi.

Chương 23

Phía dưới háng co rút lại, kɧoáı ©ảʍ hướng về phía trước mà phun trào, Tống Nhã Kiệt vô ý thức mà nắm lấy bầu ngực đầy đặn của cô, ôm lấy eo cô, sau đó bắn ra một lượng lớn chất dịch tanh nồng dính dính.

Quá kích động, thất thố. Sau khi phục hồi tinh thần, Tống Nhã Kiệt lại ảo não, anh nhìn vào gương thì thấy ánh mắt cô sáng quắc đang nhìn anh chằm chằm, có chút sợ.

Đôi mắt Bùi Tiểu Ngọc như sói đói vậy, ở trong bóng tối nhìn anh, làm người đàn ông có chút không rét mà run.

Bởi vì cặp mắt ấy trần trụi như hiện lên mấy chữ to đùng.

Em muốn làm anh!

Chất lỏng đặc sệt bị cô liếʍ, đầu lưỡi từ lúc chào đời đến giờ thì đây là lần đầu tiên nếm thử mùi vị khi ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙, Bùi Tiểu Ngọc kẹp anh càng ngày càng chặt, cặp mông chậm rãi ép lấy dươиɠ ѵậŧ thô to: “Em gái làm gì có ý đồ gì xấu được chứ, em chỉ nghĩ không muốn làm anh trai đau thôi.”

Cô không muốn tôi đau? Dươиɠ ѵậŧ đều bị cô kẹp chặt như muốn đứt tới nơi rồi!

Tống Nhã Kiệt áp chế động tác của cô, sau đó đem cô ấn lên gương.

“Lạnh ~” Bùi Tiểu Ngọc đáng thương nhẹ giọng nói, thanh âm có chút giận dỗi, nhưng nửa người dưới lại có ý đồ khác.

Nước ấm phun lên, những bọt biển trên người cô cơ bản đều bị nước cuốn đi mất, cũng cuốn theo một ít dâʍ ɖị©ɧ đi.

Đôi tay Bùi Tiểu Ngọc chống trên mặt kính, nước xối lăn xuống cặρ √υ" đã từng bị ngón tay tinh tế của anh xoa bóp đùa nghịch, đầṳ ѵú ửng hồng vì bị ngón tay anh chạm vào, làm cô khẽ rêи ɾỉ.

Cô bị anh trai sờ vυ"! Thật xấu hổ!

Cặρ √υ" kia quả thực rất đẹp, từ khi cô mới phát dục đã rất hút mắt rồi, chưa kể đến mấy cậu nam sinh khi đi qua cô cũng nhịn không được mà dừng lại nhìn vài giây.

“Tiểu Ngọc nghĩ muốn được chơi núʍ ѵú sao?" Tống Nhã Kiệt cắn lỗ tai cô, môi mỏng hơi day vào xương sụn, "Không phải vẫn luôn muốn được anh trai làm sao? Bây giờ anh trai làm em có thấy sướиɠ không?"

“Vui vẻ vui vẻ!” Sự vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt của Bùi Tiểu Ngọc, cô ưỡn ngực về phía lòng bàn tay anh, nhũ thịt căng phình tràn ra cả khe hở của bàn tay, dán lên mặt kính lạnh lẽo.