Chương 22

Bốn người bọn họ đều dùng chung đồ dùng tắm gội, cũng không có thói quen sử dụng nước hoa, Bùi Tiểu Ngọc híp mắt nhìn chằm chằm vào gương… Bây giờ việc có thể nhận ra anh là ai không quan trọng, quan trọng là sau khi ra ngoài có thể nhận ra anh là ai hay không.

Nếu nhận không ra, vậy thì không ổn lắm.

Bây giờ quan trọng là…

Bọt sữa tắm trơn mượt ướŧ áŧ đang kẹp giữa hai người, Bùi Tiểu Ngọc vặn vẹo mông, dùng phần eo cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ hơi cương cứng của anh.

Nhìn thấu được suy nghĩ của cô, người đàn ông hừ cười một tiếng.

“Phản ứng như vậy? Có thể nhận ra là ai không?” Anh dán ở bên tai cô, nhẹ giọng hỏi, trong không gian nhỏ hẹp như vậy, giọng nói cách nói này, trừ anh ra thì còn ai.

Đúng là anh.

Bùi Tiểu Ngọc sửng sốt.

“Có phải hay không chỉ khi anh nói như vậy, em mới nhận ra anh hay không?” Anh ôm lấy Bùi Tiểu Ngọc, gạt lọn tóc dài mềm mại ướt nhẹp của cô ra, rồi dùng lọn tóc đó lướt nhẹ qua gương mặt cô, “Hay là nói… Chỉ khi em nghe thấy lời này mới nhận ra?"

“Vì, vì cái gì……” Bùi Tiểu Ngọc thông qua gương nhìn anh, du͙© vọиɠ đã bị thân thể trần trụi của anh khơi dậy, hai chân rõ ràng đang kẹp chặt lại, lỗ nhỏ giữa hai chân giống như Thiên An Môn, muốn được lấp đầy.

“Ưʍ.” Bùi Tiểu Ngọc ở trong ngực anh giãy giụa nhón mũi chân lên, ý đồ muốn cùng dươиɠ ѵậŧ của anh tiếp xúc thân mật, “Phụ, phụ trách… Anh trai phụ trách…”

“Phụ cái gì trách?” Tống Nhã kiệt thuận theo ý cô, đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào dưới chân cô, tàn nhẫn cọ xát nhưng không đi vào.

Mông Bùi Tiểu Ngọc lại nhếch lên, cơ thể cô văn vẹo lên xuống, chỉ cắm xuống như vậy nhưng cũng có thể làm cho hơi thở Tống Nhã Kiệt loạn lên.

“Phụ trách mỗi ngày làm Tiểu Ngọc!” Cô đột nhiên hưng phấn nói, duỗi tay sờ dươиɠ ѵậŧ đang ở giữa hai chân cô: “Sáng làm em, trưa làm em, tối làm em!”

Đầu ngón tay mềm mại mang theo hơi ấm sờ vào qυყ đầυ dươиɠ ѵậŧ của anh, anh bị cô xoa đến tê ngứa, bàn tay mịn màng chạm vào, Tống Nhã Kiệt không chuẩn bị trước, liền trở tay không kịp mà hô: “A!”

Thân thể dán ở phía sau lưng cô đột nhiên căng thẳng, đem cô ôm chặt muốn chết, khe hở ngón tay bị anh bắn ra dâʍ ɖị©ɧ dính dính, não bộ chậm nửa nhịp, sau đó cô mới phản ứng lại: Anh vậy mà bắn rồi.

Bốn người bọn họ đều dùng chung đồ dùng tắm gội, cũng không có thói quen sử dụng nước hoa, Bùi Tiểu Ngọc híp mắt nhìn chằm chằm vào gương… Bây giờ việc có thể nhận ra anh là ai không quan trọng, quan trọng là sau khi ra ngoài có thể nhận ra anh là ai hay không.

Nếu nhận không ra, vậy thì không ổn lắm.

Bây giờ quan trọng là…

Bọt sữa tắm trơn mượt ướŧ áŧ đang kẹp giữa hai người, Bùi Tiểu Ngọc vặn vẹo mông, dùng phần eo cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ hơi cương cứng của anh.

Nhìn thấu được suy nghĩ của cô, người đàn ông hừ cười một tiếng.

“Phản ứng như vậy? Có thể nhận ra là ai không?” Anh dán ở bên tai cô, nhẹ giọng hỏi, trong không gian nhỏ hẹp như vậy, giọng nói cách nói này, trừ anh ra thì còn ai.

Đúng là anh.

Bùi Tiểu Ngọc sửng sốt.