Chương 14

"Anh đã đặt tên cho mỗi viên thuốc, đem chúng nó khắc sâu vào DNA của mình. Hôm nay em lại ăn vụn chính là Jason, Freddy và Hannibal, lại để anh phát hiện ra em đã trộm quá nhiều viên thuốc để ăn. Mẹ nó chứ, giọng nói đó cũng muốn làm cho em nhổ hết chúng ra!"

Bùi Tiểu Ngọc ôm hải báo nhỏ dưới chăn run rẩy vì nóng, yếu đuối đến đáng thương, đáng thương và vẫn có thể ăn được...

"Em, em không phải là đứa trẻ 15 hay 16 tuổi ..." Bùi Tiểu Ngọc ủy khuất chứa đầy nước mắt trong hai lần cãi cọ “Em sẽ không uống thuốc bọc đường của anh nữa là được…”

“Đúng vậy, em mười bảy tuổi.” Anh nhe răng cười lạnh lùng, giống như một con cá mập trong ao sen của cô, trong khi cô đã uyển chuyển ở trong nước. "Anh khuyên em nên suy nghĩ lại. Làm sao em có thể nhược trí tới mức khi mới 15, 16 tuổi, còn muốn uống thuốc bọc đường?"

"Anh, đừng nói nữa." Bùi Tiểu Ngọc lã chả bật khóc rơi nước mắt, "Anh mắng en bằng những từ ngữ thô tục, đánh em kem, hút thuốc, uống rượu và xăm mình, nhưng em biết anh là một người thiếu niên tốt!" Sắc mặt Tống Ngươi Kiệt hơi dịu đi vài phần, Bùi Tiểu Ngọc thấy vậy lại lập tức nói thêm: "Dù sao thì, con lợn nhỏ Peppa, anh sao có thể là người xấu!!!"

"——!!!"

Tống Ngươi Kiệt từ trong ngực phun ra một ngụm máu.

"Mẹ nó đây là một cái nhãn dán——!! Chính em đã dán vào trong lúc anh ngủ!!!"

Thu! Hồi ức về anh trai cô đến đây đã kết thúc!

Tóm lại, Tống Ngươi Kiệt là một người rất hung hãn, nhưng Tiểu Ngọc lại không hề sợ hãi anh.

“Anh không sợ cô ấy nhảy ra ngoài sao?” Bùi Tiểu Ngọc vẻ mặt vô tội, mở cổ áo, liền nhanh chóng thò tay vào bên trong: “Tôi có nên thò tay vào bên trong không?”

Một tiếng nổ lớn vang lên, một người đàn ông có chút gân xanh ấn tay vào bộ ngực của cô, người chủ nhân hoàn toàn không hề có sự cảnh giác: “Mẹ nó, này còn ở trong phòng học đâu, làm nữ nhi yếu đuối làm gì?” Tống Ngươi Kiệt thật sự hết chỗ nói, Tiểu Ngọc này có bộ dạng không hề có một chút xấu hổ nào, anh vặn mười mấy năm cũng không vặn lại nổi.

“Anh còn biết là đâu còn ở trong phòng học?” Ánh mắt của Bùi Tiểu Ngọc ngân ngấn nước mắt, ngượng ngùng mà mỉm cười nói “Ai nha, học trưởng ở đây lại lấy tay xoa xoa ngực của học muội, có phải là không tốt lắm sao? Thật là kí©h thí©ɧ mà…”

Tống Ngươi Kiệt cương cứng, quyền đầu cũng cứng.

Thật đáng hận! Vì sao gia hoả này lại là phái nữ! Đánh cô không được nên chỉ có thể mắng! Thật là tức chết rồi!

Tiếng chuông vào học đúng lúc vang lên, bậc thang của hội trường lúc này căn bản chỉ còn lại hai người bọn họ, sắc mặt của Tống Ngươi Kiệt u ám, thật tốt, lần này đến phiên anh đến muộn.