Quyển 7 - Chương 2

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã mười lăm năm kể từ khi Chiết Thanh gặp tiểu hồ ly.

Thượng cổ linh thú của biển cả thường sống trên đất liền một thời gian dài, mang theo một con thú nhỏ màu trắng lông xù như cục bông đi du ngoạn khắp Tứ Hải Bát Hoang.

Ban đầu, Chiết Thanh chỉ coi tiểu hồ ly như một chút nhạc đệm trong sinh mệnh mấy vạn năm của mình, giống như một con thú cưng ngoan ngoãn, đồng hành cùng anh vượt qua khoảng thời gian dài vô vị.

Năm đầu tiên gặp nhau, cả hai đã nhặt được một con thú con bị bỏ rơi ở Núi Rắn.

Thú con có cái đuôi trắng và đôi tai dài nhìn tựa tựa hồ ly, tiểu hồ ly Khương Khương nằm trên vai Chiết Thanh không ngừng kêu chít chít nói muốn cứu đối phương.

Cậu không ngừng cọ cọ hôn hôn vào mặt Chiết Thanh.

Hắn là người tộc ta nha.

Chiết Thanh nhìn thú con màu trắng đang hấp hối trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách: "Đây không phải hồ ly, mà là một con sói. Loài này đi đến đâu cũng tàn sát gϊếŧ chóc."

"Nó là một con thú dữ có thể mang đến tai họa."

Tiểu hồ ly kêu lên "chi chi", móng vuốt nho bịt tai lại, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư.

Khương Khương không nghe được, không nghe thấy nha~~

Dù cho Chiết Thanh có không muốn đến đâu, cuối cùng, dưới sự làm nũng của Giang Khương trái tim anh cũng mềm thành vũng nước, không còn cách nào khác đành phải đem con sói con đáng ghét này về Thanh Khâu.

Sau khi sắp xếp cho sói con xong, hai người lại ra ngoài di du ngoạn.

Thời điểm trở về, thấy sói con đang nằm trên đồi ánh mắt háo hức chờ đợi Giang Khương trở lại, lông mày Chiết Thanh không dấu vết nhăn lại.

Tiểu Khương Khương từ nhỏ đã rất xinh đẹp, sau này lớn lên biết hóa hình, dung mạo lại càng thêm vô song nổi bật.

Thời điểm mới mươi lăm tuổi, cậu đã đẹp hơn tất cả những hồ ly làng trên xóm dưới cộng lại.

Một tiểu hồ ly như vậy tất nhiên sẽ thu hút một lượng lớn hồ ly cả nam lẫn nữ, tất cả đều tranh giành muốn làm con rể con dâu của Bạch Hồ Vương.

Đối thủ mạnh nhất trong số họ không thể nghi ngờ chính là sói con mà Giang Khương đã nhặt về, Phù Sơn.

Phù Sơn là một con sói, nhưng không hoàn toàn giống sói cũng không phải hồ ly, càng giống như con lai giữa hồ ly và sói hơn.

Anh sinh ra trong một bầy sói, ngoại trừ con sói đầu đàn, những con sói khác đều ghét anh. Vì vậy, khi mới được một tháng tuổi, anh đã bị một con sói cái trong đàn đuổi đi, để anh tự sinh tự diệt.

Nếu không phải Giang Khương đem anh mang về, một con sói con như anh chắc chắn sẽ chết trong đêm lạnh rét buốt, sau đó bị dã thú đi ngang qua ăn thịt, không còn một chút chứng cứ nào chứng minh anh đã từng tồn tại trên thế giới này.

Anh rất biết ơn Giang Khương, cũng như rất thích cậu.

Khi Phù Sơn còn nhỏ, tiểu hồ ly mũm mĩm rất thích chơi đùa với anh.

Hai con thú cuộn thành quả cầu bông màu trắng, người kêu "chit chit" ta kêu "ẳng ẳng", chơi đến đặc biệt vui vẻ. Sau khi chơi đến mệt mỏi rồi, hai con thú liền tựa gần vào nhau ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, nằm trên thảm cỏ mềm mại, duỗi đôi bàn chân nhỏ bé ra chỉ vào những vì sao không ngừng đếm đếm.

Thời điểm Chiết Thanh bắt gặp cảnh tượng như vậy, lúc đó anh không nói gì, nhưng thời gian dẫn Giang Khương ra ngoài du ngoạn mỗi năm lại kéo dài hơn rất nhiều.

Thời gian còn lại, Giang Khương phải dành thời gian cho Bạch Hồ Vương, mẫu thân và bà nội ở động bên cạnh, thời gian dành cho Phù Sơn ngày càng ít đi.

Sau này bà nội động bên được cháu gái nhỏ đón về hưởng phúc, Phù Sơn liền âm thầm chiếm giữ cái động phong thủy này.

Bên cạch đó, đám hồ ly có tâm tư với tiểu hồ ly đều bị đánh đến âm thầm rơi lệ.