Quyển 7 - Chương 1: Tiền truyện

Ở Bắc Minh (Biển Bắc) có một loài cá tên gọi là Côn.

*Côn là thượng cổ linh thú xuất hiện từ thuở hồng hoang.

Côn lớn đến mức có thể một lần nuốt được một con tiểu hồ ly.

Côn tên Chiết Thanh, đã sống ở Bắc Minh Hải hàng vạn năm. Khi đói, nó liền há to miệng nuốt đầy cá vào trong, chỉ là phần lớn thời gian nó đều ngủ, tuy rằng ở dưới đáy biển sâu nhưng cá ở vùng biển này cũng thực phát triển.

Một ngày nọ, khi Côn đang trong giấc ngủ, nó đã bị đánh thức bởi những tiếng động ồn ào trên mặt nước.

Tình cờ nó cũng đói nên đã bơi ra khỏi mặt nước để ăn vài con cá nhỏ, hai cái vây không ngừng vùng vẫy, tầm mắt hướng về phía bên bờ.

--- Ở nơi đó, không biết từ khi nào xuất hiện một tiểu bạch hồ.

Mặt trời ló dạng, trong lòng Côn bỗng nhiên có một cảm giác thực kỳ lạ, như có điều gì đó đặc biệt đang trói buộc tâm nó.

Nó dừng lại một chút rồi bơi về phía bờ.

Thân thể khổng lồ màu xanh nhạt xẻ đôi sóng nước, những chiếc vây lộng lẫy như ẩn như hiện trong làn nước, ở trên không trung vẽ ra những đường vòng cung duyên dáng uyển chuyển, kết hợp với vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, đã tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp.

Đằng sau một tảng đá trên bờ, một quả cầu nhung nho nhỏ đang nhìn đến ngây người.

Bờ biển ngày càng gần hơn, để tránh bị mắc cạn, Côn đã hóa thành hình người.

Tiểu bạch hồ đang trốn sau tảng đá thấy cá lớn xinh đẹp biến mất liền vội vàng kêu vài tiếng, sau đó nó nhảy ra từ phía sau tảng đá.

Nó nhìn trái nhìn phải, gấp đến mức xoay tròn vài vòng, miệng phát ra những âm thanh ư ư nho nhỏ.

Cá lớn? Một con cá lớn như vậy?

Nhóc bối rối mở to đôi mắt tròn xoe, đôi chân ngắn ngủn chạy sang một bên, vùi đầu nhỏ xuống cỏ ngửi ngửi.

"Chit, chíp!"

Ở đâu nha?

Đột nhiên, gáy của nhóc bị nắm lấy, thảm cỏ xanh lập tức thu nhỏ lại trong tầm mắt.

Chàng trai bế nhóc lên, đem nhóc xoay người lại đối diện với mình, mỉm cười hỏi:

"Đây là nhóc con nhà ai nha?"

Đôi mắt to tròn sáng lấp lánh mở lớn, nhóc con trắng trẻo toàn thân tràn đầy hơi sữa, móng vuốt nhỏ mềm mại không ngừng vùng vẫy.

Người này thực đẹp nha.

Người thanh niên trước mặt trong mắt tiểu hồ ly thực cao lớn, tóc dài đến thắt lưng, lông mi và lông mày đều có màu xanh nhạt, lớn lên thực anh tuấn, trong tộc hồ ly không ai có thể so sánh được với anh.

Chiết Thanh vươn ngón tay thon dài ra trêu chọc tiểu hồ ly, cười khúc khích nói: “Ta không hiểu mi đang nói gì.”

Anh có thể dễ dàng nhận ra quả bóng nhỏ mềm mại này là một con tiểu bạch hồ, tộc bạch hồ ở Thanh Khâu, chắc hẳn đây là đứa nhỏ nhà bọn họ.

Chiết Thanh nhìn tiểu bạch hồ đáng yêu bị mình ôm đang không ngừng kêu chit chit, đột nhiên cảm thấy vui vẻ không thể giải thích được.

“Ta đưa mi về nhà nhé?” Chiết Thanh ôn nhu hỏi.

Tiểu hồ ly ngẩng cái đầu tròn trịa lên, mềm mại kêu chit một tiếng.

Được nha.

Sau đó Chiết Thanh ôm tiểu hồ ly trông như cục bột nếp đi về phía Thanh Khâu.

Dưới sự chỉ đạo của tiểu hồ ly, họ đã đi đến một sơn động. Tiểu hồ ly đang ngoan ngoãn nằm trong vòng tay đối phương không hề để ý rằng khi anh đi qua hang động của những hồ ly khác, những hồ ly trong hang lập tức im lặng.

Bạch Hồ vương đã sớm đợi ở cửa động.

Tiểu hồ ly vừa thấy cha ngày thường cực kỳ uy phong đã toát mồ hôi lạnh.

“Chip?” Tiểu hồ ly nghiêng đầu khẽ kêu một tiếng.

Cha, có chuyện gì vậy nha?

Bạch Hồ vương trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhìn tiểu Khương Khương nhà mình một cái, sau đó quay đầu cung kính nói với Chiết Thanh: “Đại nhân, không biết ngài đã lên bờ, không thể nghênh đón từ xa xin ngài thứ tội."

Chiết Thanh cười nhẹ lắc đầu: "Không sao, không sao. Là ta bất chợt ghé thăm, không thể trách các ngươi được."

Anh giao tiểu hồ ly cho Bạch Hồ vương, vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của nhóc, cười nói: “Đứa nhỏ này thật sự rất hợp với ta, nếu có cơ hội, ngày khác ta sẽ dẫn hắn đi chơi.”

"Hiện tại ta đi đây, không cần tiễn."

Bạch Hồ vương còn chưa kịp nói gì, đối phương đã nhẹ nhàng gật đầu rồi biến mất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tiểu hồ ly kinh ngạc kêu lên mấy tiếng, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ vào ngực cha, nhỏ giọng nói: “Chip, chíp?”

Biến mất rồi?

Bạch Hồ vương thu hồi ánh mắt lo lắng, gượng cười, ôn nhu nói: "Đúng vậy, biến mất rồi."

Ông đem nhóc đặt lên vai, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Khương Khương nhanh lớn lên. Lớn lên rồi liền có thể học pháp thuật."

"Chip chip -- chít ?"

“Đúng vậy." Bạch Hồ vương trìu mến hôn lên trên vai tiểu hồ ly, nói: “Sau khi học được pháp thuật, liền có thể trở thành một hồ ly vô cùng xinh đẹp.”

“Đến lúc đó, Khương Khương sẽ bảo vệ ta và mẫu thân con, được không?”

"Chi chi chit—!"