Chương 2: Cốt truyện bắt đầu.

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.

Lộ Hứa Nam day trán, cảm thấy hơi tê đầu, anh nhìn Phương Từ, cau mày hỏi: "Vừa rồi mày nghe thấy không?"

Phương Từ gật đầu.

Lộ Hứa Nam mở to hai mắt: "Mày cũng nghe được à?"

Vừa nãy Ninh Y thật sự mắng anh!

Phương Từ giả vờ che ngực trái của mình rồi nói: "Em vừa nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của bà Ninh Y, răng rắc, nát bấy luôn."

Lộ Hứa Nam: "..."

Anh giơ tay đẩy đối phương, cạn lời đáp: "Tao nói thật đấy, mới nãy mày có nghe Ninh Y... Khụ, mắng tao không?"

Phương Từ khua tay trước mặt anh, làm lố bảo: "Anh Nam, anh chưa tỉnh ngủ hả? Sao Ninh Y có thể mắng anh? Ai chả biết Ninh Y thích anh đến mức muốn ngừng mà không được!"

Lộ Hứa Nam khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: "Đúng vậy, sao Ninh Y có thể mắng mình? Quả nhiên là tối qua ngủ không ngon, nghe nhầm rồi."

Phương Từ thấy anh nói xong lại muốn nằm xuống tiếp thì chìa tay ra cản, nghĩ ngợi một chút bèn khuyên nhủ: "Nhưng anh Nam à, coi như anh không thích Ninh Y cũng không cần phải..."

Cậu vừa nói vừa chỉ xuống thùng rác đằng sau, nói tiếp: "Dù sao cũng là một cô gái nhỏ, tổn thương người khác quá."

Lộ Hứa Nam mím môi: "Con nhóc kia..."

Rõ ràng là cô lấy nước mắt của mình để làm vũ khí, bất kể muốn cái gì, đạt được mục đích gì, vừa khóc một cái đã làm được, chẳng biết những năm nay tôi đã thiệt thòi bao nhiêu trên người cậu ta rồi đó?

"Chậc, bỏ đi, tao ngủ, đừng để người khác tới làm phiền tao."

Lộ Hứa Nam không muốn nói nhiều, anh lại nằm xuống, dường như cảm thấy âm thanh ù tai kia lại tới.

Anh lắc lắc đầu, dùng cánh tay vừa ném bánh ngọt lên che trán, lúc này mới thoải mái thở dài rồi ngủ thêm lần nữa.

Phương Từ lắc đầu, liếc sang hướng của Ninh Y thì thở dài.

Ninh Y không biết mình đang bị người ta thương hại, giờ phút này cô đang lén lút nhìn Mộ Vãn Tình.

Cốt truyện gà cay, lề mề lôi thôi, làm hỏng thanh xuân của mị!

Câu chuyện của hai người nên bắt đầu vào hoàng hôn, khi nắng chiều đẹp đẽ và đỏ rực như tơ lụa nhỉ?

Nữ chính bị mấy tên côn đồ chặn lại ở hẻm nhỏ, nam chính đạp xe chạy ngang qua, sau đó là anh hùng cứu mỹ nhân, còn thấy được nhan sắc xinh đẹp của nữ chính đang sợ hãi khi mắt kính bị rơi ra, trong lòng tràn ngập sửng sốt!

Mà nữ chính vì được nam chính cứu nên mang lòng biết ơn, thấy nam chính thường xuyên đi học trễ, không nghe giảng, không làm bài tập thì chủ động cho nam chính mượn vở ghi và bài tập của mình, sau khi nguyên chủ bắt gặp đã âm thầm ganh tị, bắt đầu cuộc hành trình tìm chết...

Nắm chắc đi đám nhân vật mấy người, mấy người không bắt đầu thì tôi không thể sử dụng kỹ năng chọc điên người khác của mình được!

Thật là hoàng đế không gấp, thái giám đã gấp muốn chết!

"Haizz, mày đừng đau lòng, Lộ Hứa Nam đối xử với ai cũng cũng là cái kiểu này hết, ít nhất cậu ấy còn nói chuyện với mày đó, mày xem cậu ấy đi, có bao giờ nói chuyện với nữ sinh khác đâu? Mày không biết chứ có nhiều đứa con gái hâm mộ mày lắm, cậu ấy còn đưa mày về nhà nữa!" Cư Mộng thấy sau khi Ninh Y trở lại rồi lau nước mắt thì theo thói quen bắt đầu an ủi cô.

"Đó là vì tài xế nhà tao không đến, chú Lộ kêu anh ấy đưa tao về, cũng không phải ảnh tự nguyện... Huhuhu."

Ninh Y lau khóe mắt của mình, hết sức biết ơn khối cơ thể làm bằng nước này của nguyên chủ, nếu là cô thì nước mắt sẽ không nói tới là tới như vậy.

Cư Mộng vỗ vỗ đầu gối cô như động viên, nói: "Đó cũng là đưa mà, nếu Lộ Hứa Nam có thể đưa tao về nhà một lần, cũng xem như cuộc đời này của tao không còn tiếc nuối!"

Ninh Y không thể gật đầu bừa, cô nhìn Cư Mộng.

Bị một tảng băng lớn như thế đưa về nhà có gì tốt? Suốt cả đường đi đều lạnh mặt, là vì chê hiếm khi được tức giận à? Tức giận sẽ chết sớm đó biết không?

Cư Mộng chú ý tới ánh mắt của cô, chột dạ mà vội vàng xua tay: "Cũng không phải tao có mấy suy nghĩ không yên phận với Lộ Hứa Nam nhà mày! Tao biết hai bây đã đính hôn từ khi còn bé, chỉ là tao muốn miêu tả trình độ được chào đón của Lộ Hứa Nam thôi, dù sao cậu ấy đẹp trai như vậy, là người tình trong mộng của toàn bộ nữ sinh trong trường!"

Đáng tiếc ghê, nhiều cô gái đang độ như hoa như ngọc lại bị mù.

Ninh Y liếc về phía sau lớp học thì thấy cái tên óc to hay trêu chọc người khác - Lộ Hứa Nam, miệng một đường, trái tim nghĩ một nẻo nói: "Tao biết chứ, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, gia thế lại tốt, chơi bóng rổ đỉnh nữa, tuy học không giỏi nhưng đó là chuyện nhỏ, người khác thích anh ấy là chuyện bình thường. Nhưng ảnh là của tao, chú Lộ nói là chờ bọn tao tốt nghiệp Đại học xong sẽ kết hôn!"

Không! Thành thích mới là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra sức quyến rũ của một người đàn ông!

Ninh Y vừa nói vừa giả vờ trợn mắt cảnh cáo với Cư Mộng.

"Dạ dạ dạ, mày là vợ chưa cưới của cậu ấy!" Cư Mộng dỗ dành theo lời cô.

Ninh Y tán dóc với cô nàng xong lại nghiêng đầu, tiếp tục nhìn Mộ Vãn Tình.

Đối phương đang cầm bút mà ào ào làm đề, tập trung toàn bộ tinh thần, không chớp mắt, trên bàn là chồng sách ôn tập và sách hướng dẫn cao khoảng 25cm một cách ngay ngắn, thoạt trông cũng rất phù hợp với dáng vẻ càn quét đề thi.

Ninh Y thu hồi tầm mắt, nhìn bàn học của mình tràn đầy son môi, gương trang điểm và đồ sơn móng tay, còn có các loại quà vặt nhỏ thì càng đau buồn.

Quả chanh trên cây, chỉ có mị là quả chanh dưới cây T▽T

Cư Mộng nhìn theo tầm mắt của cô, ngạc nhiên hỏi: "Mày đang nhìn con nhỏ xấu xí kia à?"

Công bằng mà nói, Mộ Vãn Tình ăn mặc như bây giờ cũng không tính là xấu xí.

Tư thế ngồi tao nhã, sống lưng thẳng tắp, vô cùng gầy, thậm chí là có thể thấy được xương con bướm nhô lên dưới đồng phục sơ mi mỏng tang, lộ ra một đoạn cổ thon dài và trắng nõn ở chỗ cổ áo, giống như thiên nga trắng xinh đẹp vậy.

Tiếc là tất cả mọi người đã bị sức mạnh của cốt truyện che mắt, nhất định phải đợi đến khi Lộ Hứa Nam dẫn Mộ Vãn Tình đi làm một kế hoạch biến hình thì ở trong dạ hội của trường, mọi người mới ngạc nhiên phát hiện: Đù! Té ra Mộ Vãn Tình lại đẹp như vậy!

Cũ rích! Không mới lạ! Nhưng... Thật mong đợi hôm đó đến quá! Như thế thì cô có thể tiến thêm một bước với việc hoàn toàn thoát khỏi cốt truyện rồi!

Ninh Y căm hận lấy một viên kẹo dâu từ trong hộc bàn ra, cắn nát thành từng mảnh.

...

Thời gian thoăn thoắt trôi qua, bọn học sinh theo tiếng "Tan lớp" của giáo viên mà hoan hô, bắt đầu thu dọn cặp sách và rời khỏi trường.

Đương nhiên là cái dòng đội sổ sẽ không mang sách về nhà, bây giờ phổ biến vụ cắt giảm chương trình nên bài tập sau giờ học cũng không nhiều, sáng mai tới sớm rồi chép bừa là được.

Ninh Y bịn rịn tạm biệt với mấy cuốn sách giáo khoa, bài thi và vở bài tập của mình, xách theo cặp nhỏ trendy và rời khỏi lớp với Cư Mộng.

Đến hành lang, Ninh Y lập tức bị một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu vào mắt.

Rất nhiều bạn bè cầm điện thoại chụp ảnh chân trời, luôn nghe được mấy câu cảm thán thay nhau vang lên: "Đẹp quá."

Ninh Y nhìn ráng chiều màu đỏ dường như nhuộm nửa bầu trời thì có một loại linh cảm.

Chính là hôm nay! Cốt truyện sẽ bắt đầu vào ngày hôm nay!

Ôi ôi ôi, MIT của mị, mị có thể tới ngay lập tức rồi!

Ninh Y nhanh chóng quay đầu lại, vừa khéo thấy Mộ Vãn Mình đeo cặp sách đã giặt tới mức trắng bệch đi ra.

Thấy Ninh Y nhìn mình, cô nàng vừa xấu hổ vừa cẩn thận gật đầu với cô rồi mỉm cười.

Tâm trạng tốt nên Ninh Y cũng cười với Mộ Vãn Tình, hình như cô nàng có chút được yêu thương mà vừa mừng vừa lo nên cúi đầu như nai con, bước nhanh rời đi.

Cư Mộng ở bên cạnh, chê bai nói: "Thật là nhìn một lần cay mắt một lần, quá lúa."

Bây giờ mày có thể thấy cậu ấy lúa nhưng tương lai cũng sẽ bị vẻ đẹp của cậu ấy vả nát mặt đó bé Mộng.

Ninh Y thầm cảm khái một câu, nhìn bóng dáng Mộ Vãn Tình biến mất ở chỗ rẽ cầu thang, cô kéo cánh tay Cư Mộng, giục giã: "Tụi mình cũng đi thôi."

Hai người nắm tay nhau đi đến cửa sau, vừa khéo bị Lộ Hứa Nam và Phương Từ vừa đi từ phòng học ra chặn đường.

"Lộ Hứa Nam nhà mày kìa!" Cư Mộng kéo kéo Ninh Y.

Lộ Hứa Nam nghe được âm thanh của Cư Mộng thì đã chú ý tới Ninh Y, chỉ là anh không thể hiểu tại sao tiếng ù tai kia xuất hiện, điều này khiến anh càng không muốn nhìn cái con người phiền phức đó thêm nữa, anh thu tầm mắt lại, chuẩn bị đi lại nghe được âm thanh chê bai của Ninh Y.

"Đừng có kêu, thấy cậu ta là làm hỏng tâm trạng!"

Anh nghi ngờ nhìn Ninh Y, song chỉ thấy đối phương ngẩng đầu, giống như ngày thường mà yêu mến nhìn mình, nói một cách mềm mại và yếu ớt: "Anh Nam, bây giờ anh về nhà hở? Chúng ta đi chung đi!"

"Lời khách sáo thôi, đừng có coi là thật! Để chúng ta lướt qua nhau thì chính là ngày đẹp trời.🙂"

Chân mày của Lộ Hứa Nam càng nhíu chặt hơn, anh nhìn Phương Từ rồi nhìn Cư Mộng, hai người cũng không có bất cứ phản ứng gì.

Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ không nghe sao? Chỉ mỗi anh nghe được?

"Nhìn tôi làm gì? Bỗng dưng nhận ra tôi đẹp hả? Ngàn lần đừng yêu tôi, không có kết quả đâu! Cả đời Ninh Y tôi phóng túng ngang ngược, chỉ thích học tập thôi!"

Đếm ngược toàn trường thích học tập?

Lộ Hứa Nam nghe thấy thì rất muốn cười.

Âm thanh ù tai vốn đã biến mất nửa ngày bỗng chốc trở nên bén nhọn, Lộ Hứa Nam ấn huyệt thái dương, mạnh mẽ xoa hai cái.

"Chó tốt không cản đường đó anh hai, còn trễ nữa thì Mộ Vãn Tình cũng ra khỏi cổng trường rồi!"

Ninh Y nghĩ vậy liền nhận ra mình không thể kéo dài thời gian, cô chìa tay nắm lấy vạt áo của Lộ Hứa Nam, e thẹn nói: "Anh Nam, đừng nhìn em như thế, tụi mình đi thôi, trở về sẽ cho anh nhìn đã~"

Lộ Hứa Nam lùi về phía sau một bước theo phản xạ, cách xa Ninh Y một khoảng: "Đừng đυ.ng vào tôi, cách xa tôi ra."

Ninh Y cảm thấy tu dưỡng tốt đẹp của mình sẽ không duy trì nổi với cái loại người trước mặt này.

"Cho xin đó, ai muốn đυ.ng vào chú em? Tôi còn chê cậu đây! Không thấy tôi chỉ nắm vạt áo của cậu à?"

"Thật sự tưởng mình là trai đẹp tuyệt trần khảm vàng 18K sao? Ha~~ Dẹp đê!"

Lộ Hứa Nam hít sâu một hơi, lại rũ mắt nhìn Ninh Y lần nữa, quả nhiên ánh mắt của đối phương vẫn hồng hồng, dáng vẻ muốn khóc tới nơi.

Chỉ thấy cô đau khổ lau khóe mắt, buồn bã nói: "Anh Nam, anh... Anh thật quá đáng!"

"Mộng Mộng, tụi mình đi thôi!" Ninh Y kéo Cư Mộng rồi lướt qua Lộ Hứa Nam, đi về phía trước.

"Đi, đi, vội vàng đi trước để rửa tay, xui quá!"

Ha, xui? Rốt cuộc những năm qua là ai quấn lấy ai?

Lộ Hứa Nam chỉ cảm thấy huyệt thái dương của mình không ngừng nhảy lên, cũng không biết bị tiếng ù tai kia kí©h thí©ɧ hay bị Ninh Y chọc giận, anh nắm lấy cổ tay Ninh Y: "Cậu nói cái gì?"

Soạt...

Một âm thanh gần giống với âm thanh tuốt kiếm ra khỏi vỏ vang lên, Lộ Hứa Nam ngạc nhiên lẫn sợ hãi phát hiện, tiếng ù tai đã biến mất!

"Tôi không phản ứng cậu thì không được phép đi à? Tự nhiên cậu chửi người ta nhưng không cho người ta mắng cậu quá đáng à? Toàn bộ người trên thế giới đều là mẹ cậu chắc?"

Ninh Y vặn cổ tay, giọng nói buồn bã: "Anh Nam, anh nắm đau quá! Huhuhu~ Rõ ràng anh kêu em im miệng trước, em nói xong rồi thì đi, anh kéo em lại làm gì?"

"Đậu mé! Tay sắp gãy! Buông móng chó của cậu ra!"

Lúc Lộ Hứa Nam nghe đối phương kêu đau là nới lỏng tay ngay lập tức, tròng mắt anh thấy trên cổ tay của Ninh Y có dấu tay màu đỏ, vô cùng nổi bật trên da thịt trắng nõn thì đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

Rõ ràng anh không dùng sức mà, sao lại đỏ rồi...

Ninh Y xoa cổ tay của mình, thảm thương nhìn Lộ Hứa Nam, tủi thân bảo: "Anh Nam, dù anh đối xử như thế với em nhưng anh yên tâm đi, em sẽ không nói cho chú Lộ đâu."

"Tức vãi! Tí nữa về tôi sẽ đến nhà cậu lượn một vòng, vô tình để chú Lộ thấy vết thương, sau đó sẽ vô tình nói cho chú ấy là do cậu gây ra, xem xem chú Lộ có mắng chết cậu không! Hừ!"

"Cậu!" Lộ Hứa Nam không nhịn được mà tiến lên một bước lại bị Phương Từ kéo tay.

Ninh Y hơi co rúm, kéo Cư Mộng rồi xoay người rời đi.

"Đúng là chó Lộ! Hôm nay bị bệnh chó dại rồi hả?"

"Toang, chậm trễ nãy giờ, có ảnh hưởng tới cốt truyện không nhỉ? Mộ Vãn Tình sẽ không bị cướp hết ráo rồi chứ? Không được, mị phải đến hẻm xem sao."

Cốt truyện là có ý gì? Mộ Vãn Tình lại là ai?

Lộ Hứa Nam nhìn bóng lưng của Ninh Y, gương mặt nặng nề như nước.