Thời điểm nhìn thấy Trương Khoan, Vi Dịch Kiệt tựa như gặp được cứu tinh.
Sau một đêm ôn tồn kia, ngày hôm sau tỉnh lại Vi Dịch Kiệt liền phát hiện trên cổ chính mình có một khóa xích hình chữ nhật khóa cậu trên giường. Cậu cảm thấy chính mình tựa như gia súc, bị hoàn toàn khóa ở trong phòng. Mấy ngày nay, cậu đã rất nghe lời thuận theo, cậu thậm chí còn đối Hàn Vĩ sinh ra một chút tốt cảm, chính là hết thảy đều bởi vì cái xích này tiêu diệt, Hàn Vĩ cũng không có
giải thích.
Sau ngày đó Hàn Vĩ rất ít khi xuất hiện, mỗi lần xuất hiện cũng chỉ là ôm Vi Dịch Kiệt ngủ, cũng không có làm chuyện gì.
Vi Dịch Kiệt không hiểu mục đích của Hàn Vĩ, cũng không muốn mở miệng hỏi nhiều. Tuy
phạm vi hoạt động trở nên nhỏ, nhưng ít nhất không gây khó khăn cho cậu ôn thi.
Khi Trương Khoan xuất hiện nói là đến giúp cậu, Vi Dịch Kiệt dễ dàng liền tin…
“Hàn Vĩ, cậu yêu tôi không?”
Hạ Tử Kiệt dựa lên bả vai Hàn Vĩ ngồi trên đùi hắn, làm nũng nói.
“Yêu, tôi đương nhiên yêu.”
“Tôi hỏi lại cậu một lần cuối cùng, nam nhân kia cậu thật sự đã đuổi hắn đi sao?”
“Cậu vì cái gì để ý hắn như vậy?”
“Tôi nói rồi, đồ vật của tôi này nọ không thể cùng người khác dùng chung.”
“Bầu bạn cũng không được?”
“Hàn Vĩ! Cậu!”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu bất quá
coi trọng tôi là vì mặt cùng Hàn Du bộ dạng có vài phần tương tự mà thôi! Lúc làm cậu mấy lần có thể kêu chuẩn tên của tôi?”
Hàn Vĩ đẩy Hạ Tử Kiệt đang ôm chính mình
ra, lại bị Hạ Tử Kiệt gắt gao ôm lấy.
“Cậu để ý sao? Cậu ngay từ đầu không phải nên biết sao? Cậu căn bản không biết tôi đã thực cố gắng thử quên đi Du ca.”
Hạ Tử Kiệt điềm đạm đáng yêu khóc lên, Hàn Vĩ cũng không tính toán.
“Quên? Cậu như thế nào có thể coi tôi là vong được!”
“Hàn Vĩ, giúp tôi… Tôi cần cậu giúp
ta, chỉ cần cậu toàn tâm toàn ý với tôi, tôi
thật sự sẽ cố gắng quên Du ca.
Nhiều năm như vậy, tôi rất rõ ràng, Du ca đã chết, anh ấy sẽ không nói chuyện với tôi nữa, sẽ không nở nụ cười với tôi, anh ấy thậm chí sẽ không chỉ trích lỗi của tôi nữa. Nhưng cậu là rõ ràng
a, anh ấy không làm được những gì cậu đều có thể làm cho tôi,
không phải sao?”
Những năm gần đây sau khi Hàn Du mất, Hàn Vĩ lần đầu tiên nghe Hạ Tử Kiệt thản nhiên thừa nhận chuyện Hàn Du đã chết như vậy, Hàn Vĩ rốt cục nhuyễn hạ tâm. Hắn do dự một chút, rốt cục vẫn là đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hạ Tử Kiệt.
“Hôn tôi.”
Hạ Tử Kiệt nói, Hàn Vĩ liền chủ động hôn hắn, sau đó xoay người đem hắn áp lên giường.
“Nhớ rõ nhất định phải mang mũ, bằng không phiền toái lại là tôi.”
Cùng Hạ Tử Kiệt làm, luôn không tự nhiên như vậy.
Trở về nhà ở trường học, Hàn Vĩ ở trong phòng Vi Dịch Kiệt phát hiện xích bị người chém đứt, sách của cậu rơi dưới đất, trong phòng một người cũng không có.
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Hàn Vĩ, phản ứng đầu tiên của hắn là gọi điện cho Hạ Tử Kiệt.
“Cậu đem hắn đi đâu?”
“Hắn? Hắn là ai?”
“Cậu không cần giả ngu!”
“Cậu không cần lo lắng, cậu nếu không tha đắc tôi liền giúp cậu xử lý.”
“Cậu nói cái gì?!”
“Cậu đúng là đau lòng cho hắn, cậu yên tâm đi, hắn không có chuyện gì,
người gặp chuyện không may là Đào Mộng Lâm, tên Trương Khoan chết tiệt kia cư nhiên giúp nam nhân kia không để ý tới Đào Mộng Lâm sống chết. Chẳng lẽ mị lực của nam nhân kia thật sự lớn như vậy? Các người một đám vì hắn, người trong lòng mình cũng có thể không cần.”
“Cậu nói cái gì? Đào lão sư làm sao vậy?”
“Cậu còn nhớ câu lạc bộ lần trước tôi dẫn đến chứ?”
Nghe vậy, Hàn Vĩ phẫn nộ lao ra cửa chạy đi.
Hàn Vĩ không nghĩ nhiều lái xe thẳng đến nhà trọ cũ nát của Trương Khoan, căn nhà kiểu cũ lâu năm
thiếu tu sửa có vẻ thấp bé ẩm ướt, đi trên cầu thang còn có thể nghe đến tiếng cota két, đây là nơi ở của Trương Khoan.
Đứng trước cửa phòng Trương Khoan, Hàn Vĩ thuận thuận khí, bình tĩnh gõ cửa, người mở cửa chính là một lão bà gần tám mươi tuổi.
“Là A Vĩ sao?” Trương bà híp mắt cách cửa sắt nhìn người ngoài cửa.
“Trương bà, A Khoan có ở nhà không?”
“Nó a, buổi sáng đi ra ngoài vẫn chưa về, cháu tìm nó có chuyện gì không? Cháu cứ nói với ta, ta giúp cháu chuyển lời lại cho nó.”
“Cháu có chuyện quan trọng nhất định phải trực tiếp nói, cháu có thể đi vào chờ anh ta trở về được không?”
“Ta mới vừa dọn dẹp nhà, thực sự bừa bộn, có chuyện gì vẫn là ngày mai đi a.”
“Cháu nhất định phải đợi anh ta mới thôi, Trương bà không cho cháu vào cháu sẽ chờ ở cửa.”
“Này…” Trương bà lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Bà, bà không cần phải xen vào, cháu sẽ đứng ở đây chờ A Khoan, chờ đến khi anh ta xuất hiện mới thôi.” Hàn Vĩ nói cố ý hướng phòng ở la lớn.
Chỉ chốc lát, liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Bà, cháu nghĩ không cần trốn.” Người nói chính là Vi Dịch Kiệt.
“Tiểu Vi, cháu…”
“Bà, cám ơn bà quan tâm.”
Trương bà bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở cửa sắt sau đó đi vào trong phòng.
“Anh không có… chuyện gì chứ?”
Hàn Vĩ vừa vào cửa liền tiến lên ôm lấy Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt cuống quít lui về
phía sau từng bước sau đó lắc lắc đầu cùng với khuôn mặt mếu.
“A Khoan đâu?”
Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt chỉ vào một căn phòng.
“Đào… lão sư anh ấy…”
“Tôi không biết lại như vậy…”
Hàn Vĩ không nhiều lời vén rèm lên đi vào phòng, cảnh tượng trong phòng cũng không giống như hắn tưởng tượng.
Chỉ thấy Trương Khoan trán bị thương, trên đầu còn quấn đầy băng gạc, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, Đào Mộng Lâm bình yên vô sự ngồi ở trên giường chăm sóc Trương Khoan. Hàn Vĩ nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“A Khoan bị như thế nào?”
“Toàn thân nhiều chỗ gãy xương, nội tạng vỡ…” Đào Mộng Lâm vẻ mặt khổ sở nhìn Trương Khoan nằm trên giường.
“Tại sao không đi bệnh viện?”
“Đi, rồi trở về, chúng tôi không có tiền.”
“Không có tiền vì cái gì còn không nguyện gặp tôi?”
“Những kẻ có tiền như các người có gì đặc biệt hơn người? Vì cái gì người nghèo chúng tôi sẽp bị các người vũ nhục cùng tra tấn? Chúng ta cũng là có tự tôn! Chúng tôi tâm cũng là thịt lớn lên, chúng tôi
bị thương cũng sẽ cảm thấy đau.”
Đào Mộng Lâm luôn luôn ôn hòa như nước nổi điên quát to lên về phía Hàn Vĩ, Hàn Vĩ dùng sức ngăn anh lại.
“Tôi
biết lần này Hạ Tử Kiệt làm quá phận, anh không cần suy nghĩ nhiều quá, có chuyện gì tôi sẽ giúp các anh.”
Đào Mộng Lâm không thèm nói lại, nhâm Hàn Vĩ đưa hắn ôm vào trong ngực. Lúc này đây, hắn có lẽ thật sự nên đối Hạ Tử Kiệt hết hy vọng.
Đưa Trương Khoan vào bệnh viện, Hàn Vĩ dẫn Vi Dịch Kiệt về nhà, Vi Dịch Kiệt vẫn không nói được một lời.
“Người tên Hạ Tử Kiệt có phải hay không rất xấu?” Vi Dịch Kiệt rốt cục mở miệng nói câu đầu tiên lại làm cho Hàn Vĩ giật mình.
Nhìn bóng dáng Vi Dịch Kiệt đơn độc ngồi ở bên giường, Hàn Vĩ đi qua ôm lấy lưng cậu.
“Không, người xấu kỳ thật là tôi. Mấy ngày nay, cổ rất đau phải không?”
Hàn Vĩ nói xong hôn lên yết hầu của Vi Dịch Kiệt.
“Tôi đã nghĩ, vì sao người nghèo lại nhất định bị người giàu có ức hϊếp? Tôi vẫn suy nghĩ tôi rốt cuộc làm sai cái gì? Rõ ràng… Rõ ràng… xuất thân của tôi cũng tốt, nhưng ở trong mắt mọi người, sự ra đời của tôi cũng trở thành một tội tày trời, tôi
làm sai cái gì? Có phải sự sống của tôi là sai lầm? Vì cái gì tôi cuối cùng là lần lượt nhấm nháp quả đắng do chính mình mang lại thế này.”
Hàn Vĩ không thể lý giải cảm xúc đột nhiên phát ra của Vi Dịch Kiệt như
vậy, hắn chỉ biết là hiện tại Vi Dịch Kiệt thực yếu ớt.
“Nếu có thể, tôi muốn bảo vệ anh.”
Đối với lời nói của Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt cương thân mình ngồi không có phản ứng.
“Mấy ngày nay, tôi đều nghĩ như thế nào mới có thể bảo vệ anh, bảo vệ mọi người. Nhưng tôi đã thất bại, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Vi Dịch Kiệt biết, Hàn Vĩ giải thích cho cậu cũng như cho Đào Mộng Lâm, cũng có cho Trương Khoan.
“Tôi… bất quá là một con chó của cậu để cậu nuôi dưỡng, không phải sao? Cậu không cần bảo hộ tôi, tôi chỉ muốn cậu trả ngọc cho tôi…”
“Anh đừng vọng tưởng!”
Hung hăng đánh gảy lời Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ dùng sức hôn cậu đem cậu đẩy ngã lên giường.
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào? Tôi… tôi… không bao giờ… muốn sống những ngày như vậy, tôi
không bao giờ… muốn ở cùng cậu nữa, tôi quá đau khổ.”
Vi Dịch Kiệt thống khổ nói xong lấy tay che mặt mình.
“Kỳ hạn hai năm không phải còn chưa tới sao? Anh đừng mong nhanh như vậy có thể tự do.”
“Buông tha tôi đi, cầu cậu.”
“Quá muộn.”
Hàn Vĩ nóng bỏng lại hôn Vi Dịch Kiệt, sau đó nhanh chóng bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người cậu.
…
Chỉ cần Tử Kiệt cùng Dịch Kiệt đứng cùng một chỗ sẽ không có ai phân biệt được ai là Tử Kiệt ai là Dịch Kiệt.
“Ca ca là Tử Kiệt, đệ đệ là Dịch Kiệt. Tử Kiệt cùng Dịch Kiệt vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất trên thế giới.” Cậu còn nhớ rõ trước đây, mẫu thân thường xuyên nói như vậy.
“Tử Kiệt đi theo cha, Dịch Kiệt đi theo mẹ, cuộc sống chúng ta từ nay không còn quan hệ.” Cậu cũng nhớ rõ, thời điểm phụ thân cùng mẫu thân ly hôn, mẫu thân nói như vậy.
Sau đó, cậu vẫn đi theo phụ thân, nhìn phụ thân chưa gượng dậy nổi, nhìn phụ thân say rượu thành nghiện, vì thế cậu còn nhỏ đã bắt đầu học an ủi phụ thân. Cậu cố gắng, phụ thân rốt cuộc cũng thoát khỏi đau buồn, một lần nữa là phụ thân chăm sóc cho cậu, phụ thân mỗi tối đều âu yếm đứa con nhỏ.
Năm mười tuổi kia là một năm mưa tới đặc biệt sớm, đệ đệ song sinh nhiều năm không gặp lại xuất hiện ở phòng cậu.
“Ca ca, cứu em! Em chán ghét ở nông thôn! Chán ghét người đàn ông nông thôn họ Vi kia! Cũng chán ghét mẹ!”
Quần áo trên người đệ đệ bẩn rách, còn bị mưa gió làm ướt hết, cậu đau lòng, ôm đệ đệ song sinh giống mình như đúc vào lòng, không ngừng an ủi.
“Dịch Kiệt không phải sợ, ca ca sẽ vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn bảo vệ em.”
Đêm hôm đó cậu lén dẫn đệ đệ trốn từ nông thôn lên đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, sau đó cùng đệ đệ ôm nhau nằm trên giường lớn ấm áp.
“Ca ca là Tử Kiệt, đệ đệ là Dịch Kiệt, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ
tốt.”
Đệ đệ không ngừng lặp lại những lời này, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cậu bắt đầu cùng đệ đệ không ngừng trao đổi thân phận xuất hiện ở nhà, phụ thân quá bận rộn công tác thủy chung không phát hiện, cho đến khi mẫu thân từ nông thôn tìm lên.
“Ca ca, em không muốn trở về! Em phải vĩnh viễn ở cùng anh!”
Ngày mẫu thân tìm tới, đệ đệ ôm lấy thắt lưng cậu đau khổ cầu xin.
“Chúng ta bỏ trốn đi, trốn tới nơi bọn họ không thể tìm thấy, khi đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Cậu nói xong liền dẫn theo đệ đệ trốn đi từ Hạ gia.
Nhưng không có tiền không thức ăn bọn cậu căn bản không đi xa, cuối cùng kiệt sức trốn vào một hầm trú ẩn từ chiến tranh.
Khi lạnh khi đói bọn họ đều gắt gao ôm nhau, nhưng vẫn không thể thay đổi chuyện cậu và đệ đệ ngày cành suy yếu.
“Ca ca, em muốn ăn cái gì, em muốn trở về.” Đệ đệ bắt đầu không ngừng khóc.
“Ca ca, em không muốn chịu cảnh đói khổ khốn cùng. Em muốn quay về nhà ba ba, ca ca, ca ca…“
Ngay khi đệ đệ khóc không ngừng, bên ngoài
hầm trú ẩn đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cậu dùng hết cuối cùng một chút khí lực chạy ra hầm trú ẩn tìm người xin giúp đỡ.
Thời điểm tỉnh lại, cậu cùng đệ đệ đều nằm ở trên giường bệnh trong bệnh viện, đệ đệ ngay giường bên cạnh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mặt đệ đệ không có một chút huyết sắc, cậu cảm thấy đau lòng vô cùng.
“Con… là Tử Kiệt hay Dịch Kiệt?”
Cậu cùng đệ đệ rất giống, ngay cả cha mẹ cũng không thể nhận ra. Nghe câu hỏi của phụ thân, cậu nhìn đệ đệ vẫn hôn mê bất tỉnh bên cạnh.
“Con không phải Tử Kiệt, con là Dịch Kiệt.”
Từ khi đó, tên của cậu đã trở thành Vi Dịch Kiệt, không lâu sau, cậu đi theo mẹ về nông thôn.
Vô luận nhiều năm trôi qua, cậu vẫn còn nhớ rõ lúc cậu cùng đệ đệ nắm tay nhau đi dưới ánh hoàng hôn, bọn họ không ngừng nói, “Ca ca là Tử Kiệt, đệ đệ là Dịch Kiệt, chúng ta vĩnh viễn là huynh đệ tốt.”
Mặc kệ là Tử Kiệt là Dịch Kiệt, cậu chỉ hy vọng có thể làm cho đệ đệ hạnh phúc…
(Hoàn thượng bộ)