Quyển 2 - Chương 1

“Nè, A Vĩ, con thật lâu không về nhà, gần đây đều ở trường học vì cái gì?”

“Cuộc thi tháng chín sắp đến, con phải tập luyện.”

“Con thật đúng là… Lam Hinh nha đầu này ngày hôm qua lại thăm mẹ, mua cho mẹ một cái áo khoác, con xem xem nó vẫn chưa làm đám cưới mà đã đối tốt với mẹ ngư vậy, luôn dành thời giờ đến thăm mẹ, mua này mua kia, thật sự là rất khó có được một cô gái tốt a. Từ nhỏ cũng cũng chỉ có nó không chê chúng ta không phải mẹ con ruột…”

“Mẹ, yên tâm con nhất định sẽ đối tốt với Lam Hinh.”

“Con không tốt hảo đối nó, mẹ nhất định không để yên cho con. Tuy rằng Lam Hinh là chạy không thoát khỏi con, (ý là sớm muộn cũng cưới nhau í), cha con lại phải tại đầu tháng tổ chức cho các con tiệc đính hôn, ông ấy thật đúng là.”

“Tiệc đính hôn?”

“Đúng vậy, cha con không nói với các con sao? Ông ấy còn nói muốn làm thật long trọng, tốt nhất làm cho tất cả mọi người đều biết.” Mẹ Hàn Vĩ nói lử đầu dây bên kia khanh khách cười.

“Ông ấy còn không có nói qua cho mẹ, hiện tại đã trễ, mẹ đi ngủ.”

“A Vĩ con sớm một chút nghỉ ngơi đi, cuối tuần này rảnh về nhà xem.”

“Đã biết, mẹ, ngủ ngon.”

Hàn Vĩ cúp điện thoại, đi vào phòng ngủ, nam nhân nằm trên giường toàn thân trần trụi, như toàn thân Hàn Vĩ đang leo trên giường ôm lấy lưng nam nhân kia.

“Anh đã ngủ chưa?”

“Rồi…” Nam nhân thanh âm mơ mơ màng màng, tựa hồ là bị Hàn Vĩ đánh thức.

Hàn Vĩ cũng không tính toán để cho nam nhân tiếp tục ngủ, vì thế không ngừng ở cổ cậu cọ xát hôn, hai tay cũng chi ở nách cậu sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng mà đùa bỡn núʍ ѵú nam nhân đích.

“Không, không cần… Tôi muốn ngủ… ân!”

Không đợi nam nhân nói xong, Hàn Vĩ liền chuyển qua hung hăng hôn trên thân thể cậu.

“Cho tôi làm thêm một lần đi.”

Hàn Vĩ không chút khách khí đưa tay vói vào mật huyệt nam nhân vẫn đang thấp hoạt mềm mại, tùy ý lấy tay làm một hồi, Hàn Vĩ đem phân thân chính mình đỉnh ở huyệt khẩu, một cái động thân, thấp hoạt đích dũng đạo đã đem hắn gì đó toàn bộ nhét vào.

Hàn Vĩ đem nam nhân trở mình dựa lên thành giường, sau đó chính mình bao trùm ở trên thân nam nhân bắt đầu rồi mãnh lực làm.

“A a… a…” Nam nhân phát ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn.

Hàn Vĩ dục hỏa lại tăng vọt, không ngừng tăng nhanh tốc độ, đồng thời tay cũng cầm phân thân của nam nhân bắt đầu ma sát.

Bị nam nhân vách ngăn lửa vây quanh khiến mất hồn tư vị, Hàn Vĩ nhắm hai mắt lại hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ rong ruổi trong thân thể của nam nhân.

Lần sáp nhập cuối cùng, Hàn Vĩ cùng nam nhân đồng thời bắn ra.

Bắn xong, Hàn Vĩ không có rút phân thân ra, ghé vào trên thân nam nhân cùng hắn đang thở dốc hưởng thụ dư vị.



Ngày cuối tuần, Vi Dịch Kiệt thật sự thoải mái, bởi vì Hàn Vĩ vẫn lôi kéo cậu ‘vận động’ trên giường đã đi mất.

Giữa trưa, Đào Mộng Lâm lại đến kèm cậu học. Từ sau khi Trương Khoan mạo hiểm tính mạng không màng nguy hiểm cứu anh ra khỏi quán bar đồng tính luyến ái kia, anh một nửa là xuất phát từ tuyệt vọng, một nửa là xuất phát từ áy náy nên chiếu cố Trương Khoan vì anh mà bị thương. Sau khi thân thể Trương Khoan khôi phục xuất viện, Đào Mộng Lâm liền đến ở cùng Trương Khoan.

Tuy rằng Đào Mộng Lâm tốt nghiệp trường sư phạm nhưng không có đi học giáo mà đã bắt đầu dạy, toàn bộ thời gian anh đều ở bên cạnh Hàn Du.

Hạ Tử Kiệt, người anh yêu rất nhiều năm nhưng lại toàn mang đến thương tổn. Năm đó Đào Mộng Lâm ở cùng Hàn Du, chính là xuất phát từ thương tiếc cùng đồng tình, Hạ Tử Kiệt tùy hứng vô lý kia mới là đối tượng làm cho anh rung động, nhưng Hạ Tử Kiệt trong mắt chỉ có một người tên Hạ Du.

Cái chết của Hàn Du thật sự là chuyện ngoài ý muốn.

Mùa xuân năm ấy sau giờ ngọ, ánh nắng tươi sáng, hoa nở trong đình viện lý thật tươi đẹp. Hàn Du đột nhiên nói muốn hái một hoa hồng đưa cho Đào Mộng Lâm, Đào Mộng Lâm không ngăn cản ngược lại còn giúp anh rời xe lăn đi, chậm rãi đi vào bụi hoa.

Đi vài bước cảm thấy trái tim có chút không thể Hàn Du nói phải dừng lại nghỉ ngơi, vì thế Đào Mộng Lâm liền giúp anh ngồi xuống ở bụi hoa nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời dịu nhẹ, hương hoa thích ý sau giờ ngọ, Đào Mộng Lâm cùng Hàn Du ôm nhau nằm ở bụi hoa.

“Em nghĩ thời gian còn lại của em thật sự không nhiều lắm.”

“A Du em đừng nói như vậy, tất cả mọi người tin tưởng em sẽ khỏe lên, bá phụ vẫn cố gắng tìm cho em người hiến tim.”

Hàn Du mỉm cười lắc lắc đầu.

“Em gần đây thường xuyên nghĩ thế giới bên kia là thế như nào? Là đen tối không tiếng động, hay là đa sắc như bây giờ? Nề hà kiều thượng tam sinh thạch bạn có không theo giúp em.”

“A Du em ở nói bậy bạ gì đó.”

“Mộng Lâm em sợ, sợ về sau sẽ không còn được gặp lại anh…”

Hàn Du nói xong ôm chặt Đào Mộng Lâm thân mình mảnh khảnh.

“Em sẽ không có việc gì.”

“Mộng Lâm, anh đi theo em đi, anh đi cùng em, như vậy en sẽ không sợ hãi, sẽ không tịch mịch.”

Hàn Du nói xong bắt đầu liều mạng dán chặt miệng mình lên miệng Đào Mộng Lâm, Đào Mộng Lâm ngay từ đầu cũng không có phản ứng lại đây là Hàn Du đang làm cái gì, chính là càng ngày càng nhiều viên thuốc bị Hàn Du (phần này QT ghi Hàn Vĩ, mà tớ nghĩ HV thì xuất hiện tđn ở đây được, nên tớ sửa lại nhé) nhét vào miệng Đào Mộng Lâm, Đào Mộng Lâm có không dự cảm chẳng lành, anh ra sức đẩy Hàn Du.

Thân thể Hàn Du vốn suy yếu căn bản không chịu nổi lực đẩy mạnh như vậy của anh, chỉ chốc lát đã bị Đào Mộng Lâm đẩy ra. Đào Mộng Lâm chỉ cảm thấy thực sợ hãi, anh muốn chạy trốn, chính là khi anh đứng dậy đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó trước mắt tối sầm liền ngất đi.

Ba ngày sau, Đào Mộng Lâm mới từ trong bóng đêm tỉnh lại, mặt Hạ Tử Kiệt tái nhợt hé ra ở bên giường nhìn anh.

“Đào lão sư, từ nay về sau anh được tự do.” Hạ Tử Kiệt nói như vậy.

Chính là sau ngày đó, anh lại lâm vào bên trong thống khổ vô tận.

Anh rõ ràng biết Hạ Tử Kiệt không thương anh, thậm chí còn cho rằng là do anh hại chết Hàn Du, chính là bởi vì yêu, anh vẫn ở bên cạnh Hạ Tử Kiệt, mặc kệ Hạ Tử Kiệt chưa từng thật sự đối anh sống khá giả.

Lại thấy được người con trai này, anh cảm thấy rất giống, quả thực rất giống. Thế giới này có một người giống Hạ Tử Kiệt đến thế chỉ có thể có một.

“Tôi lần trước đã nghĩ, cậu có phải là Hạ Dịch Kiệt?”

Vốn Vi Dịch Kiệt đang chuyên chú đọc sách nghe vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Đào Mộng Lâm.

“Tôi tên là Vi Dịch Kiệt.”

Vi Dịch Kiệt đem ánh mắt quay lại trên sách giáo khoa..

“Cậu sửa lại họ?”

Vi Dịch Kiệt gật gật đầu.

“Cậu còn nhớ tôi không? Tôi trước kia vẫn ở tại Hàn gia, sau lại làm gia sư cho người con cả của Hàn gia. Anh em các cậu trước đây tôi còn dẫn đi chơi.”

Nghe Đào Mộng Lâm nói như vậy, Vi Dịch Kiệt có chút ấn tượng, vì thế gật gật đầu.

“Cậu cùng mẫu thân cậu rời đi lúc mới 4 tuổi, tôi còn nghĩ chắc cậu không nhớ rõ tôi.”

Đào Mộng Lâm đương nhiên không biết Vi Dịch Kiệt kỳ thật cho đến khi 10 tuổi mới rời khỏi Hạ gia.

“Lúc cậu rời đi Hàn Vĩ còn chưa sinh ra, cậu ta cũng không biết con của Hạ gia là song bào thai huynh đệ. Cậu ta hiện tại biết thân phận của cậu không?”

Vi Diệt không nói gì lắc lắc đầu.

“Cậu không tính cho cậu ta biết sao?”

Vi Dịch Kiệt tiếp tục lắc lắc đầu.

“Cậu cùng Hàn Vĩ là như thế nào nhận thức? Quan hệ của cậu với cậu ta không chỉ… mà còn tinh khiết đi?”

Đào Mộng Lâm vẻ mặt nhìn thấu hết thảy biểu tình, làm cho Vi Dịch Kiệt không được tự nhiên đứng lên.

“Có thể đừng nói những chuyện này nữa được không?”

“Cậu tự nguyện sao?” Đào Mộng Lâm tựa hồ không có ý định đình chỉ đề tài này.

“Ân.” Vi Dịch Kiệt lên tiếng.

“Tôi không phải cố ý vẫn nhắc tới Hàn Vĩ, có lẽ cậu không muốn nghe, nhưng tôi là cảm thấy vẫn phải nhắc nhở cậu tuyệt đối không nên yêu Hàn Vĩ, ngàn vạn lần không được cùng cậu ta có tình cảm sẽ tốt hơn.”

Nghe vậy, ánh mắt Vi Dịch Kiệt có chút ảm đạm.

“Tôi đã biết. Còn anh? Anh hận Tử Kiệt không?”

Lần này là Đào Mộng Lâm vẻ mặt ảm đạm quay đầu đi không dám đối mặt Vi Dịch Kiệt, dù sao người trước mặt cũng là đệ đệ của Hạ Tử Kiệt.

Nghĩ đến đây, Đào Mộng Lâm không khỏi rùng mình.

Hạ Tử Kiệt chẳng lẽ không nghĩ người rất giống hắn là đệ đệ của hắn? Nếu Hạ Tử Kiệt trong lòng hiểu được đối lại phải như vậy đối đãi chính mình đích đệ đệ, như vậy Hạ Tử Kiệt chẳng phải là so với ác ma còn đáng sợ hơn?

Chính là này nam nhân này cái gì cũng không biết đi, bởi vì Trương Khoan khẳng định là không nói rằng anh ta muốn dùng cậu đi đổi với Đào Mộng Lâm, mà ngày đó Trương Khoan cứu Đào Mộng Lâm ra sau cũng không có nói rõ sự tình. Cho nên Vi Dịch Kiệt chỉ biết Hạ Tử Kiệt bức bách Đào Mộng Lâm biểu diễn ở quán bar đồng tính đó.

“Không cần nhắc về người tên Hạ Tử Kiệt này.”

Đào Mộng Lâm là vì chính mình, cũng là vì Vi Dịch Kiệt.

Sau khi tiễn Đào Mộng Lâm, Vi Dịch Kiệt trong lòng có chút loạn, đọc sách không vào cậu đành phải ngồi trên sofa ở phòng khách xem TV.

Thẳng đến hơi mườn một giờ rưỡi tối, nghe thấy cái âm thanh chìa khóa mở cửa, Vi Dịch Kiệt nhìn về phía đại môn, chỉ chốc lát sau cửa mở, Hàn Vĩ hai tay chống lên khung cửa, cúi đầu lung lay một chút sau đó mới đi vào rồi đóng cửa lại.

Hàn Vĩ vừa vào không liếc mắt qua Vi Dịch Kiệt một cái, chỉ thấy hắn lắc lư đi qua phòng khách vào phòng tắm, không bao lâu chợt nghe gặp trong phòng tắm truyền đến âm thanh nôn mửa. Vi Dịch Kiệt có chút ngồi không yên, tắt TV đi vào phòng tắm.

Vi Dịch Miệt đi vào liền thấy Hàn Vĩ ghé mặt ngay bồn cầu, lưng thỉnh thoảng lại cao thấp phập phồng. Vi Dịch Kiệt đi qua, nhẹ nhàng giúp hắn vỗ lưng.

Vừa tới gần, Vi Dịch Kiệt đã nghe dày đặc mùi rượu cùng nôn.

Hàn Vĩ phát hiện Vi Dịch Kiệt tới gần nhanh đem cậu đẩy ra, sau đó dội nước.

“Anh đừng ở trong này, mau tránh ra.” Hàn Vĩ thanh âm có chút khàn khàn.

“Tôi sẽ đi ra ngoài.”

Vi Dịch Kiệt cũng không tính ở lại lâu, thật sự xoay người đi, lần này Hàn Vĩ tựa hồ không tha được, vì thế nhanh xoay người sang chỗ khác muốn nắm lấy Vi Dịch Kiệt. Chính là hắn cương trực đứng dậy liền cảm thấy một trận mê muội, thân mình không xong sẽ ngã về phía trước thật đi.

Trong nháy mắt, Vi Dịch Kiệt vốn chuẩn bị rời đi lại quay đầu lại đỡ lấy thân mình Hàn Vĩ.

“Xem ra hôm nay tôi thực uống rượu.” Hàn Vĩ tự giễu nói.

“Người uống rượu sẽ không thừa nhận mình say, cho nên cậu còn thực thanh tỉnh.”

Hàn Vĩ cười lắc lắc đầu.

“Tôi thật sự say, cũng mệt mỏi, anh đừng đi được không?”

“Nhưng…”

“Anh tắm rửa không?”

Tay Hàn Vĩ đột nhiên vói vào vạt áo Vi Dịch Kiệt, sau đó hướng lên trên lạp rất giống tư thế giúp cậu cởϊ qυầи áo.

“Tôi đã tắm rồi.”

Vi Dịch Kiệt cố gắng kéo quần áo chính mình, không cho Hàn Vĩ cởi.

“Tắm lại một lần có làm sao?”

Hàn Vĩ nói xong hôn Vi Dịch Kiệt, thừa dịp cậu chưa chuẩn bị tiếp tục đưa quần áo cậu quần áo hướng lên trên.

“Cậu vẫn là tự mình tắm đi.”

Vi Dịch Kiệt rốt cục nhịn không được đẩy Hàn Vĩ một phen, trước đây cậu tuyệt đối không thể địch lại Hàn Vì, nhưng hôm nay cậu vô dụng nhiều ít lực đã đem Hàn Vĩ đẩy ngã trên mặt đất. Hàn Vĩ bị đẩy ra cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chính là nhắm mắt lại dựa vào tường ốp gạch men lạnh như băng.

“Cậu không sao chứ?” Vi Dịch Kiệt lo lắng Hàn Vĩ có phải hay không hôn quá khứ, không khỏi thật cẩn thận nhìn Hàn Vĩ trên mặt đất hỏi.

Hàn Vĩ không nói gì, dựa vào tường nhẹ nhàng lắc đầu, phản ứng này của Hàn Vĩ làm cho Vi Dịch Kiệt nhất thời không biết làm sao

“Dịch Kiệt, giúp tôi đi.”

Nghe Hàn Vĩ gọi đích tên cậu, Vi Dịch Kiệt cả kinh một chút, suy nghĩ một mảnh hỗn loạn.

“A?” Vi Dịch Kiệt phát ra không rõ cho nên đơn độc âm tiết.

“Giúp tôi tắm rửa a, tôi thật sự có điểm trạm không được.”

“A!” Lần này, Vi Dịch Kiệt phát ra chính là kinh dị đơn độc âm tiết.

“Chẳng lẽ anh còn có thể thẹn thùng sao? Tôi nói cho anh, bao nhiêu người mơ ước thân thể bổn thiếu gia… Ngoại trừ anh, người khác đừng nghĩ chạm vào bổn thiếu gia, ngay cả nhìn tôi cũng không cho đâu!” Hàn Vĩ nói, thoạt nhìn tựa như một tiểu hài tử đáng yêu.

Vi Dịch Kiệt biết, Hàn Vĩ thật sự say, nếu không sẽ không có biểu hiện đáng yêu như bây giờ.

Vi Dịch Kiệt không khỏi bật cười, đi đến ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Vĩ, bắt đầu giúp hắn cởi bỏ quần áo trên người. Tây trang này vừa thấy chỉ biết là hơn mười vạn đích sa hoa hóa, chính là bị ướt nên bết lại trên người, đã muốn có chút nhăn biến hình.

Cảm nhận được động tác của Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ lộ ra nụ cười hà lòng, nhuyễn thân mình giúp Vi Dịch Kiệt cởϊ qυầи áo của hắn.

Nếu nói Vi Dịch Kiệt không khẩn trương không thẹn thùng thì đó là gạt người, dù sao cậu cùng nam nhân trước mắt từng có vô số lần thân thể cùng nhau tiếp xúc thân mật. Nếu nói ban đầu cảm giác đối với Hàn Vĩ này là hoàn toàn chán ghét, còn hiện tại cái nhìn của cậu đối Hàn Vĩ đã có chuyển biến vi diệu. Đồng tính luyến ái vẫn là lĩnh vực cậu không thể lý giải, cho dù trường kỳ cùng đồng tính có tính tiếp xúc, cậu cũng không cho rằng mình sẽ đi vào thế giới đồng tính luyến ái này. Đối với quan hệ với Hàn Vĩ mang tính chất bắt buộc này, có một ngày cậu nhận ra mình ngay cả chán ghét nó còn không còn. Tuy rằng không thích nhưng chính là không thể chán ghét, thậm chí cậu có khi còn có thể đối Hàn Vĩ tốt một chút, cùng Hàn Vĩ tái nhiều tiếp cận một chút, giống bằng hữu có cùng địa vị với Hàn Vĩ.

Đầu tiên cởϊ áσ khoác Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt bắt đầu cởi dây lưng của Hàn Vĩ. Hàn Vĩ vẫn là nhắm mắt lại, vẻ mặt ý cười mặc cậu làm. Vi Dịch Kiệt khẽ cắn môi, rút dây lưng ra, ném lên trên một đống quần áo cao, sau đó xoay người lại bắt đầu kéo khóa quần Hàn Vĩ, thời điểm kéo ra, qυầи ɭóŧ màu trắng liền loáng thoáng lộ ra. Lúc này Hàn Vĩ thoạt nhìn có chút gợi cảm, Vi Dịch Kiệt nuốt nước miếng, sau đó giúp Hàn Vĩ đem quần kéo xuống dưới, tiếp tục ở một bên đáp hảo.

Hàn Vĩ mặc một qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng ngồi dưới đất, qυầи ɭóŧ bó sát người buộc vòng quanh phần dưới của Hàn Vĩ ẩn ẩn hở ra hình dạng vật thể.

Vi Dịch Kiệt không tiếp tục cởϊ qυầи lót Hàn Vĩ, chính là kéo một cánh tay Hàn Vĩ đưa thân mình hắn lên, đem hắn đến bên bồn tắm lớn xong để hắn tiếp tục dựa vào tường nghỉ ngơi. Sau đó Vi Dịch Kiệt mở vòi hoa sen, bắt đầu tẩy rửa thân thể Hàn Vĩ.

“Còn qυầи ɭóŧ? Qυầи ɭóŧ vì cái gì không cởi?”

Đã bị Hàn Vĩ nghi ngờ, Vi Dịch Kiệt dừng động tác.

“Không cởi cũng không sao đi?”

“Là anh thẹn thùng? Anh thẹn thùng cái gì? Rõ ràng đều đã qua hai mươi, tuổi so với tôi còn lớn hơn, như thế nào lại như ông già thích nhăn nhó? Là nam nhân tựu giữ giòn điểm! Vật của tôi cũng chẳng phải anh chưa thấy qua sao? Đều bị thân thể của anh nhiệt tình nuốt vào nhiều lần như vậy, còn xấu hổ cái gì?”

Bản tính Hàn Vĩ lại lộ ra, Vi Dịch Kiệt cũng lười cùng hắn so đo, nắm lấy qυầи ɭóŧ hắn kéo xuống rồi ném sang một bên.

“Ngoan.”

Hàn Vĩ vươn tay cánh tay trụ cổ Vi Dịch Kiệt, đem cậu kéo qua sau đó dụng lực hôn cậu. Khí lực Hàn Vĩ giống như lại đột nhiên trở về, Vi Dịch Kiệt chỉ là bị hắn trụ liền cảm thấy một trận thiếu dưỡng khí. Vòi hoa sen cũng bởi vì động tác Hàn Vĩ mà đột nhiên mở ra, nước liền hướng về phía dưới dội xuống, làm cả người Vi Dịch Kiệt ướt.

Rốt cục được đến tự do Vi Dịch Kiệt, khó xử nhìn chính mình quần áo bị ướt nhẹp.

“Anh cũng cởi đi, đến tắm lại một lần.”

Hàn Vĩ tiếp tục chứa bộ dáng xụi lơ, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vi Dịch Kiệt. Vi Dịch Kiệt cảm thấy được có chút chịu không nổi ánh mắt hắn, vì thế thật sự bắt đầu thành thật cởϊ qυầи áo. Lúc Vi Dịch Kiệt cởi đương nhiên không nhìn thấy Hàn Vĩ lộ ra vẻ mặt chảy nước miếng như đói lang bàn.

Cởϊ qυầи áo phóng đi, Vi Dịch Kiệt mới bắt đầu một lần nữa giúp Hàn Vĩ tắm rửa, Hàn Vĩ vẫn đang một bộ dáng “tôi không có khí lực anh phải giúp tôi tăm” thư thái.

Tóc, tứ chi, thân thể nhất nhất tắm xong, đối với vậy dưới của Hàn Vĩ Vi Dịch Kiệt chậm chạp không hề động thủ. Vì thế Hàn Vĩ rốt cục nhịn không được, kéo tay Vi Dịch Kiệt trụ chính mình khố hạ gì đó.

“Nơi này rất trọng yếu nga.”

Hàn Vĩ càng quá phận bắt lấy tay Vi Dịch Kiệt cầm phân thân của mình, Vi Dịch Kiệt hơi cương một chút vẫn là nhận mệnh lệnh bắt đầu giúp Hàn Vĩ chà xát.

“Anh không cần lo lắng, đêm nay tôi thật sự sẽ không đối với anh như vậy.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng là tay Hàn Vĩ đã muốn nhiễu tới cái mông quang lõa của Vi Dịch Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve. Vi Dịch Kiệt không khỏi cảm thấy thẹn nhéo nữu thân mình, sau đó bắt lấy tay Hàn Vĩ không an phận.

“Ngồi lên.”

Hàn Vĩ cầm tay Vi Dịch Kiệt đưa cậu lạp hướng chính mình, chân cắm vào giữa hai chân, sau đó để cho Vi Dịch Kiệt ngồi trên đùi hắn.

Hai mông bị tách ra có một vật cứng chen vào giữa, Vi Dịch Kiệt có thể dự đoán đến kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.