Chương 93: Cô Dâu Đẹp Nhất

Đêm hôm đó, cả hai đều không ngủ…

Ôm nhau nằm cho tới khi trời rạng sáng, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng lên tiếng: “Lam Lam, dậy thôi… Chuẩn bị tới giờ rồi…”

Lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, em chủ động gọi chị thức dậy.

Nước mắt nàng lặng thinh chảy xuống cánh tay cô.

Từ hôm nay, mọi chuyện nhất định sẽ khác…

***

Ngô Cẩn Ngôn tự tay xuống bếp nấu bữa sáng cho cả hai. Mặc dù còn sớm, song bản thân cô vẫn muốn cùng nàng hoàn thiện bữa sáng cuối cùng này.

Tần Lam tắm xong bước ra. Vẫn giống như nhiều năm trước đây, một người trong bếp, một người đằng sau ôm chặt.

Ngô Cẩn Ngôn đối với cái ôm của nàng, toàn thân nhất thời run rẩy.

Áp chế không để bản thân lộ ra sơ hở, Ngô Cẩn Ngôn cười cười: “Chị chờ chút, mọi chuyện sắp xong rồi…”

Mọi chuyện sắp xong rồi…

Rốt cuộc phải hiểu thế nào đây?

***

Ngô Cẩn Ngôn chống cằm nhìn Tần Lam dùng bữa sáng.

Đáng tiếc, tới muỗng thứ hai, nước mắt nàng tiếp tục chảy xuống. Ồ ạt không có điểm dừng.

Ngô Cẩn Ngôn chậm rãi khép mi, từ trước tới giờ, cô vĩnh viễn không muốn thấy nàng khóc…

***

“Em đưa chị tới khách sạn.” Ngô Cẩn Ngôn có hỏi qua Vương Viện Khả về địa chỉ tổ chức tiệc cưới. Cô hướng Tần Lam mỉm cười: “Lam Lam, hôm nay em tự tay mặc váy cưới cho chị, nhé.”

Tần Lam nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Cảnh vật không ngừng chuyển động khiến nàng rơi vào những mơ hồ của riêng mình.

Con đường này hai người đã đi qua không biết bao nhiêu lần. Ngần ấy ngôi nhà, ngần ấy ngã tư cũng đều chứng kiến cho đoạn tình cuồng nhiệt của cả hai.

Nhưng Cẩn Ngôn, sao thế em? Vì sao cuối cùng kết cục của chúng ta lại đáng thương như thế này?

Càng đến gần thành phố X, bầu không khí trong xe càng trở nên ngột ngạt và chật chội.

“Lam Lam, tới rồi…” Ngô Cẩn Ngôn nhìn khách sạn lớn trước mặt. Thì ra đây chính là địa điểm khẳng định ngày người cô yêu trở thành cô dâu đẹp nhất.

Tần Lam nhìn thẳng vào mắt cô. Nàng mấp máy môi muốn nói gì đó… nhưng rốt cuộc chính mình cũng ngừng lại.

“Đi.” Ngô Cẩn Ngôn vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nàng. Sau đó vòng một vòng tự tay mở cửa ghế phụ.

Ngô Cẩn Ngôn nắm tay nàng bước vào đại sảnh. Bàn tay cô rất ấm, đó là điều nàng cảm nhận được cách đây nhiều năm.

Thì ra nhiều năm về sau, bàn tay cô không thuộc về nàng nữa…

Tần Lam tiếp tục không nói tiếng nào.

***

Hai người vừa tới nơi, người nhà Tần gia sớm đã bị sự mất tích của nàng làm cho gà bay chó sủa, náo loạn nguyên một đêm qua.

“Ông nội, chú Tần, cô Tần…” Ngô Cẩn Ngôn đem nàng nguyên vẹn hoàn trả cho mọi người. Giấu đi sự chua xót trong lòng, cô mỉm cười nói: “Hôm nay cháu tới đây… duy chỉ xin mọi người ân huệ cuối cùng… Đó là cho phép cháu được chứng kiến ngày Lam Lam mặc váy cưới…”

Tần Lực vốn còn muốn lên tiếng chất vấn Ngô Cẩn Ngôn vì sao lại đi cùng Tần Lam? Song Tiêu Khởi Thanh lắc đầu ý nhắc ông không cần hỏi.

Tiêu Khởi Thanh đạm mạc gật đầu: “Được.”

Tần lão gia tử vừa mới xuất viện không lâu, bởi vậy lát nữa sẽ đến sau.

“Tiểu Lam, mau vào phòng chuẩn bị thay đồ đi. Đợi một lúc nữa khách khứa tới sẽ bận rộn.”

Tần Lam đứng chết chân một chỗ. Ngô Cẩn Ngôn đành phải vỗ vỗ lưng nàng: “Đi nào.”

Nhìn bóng dáng hai người khuất xa, Tần Lực và Tiêu Khởi Thanh không hẹn mà đồng loạt thở dài.

Giá như Ngô Cẩn Ngôn là đàn ông thì tốt…

Chỉ là Tần gia định kiến quá lớn, người làm con cháu như họ không thể thay đổi…

***

Nhân viên trang điểm giúp Tần Lam điểm phấn dặm son.

Tới lúc thay y phục, Ngô Cẩn Ngôn lên tiếng mỉm cười: “Việc này để tôi làm.”

Nhân viên đắn đo một hồi, nhưng sau khi thấy sự trấn tĩnh trong đôi mắt cô, rốt cuộc cũng gật đầu rồi lui ra ngoài.

Ngô Cẩn Ngôn nhìn bộ giá y đỏ trước mặt, theo phong cách truyền thống, quả nhiên hợp với nàng.

“Lam Lam, chị xem này, không phải rất đẹp sao?” Ngô Cẩn Ngôn hướng nàng nhoẻn miệng cười, sau đó chậm rãi vươn tay cởi từng cúc áo trên người nàng. “Trước đây em luôn muốn tự tay giúp chị mặc đồ cưới, bây giờ rốt cuộc cũng có thể trở thành hiện thực rồi.”

Tần Lam lặng thinh để cô tùy ý.

Tần Lam vốn dĩ nước da đã trắng. Hôm nay còn mặc hỉ phục đỏ của tân nương, thậm chí trên môi cũng đánh son đỏ. Càng tôn lên khuôn mặt tinh xảo của nàng.

Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng hồi lâu, dường như đang cố gắng ghi tạc bóng hình này thật sâu vào trái tim…

Giá y thay xong xuôi, Ngô Cẩn Ngôn đem khăn voan trùm lên đầu nàng. Sau đó cũng chui vào cùng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Đại sảnh truyền tới tiếng cười nói náo nhiệt, sau đó dường như họ đang hướng vào phòng cô dâu.

Ngô Cẩn Ngôn mở mắt, bốn mắt nhìn sâu vào nhau. Cô cười: “Họ hàng khách khứa tới rồi, có vẻ như chị sẽ bận rộn. Cho nên… em ra ngoài chờ chị nhé.”

Vốn còn muốn đứng dậy rời đi, song nàng đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay cô.

Tần Lam vén khăn trùm đầu, Ngô Cẩn Ngôn cũng quay lại nhìn nàng.

Ánh mắt nàng hiện tại… muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu phần thê lương.

“Ngoan, hôm nay là ngày chị đẹp nhất…” Ngô Cẩn Ngôn áp chế sự run rẩy, chậm rãi gỡ tay nàng xuống.

Cô xoay người tiến ra khỏi cửa, cho tới khi đóng cửa lại, Ngô Cẩn Ngôn mới suy sụp ngồi bệt xuống đất…

Lam Lam, em xin lỗi. Xin lỗi chị, xin lỗi tình yêu của chúng ta…

***

“Cẩn Ngôn…”

Tiếng gọi sau lưng vang lên khiến Ngô Cẩn Ngôn dừng bước.

Xa Thi Mạn, Đàm Trác, Vương Viện Khả đồng loạt tiến lại gần cô.

“Muốn trốn đi?” Vương Viện Khả như thường ngày bộp chộp hỏi.

Ngô Cẩn Ngôn chột dạ lắc đầu: “Em…”

“Vì sao phải khổ sở như vậy?” Người thứ hai chất vấn là Xa Thi Mạn. “Rốt cuộc vẫn không đủ can đảm để giành cậu ấy…?”

“Không phải không đủ, mà là em không muốn tương lai của cả hai trở nên mù mịt.” Ngô Cẩn Ngôn đau đớn ôm chặt ngực trái. “Xa lão sư, Đàm tỷ, Vương tỷ… cảm ơn vì thời gian qua em đã gặp được mọi người. Lát nữa phiền mọi người nhắn với chị ấy, rằng Lam Lam, hôm nay chị ấy rất đẹp. Là cô dâu đẹp nhất…”

Thế nhưng đáng tiếc, cô dâu đẹp nhất… không phải là cô dâu của em…

Vương Viện Khả nước mắt chảy xuống.

“Cẩn Ngôn, vì sao phải hành hạ bản thân như vậy?”

“Ai cũng có lối đi của riêng mình.” Ngô Cẩn Ngôn lần lượt ôm lấy Xa Thi Mạn và Vương Viện Khả.

Đến phiên Đàm Trác, cả hai dừng lại nhìn nhau một hồi lâu.

Ngô Cẩn Ngôn chợt cười: “Đàm tỷ, ván cờ này… chúng ta đều thua trắng rồi.”

Chúng ta đều không có Lam Lam…

Đàm Trác mím chặt môi, vất vả lắm mới khàn khàn mở miệng: “Nhớ vì cậu ấy mà sống thật tốt. Đừng buông thả bản thân nữa.”

Ngô Cẩn Ngôn gật đầu: “Em sẽ coi như đây là câu nói tình cảm nhất mà chị dành cho em.”

Sau đó cô vòng tay ôm Đàm Trác, Đàm Trác cũng vỗ vỗ lưng cô.

Từ biệt mọi người, Ngô Cẩn Ngôn cố gắng khống chế đôi chân đang lảo đảo sắp ngã.

Ra tới cửa, cô ngoảnh đầu nhìn lại lần cuối…

Lam Lam, xin hãy là một cô dâu hạnh phúc.

***

Đinh Kiến Văn vui vẻ đứng trước phòng cô dâu nhìn Tần Lam. Thời khắc này, hắn có cảm giác giống như bản thân đã đến gần hơn một bước với tiên nữ.

Đám cưới rốt cuộc cũng bắt đầu…

Tần Lam đội khăn voan đỏ được cô bé phù dâu xinh đẹp dẫn tới lễ đường. Nàng có thể nghe thấy sự mừng vui huyên náo. Cũng có thể nghe thấy tiếng mọi người chúc nhau…

Nhưng những lời chúc này, không dành cho nàng và Cẩn Ngôn.

Chẳng có nghĩa lý gì hết…

Nghi thức của lễ cưới chính là nghi thức truyền thống. Tân lang tân lương bái phỏng nhau. Nhưng hiện tại tân lang được quyền kéo khăn voan của tân nương xuống trước sự chứng kiến của mọi người.

Đinh Kiến Văn run run, tim đập thình thịch không rõ lý do…

Hắn vươn tay đem khăn voan đỏ lật về phía sau. Khuôn mặt thanh thuần tựa như tiểu thiên sứ của nàng nhanh chóng hiện ra trước mắt.

Chỉ có điều, Tần Lam nhìn sâu vào mắt hắn. Cái nhìn xoáy sâu khiến hắn rõ ràng nhận thấy sự thù hằn trong đôi mắt nàng…

Tần Lam nhìn qua lễ đường một lần, Cẩn Ngôn của nàng… đi rồi…

Cô nói cô ra ngoài chờ nàng, nhưng cuối cùng… đến lời tạm biệt cũng không gửi lại cho nhau…

Tần Lam run rẩy từng hồi, cuối cùng sau một ngày yên lặng giống như người câm. Rốt cuộc nàng cũng đau đớn hét lên một tiếng…

“CẨN NGÔN…”

Sau đó… trước sự chứng kiến của toàn bộ khách khứa có mặt tại lễ đường. Tân nương cứ như vậy mà ngất lịm đi…