Chương 5: Không Phản Kháng

Hương kể cho tôi nghe, mẹ của Hương tái hôn với một người đàn ông khác. Ông ấy tên Lâm, góa vợ, có một đứa con trai của vợ trước tên Thắng.

Hai người là đồng nghiệp của nhau, vì hoàn cảnh tương tự mà sinh lòng thương cảm, sau đó là yêu thương nhau. Sẵn vì bố ruột của Hương nghiện bài bạc, mẹ Hương tái hôn.

Tuy Hương mới chỉ kể đến đó thôi, nhưng qua cách nói chuyện và tiếp xúc tôi nghĩ, Hương là một con người trưởng thành, khác xa với vẻ ngoài nhỏ nhắn đáng yêu của cậu ấy.

Bố dượng cùng em trai của Hương đối xử với cậu ấy cũng rất tốt, không giống như những kẻ xấu xa trong phim tôi xem.

Dù còn nhiều chuyện muốn biết về Hương, nhưng tôi đã tự dằn lòng: "Từ từ, chỉ là mới quen mà thôi. Có khi sau này còn trở mặt thành thù."

Tôi nhịn lại hai ngàn câu hỏi vì sao, nhẫn nại đi rửa bát.

Vừa rửa bát xong, tôi liền phát hiện người nào đó lạch bạch chạy vào bếp ôm lấy tôi, mặt còn mếu mếu.

"Kim ơi! Tao quên mất, mày có dùng sạc Iphone không?!"

Thì ra là chuyện này, tôi dùng điện thoại ghẻ Vsmart bà già mua cho từ ban đầu, nên Hương nghĩ là phòng tôi chỉ có sạc Vsmart thôi. Cố nén cười, tôi vẩy vẩy tay.

Bà già nhà tôi sử dụng Iphone, phòng tôi bao giờ cũng trữ một sạc cho bà già khi nào về thì dùng, nhưng mà bà ít khi dùng, nên có khi nó còn bị phủ bụi trong ngăn kéo ấy.

"Bà già nhà tao dùng Iphone, tao trữ sẵn."

Hương gật gật đầu, đi cắm sạc. Tôi tìm xem ngày mai ăn gì, thuận tiện cắm cơm luôn.

Sáng hôm sau, tôi lại lái xe chở Hương đi học, cả trường sau khi thấy tôi đi cùng với Hương thì đều ngạc nhiên rớt cả cằm.

"Mày ăn ở sao mà cả trường nó ghét vậy?"

Tôi chỉ vào bộ outfit ngầu lòi trên người mình, còn có mái tóc hơi nâu cắt theo kiểu layer trên đầu. Hương hiểu ra, cười nhẹ: "Ngu chưa con! Ai bảo giở thói giang hồ trong trường!"

Tôi hừ một tiếng, lạnh nhạt đi vào lớp học. Nếu không phải con quỷ sứ này giục, tôi cũng không có muốn đi đâu. Ai kêu chúng nó luôn nói xấu tôi chứ?

Tôi tiện tay đi mua nước cho Hương, lúc quay lại đã thấy tụi con gái trong lớp chỉ chỉ trỏ trỏ nàng thầm thì. Bàn tay của tôi đột nhiên siết chặt, đặt mạnh chai nước xuống bàn.

"Nghị luận cái gì! Tao móc hết mắt của chúng mày ra bây giờ?!"

Mẹ nó, nói xấu tao còn được, ai cho chúng mày nói xấu Hương?

"Xin lỗi, là tại tao, bây giờ mày giả vờ đánh tao để hồi tâm chuyển ý còn được đấy."

Hương lắc đầu, đẩy tôi ra. Cô ấy dữ tợn nắm lấy cổ áo của tôi, khiến giáo viên chủ nhiệm cũng há hốc mồm.

Đây thực sự là học sinh thục nữ ngoan ngoãn sao?

Tôi quen với những con mắt nhìn tôi như sinh vật lạ, tôi cũng quen với việc sẽ bị cô lập xa lánh trong đám đông. Vì vậy mà tôi không chơi với ai cả, tôi không muốn bị ảnh hưởng bởi những lời nhận xét về bản thân mình từ người khác.

Từ đó, tôi trở thành một người vô cảm.

Cho đến khi Hương xuất hiện, đánh vỡ mọi rào cản cùng với sự nóng tính của tôi.

"Bỏ ra. Nhanh, tao móc mắt mày bây giờ."

Tôi không phản kháng.