Chương 2: Chào mừng đến với thế giới loài người

Hai bàn tay nhỏ đang đặt trên đầu gối từ từ hạ xuống, sau đó trong mắt Kim Mãn dần dần trở nên lấp lánh.

Nghiêm Túc nhìn vào đôi mắt cô bé, trên khuôn mặt vẫn là vẻ vững vàng như cũ, ngón tay lại giật giật, có hơi không biết phải làm gì, tự hỏi liệu giọng điệu của mình có mạnh mẽ quá hay không.

Anh ấy còn chưa kịp nghĩ phải nói gì, Kim Mãn bỗng nhảy dựng lên, không thèm quay đầu mà chạy ra ngoài.

Tuy Nghiêm Túc chỉ cần vài bước là có thể đuổi theo cô bé, nhưng anh ấy lại đứng đó không nhúc nhích, chỉ nhìn bóng lưng Kim Mãn càng ngày càng nhỏ, mãi cho đến khi biến mất không thể nhìn thấy được nữa.

Kim Mãn chạy hết sức nhưng vẫn không thể nhịn xuống được, nước mắt lớn của cô bé chỉ dừng ở đôi mắt một chút rồi lại lăn từ hốc mắt của cô bé xuống dưới.

Cô bé chạy đến mức không thể thở được nữa: "Thần Tài, có phải ông không cần cháu nữa đúng không?"

Sau đó cô bé tự nói với bản thân đừng khóc, nhưng nước mắt vẫn không thể ngăn lại được.

Một giây trước ông lão mập mạp đang nằm ở cửa thảnh thơi phe phẩy quạt, giây tiếp theo suýt nữa đã ngã xuống đất, quay đầu lại, đối diện với đôi mắt ngập tràn nước mắt của Kim Mãn: "Ài, nhóc Mãn, tại sao cháu lại khóc?"

Ông ấy vội vàng bỏ cây quạt xuống, đưa tay lên mắt Kim Mãn, cẩn thận lau nước mắt cho cô bé.

"Thần Tài, có phải, hức, cháu sẽ mãi mãi không thể trở thành Thần Tài không?" Kim Mãn vừa khóc vừa hỏi.

Những giọt nước mắt lần lượt chảy xuống, Thần Tài vội đến mức như kiến bò trên chảo nóng: "Đừng khóc, đừng khóc nữa mà, ai nói cháu sẽ không thể thành Thần Tài nữa, ông sẽ đi tìm!"

"Vậy tại sao, lại muốn điều cháu đến, hức, Sở Nhân Duyên?" Nước mắt của Kim Mãn đảo quanh trong hốc mắt, cô bé cố gắng kìm nén. Vừa buồn tủi lại khổ sở nhưng cô bé vẫn nghiêm túc nghe Thần Tài giải thích.

Ngón tay của Thần Tài hơi dừng lại, rồi nở nụ cười: "Hoá ra là vì chuyện này, cháu hiểu lầm rồi, không phải cháu bị điều đi. Hiện tại là mùa cao điểm hôn nhân ở dưới thế giới loài người, Sở Nhân Duyên thật sự rất bận, nhân viên không đủ, các sợi tơ hồng lần lượt bị dắt sai, suýt chút nữa đã gây nên chuyện lớn, nên tới Sở của chúng ta để điều tạm một người, đi hỗ trợ cắt sợi tơ hồng, cuối cùng chọn được cháu. Chờ khoảng thời gian này hết bận là cháu có thể trở về."

Nước mắt Kim Mãn dừng lại ngay lập tức, chỉ là khi nói chuyện vẫn còn nghe thấy tiếng khóc, mũi vẫn đỏ lên: "Thật, thật không ạ?"

"Đương nhiên là thật rồi, cháu có thấy Thần Tài lừa cháu bao giờ không? Nhóc Mãn là người thông minh nhất của Sở Thần Tài của chúng ta, là Thần Tài nhỏ có triển vọng nhất, tất nhiên ông phải giao trọng trách này cho cháu rồi."