“Em làm thêm ở đây, ba mẹ em có biết không?” Hạ Kỳ Mặc hỏi cô một câu đi thẳng vào trọng tâm.
Đinh Ninh nuốt nước bọt đáp: “Không, không biết ạ.”
“Không có tiền tiêu vặt sao?” Anh lại hỏi.
Đinh Ninh lắc đầu, ba mẹ cô biết phải ra nước ngoài công tác nửa năm nên đã chuyển vào trong thẻ cô 20-30 nghìn, trừ bỏ học phí thì vẫn còn dư lại một ít tiền tiêu vặt.
“Vậy tại sao lại tới đây làm thêm?” Hạ Kỳ Mặc hỏi.
“Đi thực tế công tác xã hội.” Đinh Ninh tìm được một cái cớ, đàng hoàng ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên: “Đây là bài tập hè của chúng tôi.”
Cô cảm thấy cái cớ này của mình rất đáng để kiêu ngạo.
Hạ Kỳ Mặc: “Gọi ông chủ của em ra đây”
“Để làm gì?” Đinh Ninh có chút cảnh giác.
“Em ở đây làm thêm, tôi thân là người giám hộ đương nhiên muốn biết rõ tình hình nơi làm việc của em một chút.” Hạ Kỳ Mặc nói xong phất phất tay, để Đinh Ninh mau chóng đi.
Đinh Ninh bướng bỉnh bước lên, nhặt bút trên mặt đất: “Ông chủ của bọn tôi bây giờ rất bận, các anh vẫn là gọi đơn trước đi.”
Nói xong, cô tránh khỏi Hạ Kỳ Mặc bước đến trước mặt Thương Nam hỏi: “Thưa quý khách, các anh muốn loại đồ uống nào?”
Cô cho rằng hôm nay là Thương Nam mời khách.
Nhưng không ngờ Thương Nam lại chỉ ngón tay về phía sau cô: “Hỏi lão đại bọn anh, hôm nay là lão đại bọn anh mời khách.”
Lão đại? Đinh Ninh quay đầu lại nhìn về phía Hạ Kỳ Mặc, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không dễ trêu vào.
Chắc không phải là những tên hay gây lộn trên đường đấy chứ? không có khả năng, dáng vẻ hoàn toàn không giống gì cả!
Hạ Kỳ Mặc tìm một chỗ ngồi xuống, anh không xem menu mà trực tiếp ra lệnh cho Đinh Ninh: “Bảo ông chủ của bọn em qua đây giới thiệu một số loại rượu cho chúng tôi.”
Đây rõ ràng là quyết tâm muốn gặp ông chủ mà!
Đinh Ninh đấu không lại anh, đành phải đi ra ngoài tìm chị Hồng.
“Sao thế?” Chị Hồng hỏi.
Đinh Ninh trả lời đúng sự thật: “Vị khách nam chủ trì là người quen của em.”
“Người đó muốn tìm chị?”
Đinh Ninh gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Bây giờ anh ta bảo chị qua đấy giới thiệu một số loại rượu cho bọn họ.”
“Chị biết rồi.” Chị Hồng kéo kéo áo khoáctrên người, chậm rãi đi đến phòng bao.
Chỉ chốc lát sau, chị Hồng đã trở về, chị đem đơn rượu để ở trên quầy rồi quay người lại mở hai chai rượu vang đỏ,
“Đem qua đó đi.” Chị Hồng nói với Đinh Ninh.
Đinh Ninh nhìn lướt qua niên đại và nhãn hiệu của chai rượu vang đỏ, loại rượu này ở đây được bán với giá hơn 3000.
Hạ Kỳ Mặc cũng khá giàu có đấy chứ!
Đinh Ninh đem hai chai rượu qua, đổ thêm một ít đá lên cho mọi người.
“Mang cho bọn tôi một chút trái cây và đồ ăn.” Hạ Kỳ Mặc nói với cô.
Đinh Ninh ngước mắt nhìn anh: “Loại đắt nhất chứ?”
“Ừ…” Hạ Kỳ Mặc cũng nhìn về phía cô.
Đinh Ninh đứng dậy rời đi.
Thương Nam vội vàng tiến đến bên cạnh Hạ Kỳ Mặc nói: “Lão đại, cô bé này hơi hung dữ đó nha, có điều trông rất trong sáng đáng yêu, rất phù hợp với phong cách quán bar này.”
“Phong cách gì?”
“Trong sáng đó (*)!” Thương Nam tiếp tục nói: “Em nghi cô ấy chính là điểm thu hút của quán bar này. Thời buổi này, rất nhiều quán bar đều thích dùng diện mạo thiếu nữ ngây thơ để marketing, đàn ông đều có mối tình đầu phức tạp, mà cô ấy sinh ra lại có một khuôn mặt rất giống mối tình đầu.”
(*)
Chap trước mình dịch tên quán bar là Thuần Tình. Thuần Tình ở đây có nghĩa là trong sáng, ngây thơ.“Một đám đàn ông lại ảo tưởng về một cô bé mười chín tuổi?” đây là lần đầu tiên Hạ Kỳ Mặc nghe đến điều này, mớ hỗn độn gì thế này?
Nhưng Thương Nam đã nắm bắt được thông tin trong lời nói của Hạ Kỳ Mặc: “Lão đại, sao anh biết cô ấy mười chín tuổi?”
“Cô ấy chính là Đinh Ninh.”
“Cái gì?” Thương Nam thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ghế.
Ông nội nhà họ Hạ bảo Hạ Kỳ Mặc đến trường học đón một cô bé tên là Đinh Ninh, chuyện này cũng là do Thương Nam chuyển lời cho Hạ Kỳ Mặc.
“Lão đại, chuyện này anh nhất định phải để ý kỹ, ba mẹ người ta đã giao phó cô ấy cho anh.”
Hạ Kỳ Mặc bắt đầu đau đầu, anh cũng cảm thấy đây là vấn đề.
“Lão đại, em có một ý tưởng.”
“Nói.”
“Bảo cô ấy đến công ty chúng ta làm việc, quán bar này trả bao nhiêu tiền, chúng ta trả gấp đôi.”
Hạ Kỳ Mặc liếc xéo Thương Nam: “Gấp đôi, cậu trả sao?”
“Không, không, không, đương nhiên là ông chủ anh trả rồi, có điều…” Thương Nam cười xấu xa: “Nếu ông chủ sẵn lòng giới thiệu cô ấy trở thành bạn gái em, em nguyện ý trả.”
Hạ Kỳ Mặc cho cậu ta một ánh mắt khinh thường.