Chương 7

Quán bar làm ăn buôn bán, mỗi ngày đều sẽ đυ.ng tới những người khách muôn hình muôn vẻ. Chị Hồng đương nhiên biết những tên đàn ông tới quán bar uống rượu không chỉ để giải trí, mà phần lớn là để săn người đẹp.

Vậy cho nên chị Hồng không cho Đinh Ninh làm ở sảnh lớn, vì cô lớn lên vô cùng xinh đẹp, đi đón tiếp khách ở sảnh lớn đương nhiên sẽ kéo theo một ít rắc rối.

Tất nhiên, chị cũng sẽ không lãng phí tài nguyên tốt như Đinh Ninh, chị để Đinh Ninh lau chén rượu trong quầy rượu, lấy chai bia hoặc những thứ linh linh khác cho khách.

Có quầy rượu ngăn cách, nhiều người muốn mượn cơ hội để chiếm tiện nghi đều sẽ qua đây, do đó bọn họ cũng sẽ câu giờ mà uống nhiều thêm mấy chén.

Đây là bản tính của đàn ông.

Quả nhiên, sau khi bắt đầu mở cửa, mấy người đàn ông vừa đi vào quán bar đã chú ý tới Đinh Ninh, hai người trong số họ còn cố ý ngồi xuống trước quầy rượu.

“Nhân viên pha chế mới tuyển được à?” Bọn họ hỏi chị Hồng.

“Là em họ bà con xa của tôi.” Chị Hồng rót thêm một chén rượu cho người đàn ông: “Nghỉ hè nên chơi ở chỗ tôi mấy ngày.”

“Sinh viên nữ?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông bắt đầu chậc lưỡi, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Ninh.

Đinh Ninh cúi đầu lau chén rượu, đem những ly rượu lau đến nỗi hoa mắt.

8 giờ rưỡi, chị Hồng nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nhận xong, chị vỗ vỗ vai Đinh Ninh: “Hôm nay giữ các em ở lại quả thật rất đúng mà, lại có một vị khách đặt bàn trước, chín giờ thuê phòng.”

“Em đi phục vụ sao?” Đinh Ninh hỏi.

Những vị khách đặt trước đầu tiên bây giờ đang do Lý Tiểu Noãn phục vụ, nhân viên lâu năm – A Cường đang phụ trách sảnh lớn, chị Hồng quản lý quầy rượu, dư lại dường như chỉ còn một mình cô.

“Em cảm thấy không có vấn đề gì chứ?” Chị Hồng hỏi.

Đinh Ninh lắc đầu: “Không thành vấn đề, đơn rượu với thực đơn đều ở trên bàn, khách gọi cái gì em đưa cái đó vào, sau khi khách rời đi thì bảo họ đến quầy lễ tân thanh toán.”

Vừa rồi chị Hồng đã tiến hành huấn luyện bọn cô như vậy, cô đã nhớ kỹ trong lòng.

9 giờ, quả nhiên có một loạt khách đến, có nam có nữ, tất cả đều còn rất trẻ.

Đinh Ninh từ quầy rượu đi ra, hỏi một chàng trai trẻ dẫn đầu: “Ngài là vị khách hôm nay đã đặt trước sao?”

“Đúng vậy.” Thương Nam trả lời, vừa rồi cậu có uống một chút rượu, thấy một cô bé xinh đẹp qua đây phục vụ thì lập tức làm ra vẻ ông lớn, cũng không thèm đưa lão đại chân chính của mình lên giới thiệu.

Các quán bar đều được lắp đèn ở nhiều khu vực, dưới ánh đèn lờ mờ ám muội, Đinh Ninh không hề chú ý tới những người khác phía sau Thương Nam. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì cô liền xoay người, dẫn bọn họ đi tới phòng đã đặt trước.

Hạ Kỳ Mặc nhìn thấy được Đinh Ninh, lại nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên nở nụ cười.

Thì ra em ấy ở chỗ này làm thêm.

Hạ Kỳ Mặc cũng không biết nhiều về tình hình gia đình của Đinh Ninh, anh nghĩ ba mẹ cô nhờ ba anh giúp chăm sóc hộ Đinh Ninh, mà cô bé Đinh Ninh này lại ra ngoài làm thêm, có thể là trong nhà tương đối khó khăn.

Hạ Kỳ Mặc cũng không phản đối việc dùng hình thức làm việc bán thời gian để trợ cấp chi phí. Chỉ là, anh phát hiện trong quán bar này có rất nhiều người đàn ông nhìn trộm Đinh Ninh, ánh mắt không mang theo ý tốt.

Điều này không khỏi khiến anh nhíu mày.

Đinh Ninh bật đèn phòng lên, đứng ở góc chờ nhóm người này nuối đuôi nhau đi vào, tiếp theo cô chỉ cần ghi lại rượu, các loại trái cây, đồ ăn vặt mà nhóm người này gọi là được.

Cô lấy giấy bút ra lẳng lặng chờ.

Lúc này, một cỗ hơi thở quen thuộc chui vào lỗ mũi cô, cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp con ngươi đen như mực của Hạ Kỳ Mặc.

A!

Đinh Ninh lùi lại một bước, khuỷu tay đυ.ng vào tay nắm cửa, bút trong tay khẽ rơi xuống mặt đất.

Cô không cúi xuống nhặt, chỉ đứng ngơ ngẩn nhìn Hạ Kỳ Mặc.

Mẹ kiếp, xã hội này quả nhiên kiếm được tiền thì đều có nguy hiểm, chỉ có hai trăm nhân dân tệ đã chặt đứt con đường làm thêm của cô!