Chương 6: Đới sư huynh, huynh bình tĩnh lại đã

Dịch: Kha La Na

Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ngồi xổm trên mặt đất, dùng dao đào hố rồi chôn phần dưới của thang vào trong, sau đó dẫm dẫm lên để nén đất lại.

Lục Dương đạp một chân lên trên thang, cái thang hơi rung nhẹ, lực phản chấn khiến chân hắn hơi tê tê.

“Không tồi, rất chắc chắn, để ta lên trước thử, thành công rồi thì ngươi hẳn lên.”

“Được.” Mạnh Cảnh Chu gật đầu.

Lục Dương xoa xoa tay, gộp ba bước làm hai, nhanh nhẹn leo lên thang, đợi đến được phần cong vào của thang thì cũng tương đương độ cao của bậc thứ năm mươi, thầm than một tiếng hỏng rồi.

Lục Dương cố gắng ép mình nhìn về phía trước, không được nhìn xuống dưới, co người lại như con sâu, bò lên phía trước.

Mọi người trên bậc thang ngẩng đầu nhìn Lục Dương từng bước tiến gần tới bậc thứ năm mươi mà trợn mắt há mồm.

Bọn họ đang thấy cái gì vậy, một cái thang khổng lồ dựng trên mặt đất, thang có khúc cong chín mươi độ, đầu bên kia nối với đích đến- bậc thứ năm mươi.

Mọi người không phải không thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu làm thang ở dưới, nhưng mà họ cũng không có nghĩ nhiều.

Bọn họ rất vất vả mới leo được đến bậc thứ bốn mươi, nếu đi xuống dưới quan tâm hai người kia muốn làm gì, rồi phát hiện hai người họ đang lên cơn thần kinh, thì bọn họ làm gì còn sức mà leo lên lại bậc thứ bốn mươi chứ, lúc đó coi như cửa này thật sự thất bại rồi.

Trong tất cả mọi người, Man Cốt là người leo nhanh nhất, đã lên đến được bậc thứ bốn mươi chín, nhưng bậc thứ năm mươi lại giống như vực thẳm, khó vượt qua được, hắn cảm thấy mình đang vác trên lưng cả một ngọn núi sắp đè bẹp mình.

Sau đó, hắn đành trơ mắt nhìn Lục Dương bò qua bên cạnh, đến được bậc thang thứ năm mươi.

Lục Dương có chút kinh sợ nhưng không gặp trắc trở gì mà vượt ải thành công.

Mạnh Cảnh Chu theo sau, cũng thành công vượt ải.

Đoạt lấy vị trí thứ nhất và thứ hai.



Cùng lúc đó, bên ngoài núi Vấn Tâm, đám đệ tử Vấn Đạo đang loạn cào cào cả lên.

“Các ngươi đừng ngăn ta, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ hai tên nhóc đó một trận, ta đảm bảo sẽ không đánh chết chúng!” Đới Bất Phàm tức đến mức cơ thịt căng phồng, giống như một con gấu bị cướp lấy mật ong vậy.

Đám sư đệ sư muội vội vàng tiến lên khuyên ngăn:

“Đới sư huynh không đánh được đâu!”

“Đới sư huynh, huynh bình tĩnh lại đã.”

“Người tham gia khảo nghiệm xảy ra chuyện, chuyện này mà truyền ra thì thanh danh Vấn Đạo tông ta sẽ mất sạch đó!”

“Cậy lớn hϊếp nhỏ, chuyện này mà truyền đi sẽ mang tiếng xấu đó Đới sư huynh!”

“Đới sư huynh, huynh đừng quên, cửa thứ ba là kiểm tra lòng cầu đạo, vạn lần không thể tức giận!”

Đới Bất Phàm nghe thấy câu nói cuối cùng, bình tĩnh lại.

Đúng rồi, cửa thứ ba kiểm tra lòng cầu đạo, nếu tức giận như vậy sẽ không có lợi cho việc tu hành sau này.

“...Không đúng, cửa thứ ba kiểm tra bọn họ, chứ có kiểm tra ta đâu!”

Đám đệ tử Vấn Đạo tông lại loạn cào cào lên lần nữa.

Thần sông thấy vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều, quay trở về sông, không thèm tìm hai người kia gây sự nữa.



Có lẽ tấm gương chân thành hợp tác đạt được thành công của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đã cổ vũ mọi người, các đệ tử tham gia bài kiểm tra thay nhau gào thét, cuối cùng cũng lên tới bậc thứ năm mươi.

Man Cốt là người đầu tiên, tiếp đó là mấy người Lục Dương không quen, bọn họ đều là người xếp phía sau Lục Dương nên Lục Dương cũng không biết căn cốt bọn họ có chỗ nào đặc biệt, đám cuối cùng là mấy người có song linh căn Lục Dương đã từng thấy qua.

Những người còn lại không ngừng cố gắng, nhưng rốt cuộc không ai tiến thêm được bước nào nữa. Bọn họ còn định xuống núi, dùng cái thang do Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu làm ra để leo lên bậc thứ năm mươi, chỉ đáng tiếc là xuống núi cũng phải chịu áp lực rất lớn, cơ thể bọn họ đã không thể lên xuống bậc nào nữa.

“Vòng ba kết thúc, những người còn ở trên núi mất tư cách.” Vân Chi lanh nhạt tuyên bố, bảo Đới Bất Phàm đưa người xuống.

Năng lực cưỡng chế những người trên núi Vấn Tâm xuống mức người phàm không thể thay đổi, dù là Đới Bất Phàm cũng không làm được, muốn lên núi đưa người xuống, chỉ có thể chịu đựng áp lực của núi Vấn Tâm mà lội bộ lên.

Đới Bất Phàm hung hăng liếc nhìn Lục Dương một cái, rồi mới leo lên núi Vấn Tâm.

Hắn thản nhiên leo một mạch lên bậc thứ năm mươi.

Đám đệ tử vừa mới qua được cửa thứ ba nhìn dáng vẻ Đới Bất Phàm nhẹ nhàng như thế, lại nghĩ tới cảnh mình liều sống liều chết mới leo lên được bậc thứ năm mươi, liền cảm thấy chênh lệch quá lớn.

“Không có gì khó hiểu cả, các ngươi mới mười bốn mười lăm tuổi, cho dù có gia tộc hỗ trợ phía sau, tiếp xúc sớm với việc tu tiên, thì cũng chỉ là hoa trong gương trăng đáy nước, không có cảm giác thật, không thể thực sự hiểu rõ thế nào là đạo, thế nào là tiên.”

“Tu tiên cũng là tu tâm, đợi đến khi các ngươi tu hành có thành tựu, leo lên núi Vấn Tâm không còn là chuyện gì khó nữa.”

Giải thích đến đây, dường như Vân Chi nhớ ra việc gì đó, bổ sung thêm một câu tượng trưng: “Chúc mừng các ngươi đã trở thành đệ tử của Vấn Đạo tông.”

Vân Chi lắc bàn tay trắng một cái, chiếc chuông nhỏ trên tay kêu leng ka leng keng, liền có sương mù bốc lên, tạo thành đám mây nâng lấy mọi người.

Lục Dương dẫm lên mây, nhìn khoảng cách càng ngày càng cao, cố gắng nuốt xuống ngụm nước bọt, tim thì nhảy tới cuống họng.

Mẹ kiếp, tu tiên thật kí©h thí©ɧ mà.

Vân Chi đứng trên mây, nói với đám sư đệ sư muội đang làm công tác thu dọn bên dưới:

“Hôm nay vất vả rồi, sau khi dọn dẹp xong, mọi người có thể tiếp tục làm việc của mình.”

Đám sư đệ sư muội đồng thanh “Vâng” một câu, sau đó liền cùng hô hào một hai ba một hai ba, tháo dỡ khiêng vác cái thang do hai người Lục Dương chế ra.

Trên núi Vấn Tâm mà cứ trưng chiếc thang này thì coi sao được chứ?

Trên đám mây, Lục Dương tuyệt nhiên không dám mở mắt, nhưng hắn nghe thấy được những người khác vui vẻ nói chuyện gì, họ khen cảnh rất đẹp, hắn không nhịn được sự tò mò, cũng mở mắt ra nhìn, lập tức bị khung cảnh trước mắt làm cho cứng đờ người, sững sờ mà nhìn.

Một ngọn núi cao nằm giữa dãy núi trùng điệp, cao đến ngàn thước, đâm thẳng vào tầng mây, xung quanh dốc đứng, giống như thanh kiếm tiên được rèn đúc trăm lần, uy nghiêm hùng vĩ, tám ngọn núi tỏa ra khí tức kỳ diệu bao quanh ngọn núi trung tâm, ngoài cùng còn có những dãy núi nhấp nhô trùng điệp, vây quanh chín ngọn núi này.

Quần thể núi non tầng tầng lớp lớp, trông như một đóa hoa sen đang nở rộ, khiến con người ta nhớ mãi!

Màn sương mờ ảo bao trùm lên chín ngọn núi, làm tăng thêm phần huyền bí.

Vân Chi thản nhiên nói: “Trung tâm Vấn Đạo tông có chín ngọn núi, ngọn núi chính giữa nhất là nơi ở của tông chủ, gọi là đỉnh Thiên Môn, tám ngọn núi khác thuộc về tám đại trưởng lão, tám vị trưởng lão có các sở trường riêng, vì thế nên tác dụng của tám ngọn núi này cũng khác nhau.”

“Trừ những ngọn núi này ra, một số là dùng để tông môn thi thố rèn luyện, một số là phần kéo dài ngọn núi của các trưởng lão, một số là nơi đệ tử Vấn Đạo tông tu hành, còn có một số chỗ nguy hiểm, tu vi chưa đủ vào đó thì chỉ có nước chết… Vài ba lời không thể giải thích rõ được, sau này các ngươi có thể từ từ khám phá.”

“Tu tiên xem trọng một chữ duyên, trong vòng một tháng tới, các ngươi có thể tự do hoạt động bên trong Vấn Đạo tông, thăm thú các ngọn núi, đi Tàng Kinh Các, thỉnh giáo các vị sư huynh trưởng lão.”

“Sau một tháng, các ngươi phải chọn cho mình một vị trưởng lão làm sư phụ, đương nhiên là với điều kiện vị trưởng lão đó phải đồng ý nhận ngươi làm đồ đệ.”

Man Cốt thấy gì hỏi đó: “Chỉ có thể chọn trưởng lão sao, chọn tông chủ không được à?”

“Được, có điều trước giờ tông chủ không thích chỉ dạy đệ tử, xác suất thành công của các ngươi rất thấp.”

Vân Chi nói như vậy xong, có rất nhiều người muốn tới tu hành ở chỗ tông chủ.

Vấn Đạo tông được coi là một trong năm đại tiên môn ở đại lục Trung Ương, nên vị trí tông chủ rất quyền lực, thực lực càng không cần phải bàn, trong giới tu tiên hiếm có đối thủ, có thể bái làm học trò của vị cao nhân như vậy, chỗ tốt trong ngoài nhiều không đếm xuể!

“Lát sẽ có người dẫn các ngươi về động phủ của mình.”

“Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, hai người các ngươi ở lại một lát.”