Chương 14: Lời Đại sư tỷ nói đúng

Dịch: Kha La Na

Trong giới tu tiên, chín mươi chín phần trăm tu sĩ đều đang ở Luyện Khí kỳ, bởi thế nên họ thường chia Luyện Khí kỳ ra từng tầng nhỏ từ một đến chín, các cảnh giới sau mới là ba cấp độ nhỏ Sơ-Trung-Hậu.

Vấn Đạo tông lại không như vậy, đối với đệ tử Vấn Đạo tông thì Luyện Khí kỳ chỉ là cánh cửa nhập môn, thế nên sao lại phải phân chia cấp bậc cho cái cửa chứ.

Vấn Đạo tông chỉ có Luyện Khí kỳ, không chia nhỏ cấp bậc.

“Những người khác cũng dẫn khí nhập thể như vậy sao?”

Lục Dương tò mò, nếu những người khác cũng tu luyện giống vậy, thế thì tốc độ của mình sao lại chậm nhất?

Vân Chi lắc đầu: “Đây là phương thức tu luyện của tiên dân thượng cổ thuở sơ khai, tiên dân thượng cổ cảm nhận thiên nhiên, người và trời đất hòa làm một, dẫn linh khí vào cơ thể, liền trở thành người tu hành.”

Việc tu luyện thuở sơ khai đương nhiên cũng không cần tiền bối chỉ bảo, cũng không có bí tịch công pháp gì, chỉ có thể không ngừng cảm ngộ và sử dụng cơ thể để thử nghiệm.

“Về phần kinh mạch, lúc tắm nước thuốc, kinh mạch của ngươi đã được mở ra hết, linh khí thông suốt không trở ngại, dưới trạng thái hòa hợp với trời đất, linh khí sẽ nương theo cảm nhận của ngươi mà vận hành bên trong cơ thể, cách vận hành này phù hợp với ngươi nhất, tốt hơn so với các loại công pháp cấp bậc khác.”

Giới tu tiên thích phân chia công pháp thành năm cấp bậc Hoàng-Huyền-Địa-Tiên-Thiên, có điều ở chỗ Vân Chi lại chỉ có hai loại công pháp- thích hợp và không thích hợp.

“Bất kỳ công pháp nào lúc được sáng tạo ra đều không phải với mục đích để ngươi tu luyện, công pháp phù hợp với kiếm linh căn có rất nhiều, trong tay ta cũng có cả mớ, nhưng đều không thích hợp với ngươi.”

“Kể từ hôm nay, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ dài hạn, tự sáng tạo công pháp.”

Vân Chi nói tự sáng tạo công pháp nhưng đương nhiên không phải để cho Lục Dương tự bơi, nàng sẽ ở bên cạnh hướng dẫn, nhưng dù gì thì nói, khỏi nghĩ cũng biết độ khó của chuyện này là cực kỳ lớn.

Sáng tạo công pháp, đây là chuyện mà chỉ có những tiền bối tài năng trong giới tu tiên mới có thể làm được.

Khóe miệng Lục Dương giật giật: “Đám tiền bối sáng tạo công pháp đều ở vị trí rất cao, bọn họ nhìn từ trên cao xuống các cảnh giới, nắm rõ hết thảy, lúc đó mới có tư cách sáng tạo công pháp, ta chỉ là tiểu bối vừa mới dẫn khí nhập thể đã phải sáng tạo công pháp, việc này có phải quá miễn cưỡng...”

Vân Chi cắt ngang lời than vãn của Lục Dương: “Sáng tạo công pháp không khó như ngươi nghĩ.”

“Ngươi có biết Vấn Đạo tông có quy định, đệ tử đạt đến Hậu Trúc Cơ kỳ phải hoàn thành nhiệm vụ do sảnh Nhiệm Vụ giao cho, nhằm thực hiện chức trách của chính đạo.”

Lục Dương gật đầu, hắn từng được nghe qua.

Những tông môn khác cũng có cơ chế như vậy, yêu cầu chúng đệ tử hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao thì tông môn cũng không nuôi những kẻ ăn không nằm rồi, cống hiến tài năng cho tông môn mới thể hiện được giá trị của ngươi.

Nhưng Ngũ đại tiên môn không giống vậy, bọn họ yêu cầu đệ tử nhận nhiệm vụ, không phải để cống hiến cho tông môn, mà là cống hiến cho chính đạo.

Ngũ đại tiên môn dẫn dắt chính đạo, không chỉ là nói suông.

“Nhiệm vụ thường là phải xuống núi, trảm yêu trừ ma, diệt quỷ siêu độ… Ta không thích không khí hồng trần, nên đã chọn một cách hoàn thành nhiệm vụ khác.”

“Là cách gì?”

“Sảnh Nhiệm Vụ có một nhiệm vụ cố định, sao lưu một bản công pháp mà Vấn Đạo tông chưa từng ghi chép lại, vậy cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ.”

“Thế Đại sư tỷ…” Lục Dương có một ý nghĩ to gan đến mức hoang đường.

“Thế nên để ứng phó… hoàn thành nhiệm vụ, ta đã sáng tạo rất nhiều công pháp, sau đó lừa bọn họ rằng ta đã tìm thấy chúng trong các di tích động thiên.”

“Đáng tiếc về sau bị phát hiện ra.”

“Sao lại phát hiện ra được?” Lục Dương hỏi tiếp.

“Bởi vì dựa theo số nhiệm vụ mà ta đã trả thì các di tích động thiên đã bị ta đi hết sạch, ta không còn biết bịa ra cái nào cho nhiệm vụ sau nữa.”

“Vì thế ngươi thấy đấy, sáng tạo công pháp không quá khó.”

Vân Chi lấy bản thân ra làm ví dụ để thuyết pháp, có luận cứ có đạo lý, khiến người khác tin phục.

Lục Dương mở miệng, định nói “Ta tưởng Đại sư tỷ là một người thật thà, không ngờ tỷ cũng nói xạo” “Đại sư tỷ trời sinh thông minh, phàm phu tục tử như ta sao có thể so sánh” “Thứ tỷ làm gọi là sáng tạo công pháp, còn thứ ta làm là viết bậy công pháp.”

Lục Dương đón lấy ánh mắt lạnh lùng của Vân Chi, trăm ngàn lời muốn nói hóa lại thành một câu duy nhất.

“Lời Đại sư tỷ nói đúng.”

“Mặc dù ngươi đã trở thành tu sĩ, nhưng khoảng cách để trở thành người tu kiếm vẫn còn rất xa, quyển sách này cho ngươi.”

Đại sư tỷ đưa cho một quyển sách cũ, không biết là được chế từ da của loại yêu thú nào, lại vừa to, vừa dày, vừa nặng.

“《Kiến Thức Yêu Vực》?” Lục Dương lật quyển sách cũ ra, sát khí đập vào mặt, hình ảnh các loại yêu thú sống động hiện ra trên mặt giấy, có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gầm thét của yêu thú bên tai.

Quyển sách cũ này chắc chắn rất có giá trị!

Lục Dương thầm nghĩ, tu kiếm cần có kiếm ý, hắn chỉ mới luyện khí, thế làm sao để luyện kiếm ý đây?

Hắn nghe nói những người tu kiếm thời thượng cổ dùng cách liều mạng chém gϊếŧ yêu thú, trong thời khắc sinh tử, đối mặt với yêu thú hung ác, để lĩnh ngộ ra tia kiếm ý đầu tiên.

Vậy đáp án đã rất rõ ràng, mình cần tưởng tượng ra hình ảnh yêu thú, lĩnh ngộ hung ý của chúng, chắt lọc tinh hoa loại đi cặn bã, vạn loại yêu thú ngưng về một điểm, ngộ ra kiếm ý thuộc về mình.

Cách này tuy gian khổ, nhưng lại thích hợp cho kiếm linh căn như mình sử dụng.

Cũng có thể thấy Đại sư tỷ rất mong đợi ở mình.

“Ta đã rõ rồi.” Lục Dương gật đầu, hiểu được ý của Đại sư tỷ.

Vân Chi liếc nhìn Lục Dương, không hiểu hắn rõ cái gì rồi nữa. Vân Chi vẫy vẫy tay, con rối lại đẩy tới một xe đậu hũ.

“Ngươi hiểu được là tốt rồi.”

“Trở thành người tu kiếm, cần một từ “chuẩn”. Ngươi cầm lấy thanh kiếm Thanh Phong này, việc ngươi phải làm tiếp theo chính là dùng mũi kiếm khắc đậu hũ thành hình dáng yêu thú, hình yêu thú đều có ở trong sách.”

Vân Chi đưa tay lấy từ không gian trữ vật ra một thanh kiếm sắt bén tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo, trên chuôi kiếm chạm khắc hai chữ “Thanh Phong”.

Lục Dương: “...”

Lại là đậu hũ?

Có khi nào giấc mơ đêm đó không phải ác mộng, mà là giấc mơ tiên tri, thầm dự đoán đạo hiệu tương lại của mình sẽ là Đậu Hũ Thiên Tôn không?

Mẹ nó, không thể có loại suy nghĩ này được.

Lục Dương vội xua cái loại suy nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu.

Hắn nhận lấy kiếm Thanh Phong, cảm giác đầu tiên chính là thanh kiếm thật nhẹ.

Thực ra không phải kiếm Thanh Phong quá nhẹ, mà ngược lại, căn bản là kiếm Thanh Phong không phù hợp để tu sĩ ba tầng đầu tiên Luyện Khí kỳ sử dụng, kiếm quá nặng, các tu sĩ sẽ nhấc không nổi.

Lục Dương không giống vậy, hắn đã trải qua huấn luyện nâng vại, khí lực đã lớn đến mức chính hắn cũng không định nghĩa được, không ngại mà nói thì hắn của ngày hôm nay đã không cần xài đến mấy trò kỹ xão, chỉ cần đấm thường một cái đã có thể đánh cho tu sĩ ba tầng đầu của Luyện Khí kỳ đau thấu tâm can rồi.



Có lẽ khi bước chân vào giai đoạn Luyện Khí, thiên phú kiếm đạo dần lộ ra, cộng thêm việc luyện được lực khống chế biến nhẹ thành nặng, Lục Dương dùng kiếm Thanh Phong rất thuận tay.

Chỉ hơn mười ngày, Lục Dương đã điêu khắc được đậu hũ thành hình yêu thú, cũng khắc ra hình dáng của hắn và Đại sư tỷ, ngay cả chín ngọn núi hình hoa sen ở Vấn Đạo tông hắn cũng có thể khắc được.

Tiếp sau nghệ nhân tạp kỹ dân gian, Lục Dương lại học được thêm nghề mới, có thể múa tay múa chân trong bếp, rất có tiền đồ.

Muốn chậm cũng chẳng được, hắn thật sự không nuốt nổi đậu hũ nữa.

Sau khi Lục Dương hoàn thành xong giai đoạn này, Đại sư tỷ hiện ra cổ vũ một phen, rồi lại lấy ra một túi mè trắng.

“Người tu kiếm cần rèn luyện thị lực, giờ ta sẽ ném những hạt mè này vào trong bã đậu hũ, trong thời gian ngắn nhất ngươi phải tìm nhặt lại chúng.”

Lục Dương phịch một tiếng quỳ xuống đất: “Đại sư tỷ, đổi cách khác đi mà!”

Đại sư tỷ bình tĩnh nhìn Lục Dương cầu xin, đôi mắt không chút gợn sóng.

“À.”