Chương 12: Biến nặng thành nhẹ, biến nhẹ thành nặng

Dịch: Kha La Na

Vại nước này nhẹ lắm cũng hai trăm cân, từ nhỏ Lục Dương hắn đã thích chơi đùa trong núi, có thể trèo cây lội suối, có thể bẫy chim bắt cá, nhưng lại không thể nhấc nổi vại nước nặng như thế này được.

Vân Chi thuận tay vẽ một bùa chú lên trên vại nước, trọng lượng vại nước giảm mạnh đến mức độ mà Lục Dương có thể dễ dàng dùng một tay để nhấc lên.

Nàng lấy ra một con rối, dùng để giám sát Lục Dương.

“Tập nâng một ngày trước đi xem hiệu quả thế nào.”

Vân Chi chỉ để lại một câu hời hợt rồi biến mất vào mây, Lục Dương và con rối bốn mắt nhìn nhau, hắn thở dài một hơi, quấn tà áo lên thắt lưng, bắt đầu cuộc sống nâng vại đầy gian khổ.

Con rối giám sát ngay bên cạnh, Lục Dương vừa mới nghỉ một lát nó đã liền bắt hắn tiếp tục nâng vại, vắt kiệt sức lực của hắn.

Cánh tay không còn sức, con rối liền đút cho hắn hai viên Đại Bổ Đan; cánh tay đau đến không thể động đậy, con rối lại đút cho hắn hai viên Đại Bổ Đan; Lục Dương buồn ngủ, con rối cũng lại đút cho hắn hai viên Đại Bổ Đan…

Nguyên một ngày như thế, hai đầu gối Lục Dương run lẩy bẩy, đôi cánh tay thì rũ rượi, hắn hoàn toàn không còn cảm nhận được sự tồn tại của cánh tay nữa, khi hắn hơi nghiêng người qua trái, cánh tay liền đung đưa như con lắc, hắn hơi nghiêng người qua phải, cánh tay lại tiếp tục đung đưa, sau đó bịch một tiếng hắn ngã sõng soài ra đất.

Con rối lại theo thường lệ mà nhét cho hắn hai viên Đại Bổ Đan, cơ mà thấy Lục Dương không còn phản ứng gì nữa, nó đành kết thúc buổi huấn luyện ngày hôm nay, tìm một chiếc xe nhỏ, dùng xe đẩy Lục Dương về, thuận tay đắp chiếu cho hắn.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, cơ thể Lục Dương mới bắt đầu phản ứng chảy nước miếng, ý thức của hắn cũng dần quay trở lại.

Rốt cuộc đã có thể ăn cơm rồi, Lục Dương thở phào một hơi, hắn còn tưởng mình không phải đang bái nhập môn phái tiên gia, mà là đang bị nhốt trong thủy lao chịu cực hình do đã phạm phải trọng tội không thể ân xá.

Bái làm đệ tử tông chủ, hắn không cần phải lo chuyện ăn uống nữa, không cần ngày nào cũng phải dùng Tịch Cốc Đan, các loại thực phẩm hiếm có chưa từng thấy được chế biến thành cao lương mỹ vị, âm thầm cải thiện cơ thể của Lục Dương.

Lục Dương vẫn nhấc không nổi cánh tay lên, nên nguyên cả bữa đều phải nhờ con rối đút cho ăn.

Sau bữa ăn, Vân Chi nấu một thùng thuốc luyện thể lớn, bắt Lục Dương vào tắm, Lục Dương ngửi thấy được mùi linh dược tràn ngập trong không khí, xém chút té xỉu vì ngạt.

“Cầm lấy.” Vân Chi đưa cho Lục Dương một thân cỏ lau rỗng ruột.

“Cái này là gì?”

“Ngâm thuốc luyện thể thì phải ngâm ngập cả người, ngươi chỉ tắm thôi thì chắc chắn đầu sẽ bị lộ ra ngoài, lát nữa ngươi ngâm cả đầu xuống thì ngậm lấy ống lau này mà thở.”

Lục Dương cảm thấy không hổ là Đại sư tỷ, suy nghĩ thật chu đáo, tuy là hành hạ hắn, nhưng cũng là vì tốt cho hắn.

Sau khi Vân Chi rời khỏi, Lục Dương cởi sạch đồ, miệng ngậm ống lau, ùm một tiếng nhảy vào thùng gỗ, tiếp ngay sau đó liền vang lên tiếng lợn bị chọc tiết đau đớn thấu tâm can.

“Đại sư tỷ, tỷ dùng nước sôi để tắm sao?!”



Vân Chi đi đến sân nhỏ, gió mát thổi qua xua đi mùi nước thuốc vươn trên người nàng, nàng tự hỏi rằng mình có quên chuyện gì không nhỉ.

Nàng lớn lên tại nơi ở của tiên nhân, người từng tiếp xúc qua toàn là tu sĩ, sau khi vào Vấn Đạo tông lại chỉ biết chăm chỉ tu luyện, rất ít tiếp xúc với nhân gian, nên không hiểu người phàm cho lắm.

Vì để chỉ dạy Lục Dương, nàng đã đặc biệt tìm kiếm nhiều bộ sách miêu tả về người phàm, bình thường lúc Lục Dương học cách tu tiên, nàng cũng sẽ học kiến thức về phàm nhân.

Có điều, rất hiển nhiên là trong những bộ sách miêu tả về phàm nhân không có nhắc đến nhiệt độ tắm của họ.

Nghe thấy tiếng thét thảm thiết của Lục Dương, Vân Chi suy nghĩ, giờ mà làm nước nguội bớt đi cũng đã không kịp rồi, vậy thì chỉ có thể…

Vân Chi lấy từ ống tay áo ra một lọ thuốc trị bỏng, đặt ở trước cửa rồi khẽ gõ cửa.

“Tiểu sư đệ, ta có để thuốc trị bỏng trước cửa, ngươi nhớ dùng nhé.”



Thời gian trôi qua, dưới sự trợ giúp của ba việc là bị ép tu luyện miệt mài, ăn thịt linh thú và tắm thuốc đặc chế. Cuối cùng Lục Dương đã từ một tên phàm nhân vô cùng bình thường, giờ đã lột xác thành nghệ nhân dân gian ưu tú với sở trường tung hứng vại.

Ba cái vại nặng hai trăm cân bị Lục Dương ném qua ném lại như bao cát, tạo thành một hình vòng cung trên không trung.

Cùng lúc đó Lục Dương có thể vừa dẫm lên trên mép vại vừa di chuyển theo hình bát quái giống như đi trên đất bằng.

Thậm chí đặt vại nước nằm ngang ra đất rồi dẫm lên trên cũng vẫn vững như núi Thái Sơn, còn dư sức mà chơi đùa với ba chiếc vại.

Chỉ bằng chiêu này thôi, đã có thể kéo đến từng trận tấm tắc khen hay ngoài đầu phố!

“Không tệ, luyện thể tiến triển nhanh hơn vài phần so với ta dự đoán.” Vân Chi nhẹ nhàng vỗ tay, việc này mang đến cho Lục Dương niềm tin cực lớn.

Đừng thấy Vân Chi ít xuất hiện, thực ra nàng vẫn luôn chú ý đến sự tiến bộ của Lục Dương.

“Có thể tu tiên chưa vậy?” Lục Dương đặt mấy chiếc vại xuống, hào hứng hỏi rồi lẳng lặng chờ câu trả lời, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Trong thời gian hắn luyện thể, Mạnh Cảnh Chu có đến tìm hắn, nhưng chưa kịp nói gì đã bị con rối đuổi đi.

Hắn nghe nói Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt, những người cùng lứa với hắn, đều đã dẫn khí nhập thể, trở thành tu sĩ chính thức, hằng ngày ngồi thiền tu hành, siêu phàm thoát tục, chỉ có mỗi mình hắn vẫn đang luyện thể cực khổ, việc này ít nhiều làm hắn có chút lo lắng, cảm thấy bị tụt lại quá nhiều, thầm lo chênh lệch sẽ quá lớn.

Vân Chi không trả lời, lấy từ không gian trữ vật ra một miếng đậu hũ. Miếng đậu hũ thật sự rất mềm, núng na núng nính giữa lòng bàn tay của Vân Chi, giống một quả bóng chứa đầy nước.

“Hướng lòng bàn tay xuống, nắm lấy nó.”

Lục Dương cảm thấy việc này chả có gì khó, rất ngoan ngoãn mà làm theo, nắm lấy miếng đậu hũ, nhưng tay hắn vừa động vào, miếng đậu hũ đã bị hắn nắm cho nát tương, rớt xuống đất.

Vân Chi lại đưa cho Lục Dương một miếng đậu hũ khác, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

Lục Dương cũng không tin ma quỷ, cho rằng lần đầu chỉ là do ngoài ý muốn, lần thứ hai chắc chắn sẽ làm được.

Miếng đậu hũ vẫn bị nắm nát như cũ, căn bản không cầm được.

Sau lần thất bại thứ ba, Lục Dương đã biết được vấn đề nằm ở đâu, lực tay của hắn hiện giờ quá lớn, vốn dĩ đã khó khống chế, nhưng nhờ đồ vật bên người hắn đều là đồ dùng của tu sĩ nên vẫn không sao, nếu đổi lại thành đồ dùng của người phàm, thì ngay cả ăn cơm hắn cũng phải cẩn thẩn từng li từng tí, tránh cho không để ý lại bẻ gãy đũa, bóp nát chén.

Thêm nữa, sức mạnh của hắn tăng lên quá nhanh, suy nghĩ vẫn chưa theo kịp tốc độ thân thể, ngón tay thi thoảng lại bị co giật.

Đúc kết lại, việc nắm lấy miếng đậu hũ mềm như nước kia nào có dễ làm.

Vân Chi không bảo Lục Dương nắm lấy miếng đậu hũ nữa, nàng lật tay lại, nắm lấy miếng đậu hũ lắc nhẹ, miếng đậu hũ lắc la lắc lư nhưng không vỡ.

Đột nhiên Vân Chi buông tay, miếng đậu hũ rơi xuống, nàng lại dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy miếng đậu hũ đó lần nữa.

Lục Dương tròn xoe mắt, nắm lấy miếng đậu hũ đang rơi, dễ làm như vậy sao?

Dưới cường độ lực của Đại sư tỷ, miếng đậu hũ mềm mại không khác gì một cục sắt, có thể chơi đùa tùy ý.

“Ngươi đã làm được việc biến nặng thành nhẹ, nhưng biến nhẹ thành nặng thì vẫn kém xa lắm.”

Lục Dương lặng thinh không nói gì, hắn tự biết rằng khoảng cách từ giờ so với lúc kết thúc việc luyện thể còn thua kém rất xa, nhưng tu luyện là chuyện không thể vội được, đám người Mạnh Cảnh Chu từ nhỏ đã được gia tộc huấn luyện, nên mới có thể trực tiếp tu tiên.

Muốn đuổi kịp đám người đó nào có dễ dàng gì.

Hồi nhỏ hắn không được ai chỉ dạy, hiện tại có thể được Đại sư tỷ tự mình hướng dẫn, lại có thiên tài địa bảo hỗ trợ, tốc độ trưởng thành đã rất kinh người rồi, hắn còn lý do gì để không hài lòng nữa?

Lục Dương nhớ tới lời Đại sư tỷ từng nói, tỷ ấy nói tu tiên là chuyện cả đời, tạm thời hơn kém nhau không quan trọng, điều quan trọng là ai có thể đi được đến cuối cùng.

Lục Dương hít vào vài hơi thật sâu, nhận thấy rằng tâm thái mình trước đó không được đúng cho lắm, hắn liền điều chỉnh lại ngay lập tức, không chạy theo tiến độ tu luyện nữa.

Tiếp sau đó hắn lại nhìn thấy Đại sư tỷ sai con rối đẩy một xe đậu hũ qua.