Chương 3: Răng của cậu thật trắng

Nhạc nền của trò chơi đột nhiên dừng lại, màn hình máy tính từ từ chuyển sang màu đen.

Khuôn mặt phản chiếu trên màn hình cũng tối đen theo.

Anh đã rất vất vả để chơi đến cửa thứ ba.

Hoắc Thời Chu bóp nát tay cầm trò chơi, cắn vỡ góc túi máu, máu tươi làm cho anh miễn cưỡng bình tĩnh một chút.

Anh đứng dậy với khuôn mặt âm trầm và mở cửa.

"Cậu——"

Ngoài cửa là một thiếu niên gầy yếu, tản ra mùi thơm không gì sánh kịp.

Ngực Hoắc Thời Chu nóng lên, buông tay nắm cửa ra, cửa gỗ đập vào tường, phát ra tiếng va chạm lớn.

"Phanh——"

Lâm Nam Tinh bị thanh âm này dọa sợ, thân hình hơi lắc lư, trong nháy mắt thoát ra khỏi cuộc đối thoại với Tiểu E.

Cậu thấp hơn bạn cùng phòng không ít, với trang phục của bạn cùng phòng, làn da tái nhợt dị thường có chút không hợp với cơ bắp rắn chắc trên cánh tay.

Lâm Nam Tinh lui về phía sau nửa bước, ngẩng đầu lên, mặt đối mặt nhìn bạn cùng phòng.

Kiểu tóc của anh là kiểu dài vừa phải phổ biến hiện nay, trên trán buộc dây buộc tóc màu đen, ngũ quan sâu sắc cao ngất, hốc mắt rất sâu, tựa hồ là có huyết thống phương Tây, bởi vì rũ mí mắt xuống, Lâm Nam Tinh nhìn không rõ con ngươi của anh.

Tóm lại, anh trông giống như một học sinh trung học theo đuổi trào lưu.

Chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi như có như không.

Lâm Nam Tinh nhíu nhíu mày, chú ý tới đồ vật trên tay bạn cùng phòng.

Một túi chất lỏng màu đỏ, bao bì bên ngoài giống hệt với túi máu của bệnh viện.

Là loại đồ uống nào mới sao?

Lâm Nam Tinh nín thở, cậu không quen mùi vị này.

"Xin chào."

Giọng thiếu niên trong trẻo gọi lại thần trí của Hoắc Thời Chu, anh dời ánh mắt ra, không nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn yếu ớt của đối phương nữa.

Thấy anh không có ý muốn chào hỏi, Lâm Nam Tinh tiếp tục nói:

"Tôi là bạn cùng phòng tương lai của cậu, Lâm Nam Tinh."

Bạn cùng phòng?

Sớm chiều ở chung?

Hoắc Thời Chu nghiêm mặt, hút một ngụm máu lớn.

Sự im lặng bắt đầu lan rộng trong không khí.

Lâm Nam Tinh chửi bới ở trong lòng, bạn cùng phòng này xảy ra chuyện gì thế?

Nói chuyện qua lại khó đến thế sao?

Mùi máu tươi xung quanh càng lúc càng rõ, Lâm Nam Tinh nhịn không được lại nhìn túi máu.

Quá giống như thật.

Nhìn theo ánh mắt của cậu, Hoắc Thời Chu nhìn thấy thứ trên tay của mình.

Tay anh cứng đờ, vô tình bóp vỡ túi máu.

Máu tươi dọc theo ngón tay tích tắc rơi xuống, có mấy giọt còn bắn tung tóe trên giày thể thao trắng của đối phương.

Lâm Nam Tinh không nhìn thấy cảnh tượng bên chân, mùi máu tươi đập vào mặt khiến đầu óc cậu đau nhức.

Cậu lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Cơ thể của Hoắc Thời Chu cứng hơn.

“Đinh đinh đinh ——"

Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa chấm dứt vang lên, Lâm Nam Tinh giật giật môi, muốn rời đi.

Lời còn chưa kịp nói ra, Tiểu E tuyên bố nhiệm vụ mới:

[Trong vòng một phút, khen ngợi bạn cùng phòng của anh.]

[Xin lưu ý, nhất định phải là khen ngợi chân thành, phần thưởng nhiệm vụ: tăng thêm năm ngày tuổi thọ.]

Lâm Nam Tinh ngước mắt nhìn bạn cùng phòng, rất đẹp trai.

Nhưng cậu không thích vẻ bề ngoài cực kỳ hung hăng này.

[Anh còn 30 giây nữa. 】

Không thích anh không lịch sự.

[Còn 20 giây nữa. 】

Tôi không thích anh ta...

【Mười, chín, tám...】

Năm giây cuối cùng, Lâm Nam Tinh rốt cục tìm được một điểm có thể khen ngợi từ đáy lòng.

Cậu nháy mắt mấy cái, nhìn răng nanh bén nhọn dính máu của bạn cùng phòng, chân thành khen:

"Răng của cậu thật trắng."

Thình thịch...

Trái tim đã yên lặng nhiều năm của Hoắc Thời Chu nhảy lên một cái.