Ngón tay của anh rất lạnh, và nó đã được đặt trên mắt cá chân của cậu để giảm bớt cơn đau sưng.
Lâm Nam Tinh thoải mái nheo mắt lại, mãi đến khi tay dời đi, cậu mới phát hiện vẻ mặt Hoắc Thời Chu nghiêm túc.
"Làn da của tôi dễ bị tím tái hơn nên có thể hơi khó coi. ”
Lâm Nam Tinh khom lưng nhìn chân mình, là rất khủng bố.
Cậu thì thầm: "Không quá nghiêm trọng, phải không?"
Lâm Nam Tinh cảm thấy nếu Hoắc Thời Chu có thể đánh nhau như vậy, hẳn là đã chịu không ít thương tích, đối với chấn thương té ngã sẽ biết một chút.
"Chờ bác sĩ đến.” Giọng điệu của Hoắc Thời Chu đã thay đổi.
Có cảm giác như đang đợi bác sĩ báo tin dữ.
Lâm Nam Tinh bị dọa sợ, nghiêm trọng như vậy sao?
Nếu người nhà biết cậu bị thương, nhất định sẽ bắt cậu về nhà, kiểm tra từ đầu đến chân, sau đó nằm viện để theo dõi trong mười ngày nửa tháng.
Như vậy nhiệm vụ chắc chắn sẽ không hoàn thành.
Không được, mạng quan trọng hơn một chân...
Miên man suy nghĩ lung tung một hồi lâu, chờ Lâm Nam Tinh chuẩn bị thân tàn chí kiên, trở thành người què, bác sĩ trực ban rốt cuộc cũng chạy tới.
Đi theo phía sau hắn là giáo viên chủ nhiệm Vương Chính Tín.
Bác sĩ đã được nghe nói về Lâm Nam Tinh, cũng biết tình trạng sức khỏe của cậu.
Hắn ấn vết thương, nói: "Cũng may, không tính là rất nghiêm trọng, phỏng chừng chỉ là giãn dây chằng”
"Đương nhiên tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện chụp phim, xác nhận một chút. ”
Trái tim nhỏ treo cao của Lâm Nam Tinh rơi xuống, không bị què thì tốt rồi.
Cậu hỏi: "Mất khoảng bao lâu thì lành?"
Cậu không thể về nhà cho đến khi vết thương khỏi hẳn.
Bác sĩ: "Nhanh thì một tuần có thể đi bộ bình thường, phục hồi hoàn toàn thường là tầm nửa tháng."
Y tá lấy túi nước đá đến, đắp lên chân Lâm Nam Tinh.
Lâm Nam Tinh cúi đầu, giật mình.
Nhiệt độ của túi nước đá tương tự như ngón tay của Hoắc Thời Chu?
Vừa rồi không có cảm giác, bây giờ so sánh, cậu mới ý thức được nhiệt độ cơ thể của Hoắc Thời Chu rất bất thường.
"Trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi nhiều hơn, đi lại ít hơn..." Bác sĩ nói một số điều cần lưu ý, sau đó cùng y tá đến hiệu thuốc lấy thuốc.
"Nói một tiếng với người nhà, để cho họ đến đón." Vương Chính Tín lấy điện thoại di động chuẩn bị thông báo cho người nhà họ Lâm.
Lâm Nam Tinh trong nháy mắt hoàn hồn, cậu vội vàng ngăn cản: "Không cần không cần, em bôi chút thuốc, qua hai ngày là tốt rồi. ”
“Thầy Vương, thầy ngàn vạn lần đừng nói cho người nhà em biết, em không muốn về nhà, vết thương nhỏ mà thôi, đừng để cho bọn họ lo lắng..."
Cậu gấp đến độ suýt nữa nhảy ra khỏi giường, từ người nhà đến việc học, lấy ra đủ loại lý do để từ chối về nhà.
Hoắc Thời Chu nhấc mí mắt lên, nhìn khuôn mặt kháng cự việc về nhà của cậu.
Anh biết Lâm Nam Tinh không yêu thích học tập đến như vậy, ngay cả nhà cũng không muốn trở về, cũng biết gia đình cậu mỹ mãn, theo lý thuyết sẽ không kháng cự việc về nhà.
Tại sao cậu muốn ở lại trường?
Lâm Nam Tinh dây dưa rất lâu, Vương Chính Tín mới miễn cưỡng đồng ý: "Đêm nay dùng thuốc trước, nếu ngày mai vết thương nghiêm trọng hơn, nhất định phải về nhà. ”
Vương Chính Tín có ấn tượng rất tốt đối với cậu, hiểu chuyện có lễ phép, hoàn toàn khác với rất nhiều đứa trẻ nhà giàu kiêu ngạo ương ngạnh.
Bây giờ thấy cậu bị thương cũng phải ở lại trường học tập, mức độ yêu thích tăng lên, khuyên nhủ: "Thân thể là vốn liếng của cách mạng, ngàn vạn lần đừng cố chống đỡ.”
Lâm Nam Tinh nhu thuận gật đầu: "Em biết rồi.”
Nói xong vấn đề thân thể, Vương Chính Tín hỏi nguyên nhân bong gân.
Hắn đến vội vàng mà không hỏi Lô Khắc.
Nghĩ đến việc này Lâm Nam Tinh liền tức giận, tên kia đυ.ng người ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, còn bỏ chạy.
Cậu mô tả hành vi xấu xa của người kia, cuối cùng nói thêm: "Cậu ta đã bỏ trốn rồi.”
Vương Chính Tín hỏi: "Nhìn thấy ai đυ.ng phải không? ”
"Không có," Lâm Nam Tinh dừng lại, "Em chỉ ngửi thấy đó là một alpha."
Nếu như gặp lại hắn, chắc là có thể ngửi được.
Alpha vui vẻ náo loạn ở hành lang chỉ có mấy người như vậy, cũng không khó tìm ra là ai.
Vương Chính Tín gật đầu: "Thầy biết rồi. ”
Sau khi nghỉ ngơi trong phòng khám, Lâm Nam Tinh và Hoắc Thời Chu trở về ký túc xá sớm.
Lâm Nam Tinh nằm trên giường, chờ buổi tối tự học tan học, bấm một chút gọi điện thoại cho bà Trang: "Mẹ.”
"Học xong rồi sao?"
"Vâng. ”
Trò chuyện về cuộc sống hàng ngày một lúc, cậu mới chậm rãi nói chuyện chính: "Mẹ ơi, cuối tuần này con không về nhà, mẹ không cần bảo chú Trần đến đón con đâu.”
Bà Trang hiểu rõ tính cách của con trai mình, sẽ không ở lại trường vô cớ: "Có chuyện gì vậy? ”
Lâm Nam Tinh đã sớm nghĩ ra lý do, mặt không đổi sắc nói: "Ở trường con có một vài người bạn mới.”
"Muốn ở chung với các bạn nhiều hơn, gia tăng tình cảm.”
Bên ngoài cửa, Hoắc Thời Chu đi ngang qua vô tình nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.
Ở chung nhiều hơn?
Gia tăng tình cảm?
Anh đứng đờ tại chỗ, khuôn mặt già đỏ lên.