Chương 27

Hoắc Thời Chu còn đang tê dại, sợi tóc mềm mại của đối phương nhẹ nhàng cọ lên cằm anh, cảm giác tê dại khó có thể nói thành lời theo cổ chảy vào trong lòng.

Thình thịch, thình thịch ——

Sau hai nhịp đập, trái tim anh im lặng một lần nữa.

[Tích Tích, nhiệm vụ hoàn thành, tăng thêm năm ngày tuổi thọ.]

Lâm Nam Tinh thở ra một hơi, bởi vì khoảng cách rất gần, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được cả người Hoắc Thời Chu cứng ngắc, khẩn trương đến nỗi ngay cả hô hấp cũng đình trệ.

Anh khẽ ngẩng đầu lên, Hoắc Thời Chu mím chặt môi, mí mắt rũ xuống, không thấy rõ cảm xúc.

Biểu cảm cũng giống như ngày đầu tiên gặp nhau trong ký túc xá.

Lâm Nam Tinh dừng một chút, nhớ tới nhiệm vụ ngày đầu tiên cũng là khen ngợi anh.

Nhớ lại biểu hiện của Hoắc Thời Chu vào thời điểm đó, cậu bừng tỉnh.

Vì vậy, ... Hoắc gia tiếng tăm lừng lẫy thật sự bị ngại khi được khen sao?

Sau khi được khen ngợi, anh căng thẳng đến nỗi phá hỏng cửa?

Cậu đang giật mình, đột nhiên được người khác đỡ dậy.

Giản Chí Hiên hỏi: "Không sao chứ? ”

Khi hỏi Lâm Nam Tinh, đôi mắt của cậu ta đã nhìn chằm chằm vào Hoắc Thời Chu.

Giản Chí Hiên nghĩ không ra, Hoắc gia sao lại không né tránh?

Tùy ý để Lâm Nam Tinh ngồi trên đùi mình?

Lâm tiểu thiếu gia vậy mà lại còn sống?

............

Lâm Nam Tinh đi một bước, mắt cá chân đau như bị xé rách, câu "Không có việc gì" trong miệng nhất thời nuốt trở về: "Hình như bị trật khớp chân.”

Cậu nhìn về phía hành lang, người vừa rồi đυ.ng vào cậu đã sớm bỏ chạy.

Pheromone của người nọ có chút quen thuộc, nhưng trong chốc lát cậu không nhớ ra là ai.

Sự ấm áp trong lòng biến mất, Hoắc Thời Chu dần dần lấy lại tinh thần, lạnh lùng nhìn về phía người khởi xướng.

Người khởi xướng hoàn toàn không biết, gãi cánh tay của Lâm Nam Tinh nói: "Tôi đưa cậu đến phòng khám."

Lâm Nam Tinh thử động mắt cá chân một chút, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Cậu không từ chối, nói với Giản Chí Hiên: "Làm phiền lớp trưởng rồi.”

"Không phiền không phiền." Giản Chí Hiên lắc đầu, nghiêng đầu đối diện với khuôn mặt thúi của Hoắc Thời Chu.

Trong lòng cậu ta lộp bộp vài tiếng.

Xong rồi, Hoắc gia phản ứng lại.

Lâm tiểu thiếu gia đang gặp nguy hiểm!

Giản Chí Hiên cảm thấy một mình cậu ta sợ là không giữ được mạng lâm Nam Tinh, vội vàng nháy mắt với Lô Khắc, cầu xin sự trợ giúp.

Lô Khắc nhận được tín hiệu, đi tới nói: "Chí Hiên, lát nữa cậu còn phải họp."

"Không bằng bảo Hoắc gia dẫn cậu ấy đến phòng y tế đi, tôi đi tìm thầy Vương xin nghỉ. ”

Nói xong, hắn kéo Giản Chí Hiên không biết tốt xấu gì ra khỏi phòng học.

Giản Chí Hiên khϊếp sợ: "Lô Khắc, hai người tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn mấy ngày, tình yêu thương bạn học đâu rồi?! Làm sao lại để người ta ..."

Lô Khắc che miệng cậu ta lại, hỏi: "Cậu cho rằng Hoắc gia sẽ không tránh được một con người sao?”

"Cậu cảm thấy Hoắc gia sẽ vô duyên vô cớ ra mặt vì một người sao?”

Không thể nào.

Giản Chí Hiên ngây ngẩn cả người: "Nhưng không phải anh ấy nói Lâm Nam Tinh chỉ là một con người bình thường sao? ”

“Tính cách vặn vẹo đó của Hoắc gia, cậu cũng không phải không biết..."

Trong lớp học, Lâm Nam Tinh và Hoắc Thời Chu mắt to trừng mắt nhỏ.

Tiếng chuông vào học vang lên, Hoắc Thời Chu quay mặt lại, mở miệng nói: "Không đi phòng y tế nữa sao? ”

"Đi."

Lâm Nam Tinh giật giật, chân phải vừa động liền đau.

Cậu không thể làm gì khác hơn là co chân lên, nắm lấy cánh tay của Hoắc Thời Chu và đi chậm ra ngoài.

Hoắc Thời Chu hôm nay mặc một chiếc áo dài tay, nhưng nhiệt độ cơ thể của đối phương vẫn xuyên qua quần áo, sưởi ấm anh.

Những điều nhỏ nhặt ấm áp, sống động.

Hoắc Thời Chu nghiêm mặt, bất tri bất giác đi tới phòng y tế.

Phòng khám của trường làm việc từ tắm giờ sáng đến năm giờ tối, lúc này đang trong giờ làm việc của y tá và bác sĩ.

Lúc này bác sĩ trực không có ở đây, chỉ có một y tá.

Y tá đỡ Lâm Nam Tinh lên giường bệnh, rót cho cậu một ly nước ấm: "Bác sĩ vừa có việc đi ra ngoài, các cậu chờ một chút, tôi sẽ đi tìm anh ấy.”

Nói xong, cô vội vàng chạy ra ngoài.

Lâm Nam Tinh đặt gối sau lưng, ngồi nghỉ ngơi.

Môi cậu biến thành màu trắng nhạt, trán phủ đầy mồ hôi lạnh, sợi tóc dán sát vào mặt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Hoắc Thời Chu nhíu mày: "Có đau không? ”

Lâm Nam Tinh cầm ly nước, uống từng ngụm: "Còn tốt. ”

Nhiều năm bệnh lên bệnh xuống như vậy, những thứ khác không có tiến bộ gì, khả năng chịu đau lại mạnh hơn không ít.

"Chân nào?" Hoắc Thời Chu hỏi.

Lâm Nam Tinh sửng sốt: "Chân phải, chân phải. ”

Hoắc Thời Chu đưa tay xắn ống quần của cậu lên, mắt cá chân sưng lên, ngay cả mu bàn chân cũng một mảnh đỏ một mảnh tím, nhìn vô cùng dọa người.

Lông mày anh nhíu chặt hơn, cẩn thận chạm vào vết thương.