Chương 26

Năm lớp 12, hắn cũng là giáo viên tiếng Anh của Hoắc Thời Chu, biết anh luôn thích làm theo ý của mình, không chịu hợp tác với giáo viên.

Nhớ lại rằng bây giờ anh là trưởng nhóm, giáo viên tiếng Anh hắng giọng, thử gọi anh, "Hoắc Thời Chu."

Lâm Nam Tinh hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Thời Chu.

Nhiệm vụ của Hoắc Thời Chu ngồi trong lớp học mỗi ngày là chơi điện thoại di động.

Điện thoại di động bị hỏng, liền nhàm chán đánh giá các bạn cùng lớp và giáo viên.

Lâm Nam Tinh ở gần anh, nhìn ra anh đang thất thần, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Thầy đang gọi cậu.”

"Hoắc Thời Chu." Giáo viên tiếng Anh đọc lên một lần nữa.

Hoắc Thời Chu nhấc mí mắt lên, không vui nhìn về phía thầy giáo.

Thấy anh không nhúc nhích, Lâm Nam Tinh cho rằng anh quá mức khẩn trương, làm một động tác tay, nhẹ giọng nói:

"Cố lên, nhóm trưởng."

Cái đệt.

Hoắc Thời Chu đứng dậy với khuôn mặt không thay đổi: "Someus are having problems ..."

Anh đọc rất nhanh, Lâm Nam Tinh không kịp phản ứng, anh đã đọc xong và ngồi xuống.

"Rất tốt."

Giáo viên tiếng Anh gật đầu với sự hài lòng, hắn cảm thấy nhóm trưởng có vai trò khuyến khích rất đáng kể.

"Các bạn cùng lớp khác đều phải học hỏi từ cậu ấy, Hoắc Thời Chu không chỉ học thuộc lòng lưu loát, phát âm đoạn câu..."

Lâm Nam Tinh nhìn Hoắc Thời Chu, sâu kín thở dài.

Vì sao lại không phải học bá.

Hoắc Thời Chu ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Nam Tinh thành thật nói: "Cậu học thuộc lòng thật nhanh. ”

Hoắc Thời Chu: "Con lai, tiếng Anh tốt."

Lâm Nam Tinh chớp chớp mắt, lời này quái dị nhưng rất quen tai.

Hình như là lời khen trước đây của cậu?

Lúc đó cậu còn lo lắng mình sẽ bị đánh, xem ra Hoắc Thời Chu hình như còn rất thích?

"Được rồi," giáo viên tiếng Anh vỗ vỗ bục giảng, cất cao giọng nói, "Lấy sách giáo khoa ra, học bài thôi. ”

Đại khái bị ảnh hưởng của giáo viên tiếng Anh, lớp học hôm nay, các giáo viên chủ nhiệm không phải là bắt đọc thuộc lòng thì cũng là làm đề.

Trong buổi tự học buổi tối, các bạn cùng lớp oán giận nói:

"Tôi bị gọi hai lần."

"Cái đệt, hôm nay con mẹ nó tôi bị gọi năm lần."

"Ngưu Phê, ai bảo cậu đầu sổ chứ."

"Buổi tối tôi phải đi tìm ba thầy giáo, mẹ kiếp."

............

Lâm Nam Tinh không gia nhập đề tài, hôm nay cậu đặc biệt may mắn, không bị gọi tên.

Ngay cả khi ánh mắt của giáo viên bay qua, cuối cùng cũng rơi vào Hoắc Thời Chu.

"Điện thoại mà cậu muốn đây."

Giãn Chí Hiên đi tới hàng ghế sau, đặt một cái túi lên bàn Hoắc Thời Chu.

Cậu ta thuận thế ngồi xuống chỗ trống, cười nói: "Hoắc gia, hôm nay cậu bị gọi mấy lần? ”

Ba lần, Lâm Nam Tinh yên lặng trả lời trong lòng.

Một giây sau, có người gõ cửa sau, hô với bên trong: "Lâm Nam Tinh, thầy Phương tìm cậu.”

Đột nhiên bị gọi đến văn phòng, Lâm Nam Tinh không chút khẩn trương, ngược lại có chút như trút được gánh nặng.

Cuối cùng cũng bị điểm danh.

Bước vào văn phòng, thầy Phương đưa cho cậu một tập tài liệu, giải thích: "Cuộc thi sáng tác năm nay đã bắt đầu, đây là quy trình chung. ”

"Năm ngoái em đã từng thi rồi, chắc là rất có kinh nghiệm."

Lâm Nam Tinh nhìn một chút, tháng sau bắt đầu thi đấu, trước mắt cậu chưa có sắp xếp gì, đến lúc đó không thể nói chính xác được.

Bán kết bắt đầu phải viết văn trực tiếp, chẳng may đến lúc đó Tiểu E sắp xếp một nhiệm vụ...

Suy nghĩ một lúc, cậu lắc đầu: "Xin lỗi, thầy Phương."”

"Em có thể không đi được."

Thầy Phương dừng lại, truy hỏi: "Tại sao không đi?"

"Một năm chỉ có một cơ hội, giành thêm một số giải thưởng sẽ rất hữu ích cho việc nộp đơn vào các trường đại học trong nước hoặc vào các trường đại học nước ngoài trong tương lai."

Đi có thể không sống đến lúc học đại học.

Lâm Nam Tinh rũ mắt, dùng thân thể làm cái cớ: "Mấy ngày thi đấu em đều phải đến bệnh viện. ”

Lý do này khiến thầy Phương không thể khuyên nhủ nữa, hắn có chút tiếc nuối nói: "Vậy được rồi. ”

"Em gọi Lương Chiêu Chiêu tới đây."

"Vâng." Lâm Nam Tinh nhu thuận gật đầu.

Tan học sau buổi tự học tối là thời gian thư giãn nhất, hành lang ồn ào, một đám người chơi trò chơi đuổi bắt nhau.

Lâm Nam Tinh đi sát tường, tránh va chạm với bọn họ.

Vừa đến cửa phòng học, một bóng đen hiện lên, bả vai cậu bị hung hăng đυ.ng trúng, trọng tâm cả người bất ổn, ngã về phía bên phải.

Thay vì ngã xuống đất, cậu ngã vào vòng tay lạnh lẽo của người bạn cùng lớp đi cuối cùng.

Chóp mũi là mùi thuốc nhàn nhạt, trước mắt là cần cổ trắng nõn mảnh khảnh.

Hoắc Thời Chu tên rần, não trống rỗng,

Lâm Nam Tinh còn mơ hồ, bỗng nhiên nhận được nhiệm vụ mới.

[Trong vòng 30 giây, cảm ơn Hoắc Thời Chu và khen ngợi anh ấy.]

[Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng năm ngày tuổi thọ.]

Vừa nghe rõ nhiệm vụ gì, Tiểu E liền bắt đầu đếm ngược.

[Mười, chín, tám…]

Không còn kịp nữa rồi.

Lâm Nam Tinh không chút suy nghĩ, thốt lên: "Cảm ơn nhóm trưởng, cậu thật tốt bụng. ”

Thình thịch...

Hoắc Thời Chu vậy mà còn sống.