Chương 14(59)
Nói là muốn cẩn thận đổi việc nên hai người cùng nhau xem thử. Ánh mắt Phục Thành rất cao. Thời gian dài không muốn, lượng công việc lớn không muốn, quan hệ phức tạp không muốn. Cả hai chọn chọn loại loại, làm Trần Thiên Dương cảm thấy Phục Thành đang coi mình là một tinh anh trụ cột chứ không phải là tàn thứ phẩm vừa câm vừa điếc.
Buổi chiều ngày thứ ba, Trần Thiên Dương xin nghỉ, cùng Phục Thành đến một cái bảo tàng tư nhân.
Chỗ ấy ở ngoại ô thành phố, tường trắng ngói xám nhà cũ, kiểu nhà tam tiến tam xuất, càng đi vào trong càng có ảo giác trở lại thời trước, thoang thoảng một mùi hương xưa cổ.
Phục Thành và Trần Thiên Dương đi đến một gian phòng trong sân, cách một tấm bình phong hoa và chim, có hai người ở bên trong đang cúi đầu bận rộn với thứ trong tay họ, một già một trẻ —— bọn họ là người ngày hôm nay Trần Thiên Dương tới gặp.
Nghề nghiệp của Thạch Xuyên và học trò Từ Ấu Lâm của ông là nghệ nhân phục chế sách cổ. Hiện tại hai người đang giúp chủ nhân tòa nhà này tu sửa sách cổ bị mối mọt.
Bởi vì Tỉnh Đồ phát thông báo tuyển dụng, Trần Thiên Dương nói một câu, Phục Thành dĩ nhiên dẫn cậu đến xem.
Trước kia Thạch Xuyên giúp viện bảo tàng quốc gia phục chế tranh chữ, sau đó đi Tỉnh Đồ hỗ trợ tu sửa sách cổ. Sau khi tuổi ông lớn rồi, ông cũng chỉ nhận một ít công việc nhỏ tư nhân, lượng công việc lớn toàn giao cho học trò.
Từ Ấu Lâm là học trò cuối cùng của ông, Phục Thành nhờ các mối quan hệ, được ông đồng ý để gặp Trần Thiên Dương một lần.
Trần Thiên Dương không hề biết chuyện này. Phục Thành chỉ nói cho cậu là Thạch Xuyên đang thu nhận học trò.
Lúc Trần Thiên Dương bị gọi đi một mình, không ôm bất kỳ hi vọng gì.
Thạch Xuyên bảo Trần Thiên Dương trước tiên vẽ vài thứ, còn mình thì đứng xem ở một bên.
Trần Thiên Dương có tầm hai năm không cầm bút vẽ mà có hơi sửng sờ. Thạch Xuyên biết cậu nghe không rõ nên rống lên một tiếng, "Vẽ vời viết chữ! Phục Thành không phải nói cậu học từ tiểu học sao? Một tí bản lĩnh cũng không có, tôi đây không thèm nhận!"
Ông lớn tuổi như vậy, cũng không có thời gian hướng dẫn học trò lại từ đầu.
Thạch Xuyên rống lên một tiếng như thế thì giống như hồi xưa ông nội rống Trần Thiên Dương. Trong nhà nuôi một cậu nhóc bị điếc, cụ nhà nói cái gì cũng phải dựa vào tiếng rống, cũng không cần lo lắng Trần Thiên Dương sẽ giả vờ nghe không được.
Trần Thiên Dương đột nhiên không còn căng thẳng như vậy nữa, một ít cảm giác lúc viết cũng chậm rãi trở về.
(60)
Phục Thành và Từ Ấu Lâm ngồi ở bên ngoài, trước mặt bày một bộ dụng cụ uống trà,
bạch hào ngân châm (*) ngâm trong nước nóng xoay tròn, hương thơm của trà ngọt lâu lan xa theo miệng tách lượn lờ bốc lên.
(*) bạch hào ngân châm (白毫银针): loại trà nổi tiếng nhất của loại trà trắng hay Bạch Trà, là một trong những "Thập Đại Danh Trà" của Trung QuốcTiếng Thạch Xuyên rống to thỉnh thoảng truyền tới, Từ Ấu Lâm vừa phẩm trà vừa nói: "Thầy còn sung sức ghê."
Anh thấy Phục Thành nhíu mày, nhân tiện nói: "Cũng nhờ có
cậu
không tiếc của, vừa đưa trà vừa đưa tranh. Yên tâm đi, nếu thầy đã muốn gặp người thì xem như đã đồng ý một nửa rồi."
Ngón tay trỏ Phục Thành gõ trên bàn đều đều.
Từ Ấu Lâm nở nụ cười, nói: "Cậu nghĩ xong thật rồi à? Công việc này cũng không nhẹ nhàng, cậu thiệt cam lòng cho cậu bạn nhỏ nhà cậu đến đây chịu khổ hả?"
Phục Thành liếc mắt nhìn vào trong phòng, "Bà nội em ấy làm công việc này."
"Ể, thật à?"
Phục Thành gật đầu. Hắn cũng mới biết, trước đây bà cụ Trần vì chăm sóc Trần Thiên Dương bèn mang công việc từ thư viện về nhà, thỉnh thoảng sẽ dẫn cậu qua xem một chút.
Khi Trần Thiên Dương nói tới những việc này, đôi mắt như đi vào biển sao.
Phục Thành nói: "Em ấy thích việc này."
Từ Ấu Lâm: "Thích là tốt rồi, nhìn tính tình thì có thể chịu được."
Cũng không lâu lắm, Thạch Xuyên đi ra, Trần Thiên Dương theo ở phía sau. Đôi mắt mặt sáng lấp lánh nhìn Phục Thành cười rất vui vẻ, chỉ cái gói trong tay,
Thạch Xuyên đưa em.
Thạch Xuyên quát: "Không phải lấy đồ rồi thì là học trò của tôi đâu đấy. Phải hay không sau này hẵng nói."
Trần Thiên Dương khéo léo gật đầu, dâng trà cho Thạch Xuyên, để Từ Ấu Lâm dẫn bọn họ đi nhìn đồ vật đang tu bổ vừa nãy, thuận tiện làm quen chuyện cần làm sau này.
Đợi đến khi hai người đi ra từ trong nhà, hoàng hôn đã buông xuống trung tâm Thành Yên.Trần Thiên Dương ôm cái bao chứa các loại bàn chải kẹp nhíp này nọ mà như là ôm hũ mật của gấu, lúm đồng vừa tròn lại ngọt.
Phục Thành chú ý tới. Cậu xóa đi lại đánh một chút trên điện thoại di động, rõ ràng đánh rất nhiều, cuối cùng lại xóa hết. Lúc đèn đỏ, Trần Thiên Dương đưa di động cho Phục Thành, "Cảm giác không giống sự thật."
Phục Thành nhìn đôi mắt trong suốt mừng rỡ của cậu mà trái tim nhũn thành một bãi.
Quốc hoạ thư pháp của Trần Thiên Dương là được ông bà nội cậu cầm tay chỉ dạy, sau hai cụ qua đời, thì không ai biết cậu cũng được chăm sóc và lớn lên từ dòng dõi thư hương (nhà dòng dõi Nho học).
Để cậu làm việc chung với Thạch Xuyên chắc chắn sẽ khổ cực, thế nhưng đây mới là thứ Trần Thiên Dương nên có, chứ không phải bị một tờ giấy chứng nhận tàn tật tùy tiện bày bố cuộc đời.
(61)
Ngày ấy Trần Thiên Dương từ chức thì trở về nhà.
Trần Vân Học với Lưu Hạm nghe thấy cậu thay đổi công việc, đều rất giật mình. Khi cả hai biết công việc đã xác định rồi, còn giống với công việc trước đây của bà cụ nên cũng không nhiều lời.
Bọn họ luôn luôn không biết làm sao đối xử với Trần Thiên Dương. Trần Thiên Dương vẫn luôn nghe bọn họ sắp xếp, hiện tại đột nhiên phát sinh biến hóa, bọn họ cũng không biết nên đối mặt ra sao tí nào, chỉ có thể gật đầu nói 'được'.
Trần Khoa Vũ - người tự nhiên hơn một ít với Trần Thiên Dương - thì đang hờn dỗi trong phòng, bởi vì Trần Thiên Dương nói ba mẹ chuyện cậu ta hút thuốc uống rượu. Những ngày gần đây, mỗi ngày hai người đều thay phiên chở lên cậu ta đến trường, đón cậu ta về nhà.
Trần Thiên Dương ở lại ăn cơm trưa, lúc Trần Khoa Vũ đi ra thì mặt tối sầm, nghe thấy Trần Vân Học hỏi Trần Thiên Dương chuyện công việc mới và thầy mới thì nhìn Trần Thiên Dương nhiều thêm vài lần.
Trần Thiên Dương đã ăn cơm trưa xong nên cũng phải đi, Trần Khoa Vũ ra cửa với cậu, nói: "Gần đây có ai tới tìm anh không?"
Trần Thiên Dương mang rác theo, lắc đầu.
Trần Khoa Vũ nhấn nút thang máy, nói: "Người tên Phục Thành là ai? Bạn anh à?"
Trần Thiên Dương gật đầu, nghi hoặc nhìn cậu ta, Trần Khoa Vũ còn nói: "Công việc mới của anh là anh ta tìm giúp hả?"
Coi như thế đi. Không có Phục Thành, ngay cả văn bằng cậu còn không có, nói chi vào được Tỉnh Đồ, càng không tiếp xúc được với Thạch Xuyên.
Lúm đồng tiền bên má trái của Trần Thiên Dương lộ ra, gật đầu.
Trần Khoa Vũ như là rồng nộ bị nhóm lửa, đè lại con tức, nói: "Anh ta là ai? Các anh quen nhau hồi nào? Sao ai mà anh cũng tin?"
Trong thang máy đến "ding" một tiếng, Trần Thiên Dương đi vào trong, Trần Khoa Vũ nhìn cậu không nghe thấy, tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm, đi theo vào, nói: "Người ta toàn đi lừa gạt mấy người như anh thôi đấy, rốc cuộc anh có biết rõ đối phương là ai không? Ai sẽ bất minh giới thiệu công việc cho anh?"
Trần Thiên Dương nhìn thang máy nhảy số, cảm thấy bây giờ nếu có người tiến vào, Trần Khoa Vũ như vậy sẽ làm người khác nghĩ rằng bọn họ đang cãi nhau, bèn sờ sờ đầu đinh châm chích của Trần Khoa Vũ.
Trần Khoa Vũ gạt tay cậu ra, nói: "Đã bảo là em không còn nhỏ, anh đừng lừa em."
Trần Thiên Dương cầm rác không giải thích rõ, lấy điện thoại ra, đánh chữ ở phía trên, "Biết là em quan tâm anh, anh cũng là người lớn mà. Đừng lo lắng."
Rõ ràng mỗi lần Trần Thiên Dương đều dung túng cậu ta, nhưng Trần Khoa Vũ vẫn cảm thấy không vui, thang máy đi xuống dưới, cũng không đi ra cùng cậu, tự mình khép lại thang máy quành về.
Cậu ta vừa về đến nhà thì đúng lúc nghe Lưu Hạm đang gọi điện thoại, "Được được, lúc đó em sẽ dẫn Dương Dương đến."
Lưu Hạm cười híp mắt cúp điện thoại, nhìn thấy con trai nhỏ mặt mày âm u nhìn mình mà sợ hết hồn, nói: "Anh của con về rồi à? Mẹ còn muốn nói vài câu với nó."
"Mẹ dẫn anh đi gặp ai vậy?"
"Con gái của dì Mã." Trước đó bên kia ngại công việc Trần Thiên Dương không tốt, vẫn chưa liên lạc.
Hiện tại Trần Thiên Dương đổi việc, Lưu Hạm biết công việc nhà phục chế kia, chỉ có vất vả và mệt nhọc, còn không làm ra tiền. Thế nhưng tên lại dễ nghe, tốt hơn việc làm ở hội liên hiệp người khuyết tật của Trần Thiên Dương rất nhiều. Mã gia nghe cũng bằng lòng gặp mặt lần nữa.
Trần Khoa Vũ nhíu mày nói: "Mẹ làm mai cho anh hả?"
Lưu Hạm mỉm cười, "Con lo nhiều như vậy làm gì? Thêm nữa, anh con đã lớn, phải bàn đến những thứ này."
Trần Khoa Vũ cười lạnh, "Rõ ràng hai người không thân thiết được với anh nên mới tìm cách tống anh đi."
(62)
Buổi chiều Trần Thiên Dương muốn đi hiệp hội dọn ít đồ của mình, kỳ thực không có gì, chủ yếu là tổ trưởng nói mọi người muốn tạm biệt cậu.
Còn buổi tối thì Phục Thành hẹn dẫn cậu đi gặp nhóm người Tống Hân.
Tiệc chia tay của cậu kết thúc sớm hơn dự đoán. Trần Thiên Dương ra ngoài nhắn tin cho Phục Thành thì thấy mấy cú điện thoại không biết Lưu Hạm gọi lúc nào, còn có một đoạn tin nhắn.
Cậu đi đến chỗ trồng cây phân luồng trên đường lớn.
Trần Thiên Dương trả lời tin nhắn Lưu Hạm, Lưu Hạm rất nhanh đáp lại, bảo cậu mau mau tới, cũng không nói tại sao.
Trần Thiên Dương gọi xe, đưa địa chỉ cho tài xế xem, sau đó nhắn tin cho Phục Thành.
Xe dừng ở chỗ phân luồng thì Trần Thiên Dương thấy nhóm phụ nữ Lưu Hạm ngồi ở bên ngoài, Mã Miêu Miêu khi trước gặp mặt cũng đến.
Lưu Hạm nhìn thấy Trần Thiên Dương lại đây thì đứng lên, không biết tại sao con mắt đỏ ngầu, khua tay với Trần Thiên Dương, còn nói, "Dương Dương, hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt, muốn trò chuyện với dì Mã, con đưa Miêu Miêu đi dạo đi."
Trần Thiên Dương làm thủ ngữ, "Mẹ bị sao thế?"
Đáy lòng Lưu Hạm mỏi mệt, lắc đầu, bảo Trần Thiên Dương với Mã Miêu Miêu đi đi.
Mã Miêu Miêu đã đẩy bánh xe lăn của mình đi về phía trước, Trần Thiên Dương không thể làm gì khác hơn là đi qua, lo lắng cô va phải người khác, bèn ở phía sau giữa xe lăn giúp cô.
Cả hai rời khỏi tầm mắt hai người mẹ. Khi đi tới dưới một cái bóng cây, Mã Miêu Miêu dừng lại xe lăn, quay đầu nói Trần Thiên Dương: "Cứ ở đây tán gẫu chút đi."
Trần Thiên Dương nghĩ,
trò chuyện không được mà.
Chỉ là cậu vẫn là giúp cô cố định xe lăn, cả hai cùng nhìn về phía ánh sáng loang loáng, mất tập trung nghĩ, Phục Thành nhìn thấy tin nhắn của cậu chưa nhỉ?
"Cậu bị mẹ gạt tới phải không?" Mã Miêu Miêu đột nhiên nói.
Trần Thiên Dương nhìn cô, Mã Miêu Miêu nói tiếp: "Tôi biết cậu không muốn đến. Tôi thì nghe mẹ nói mãi thành phiền mới chịu ra ngoài, bèn muốn nói chuyện với người khác. Coi như xế chiều hôm nay tốn thời gian của cậu."
Đột nhiên cô chuyển đề tài làm Trần Thiên Dương sững sờ.
Mã Miêu Miêu nhìn cậu mặt mày mù mờ, mỉm cười, "Cho cậu xem thử đứa cháu nhỏ của tôi."
Trần Thiên Dương không theo kịp dòng suy nghĩ của Mã Miêu Miêu, nhìn cô đưa tới điện thoại thì nhận lấy. Cậu nhìn thấy gương mặt một cậu nhóc béo trắng trẻo trên màn hình.
"Nó là cháu tôi. Lần trước nó theo tôi đến bệnh viện, tôi cũng nhìn thấy cậu nên bảo nó tới gọi cậu, ai biết cậu lại cho nó một cây kem ốc quế."
Trần Thiên Dương có chút xấu hổ vì cậu đã hiểu lầm nhóc béo.
Mã Miêu Miêu nói: "Người đi cùng cậu hôm đó là ai thế?"
Lúc cô nói những câu này, trên mặt không có loại sắc bén phòng bị trước kia mà lại lộ ra một chút hẹp hòi trêu đùa xấu xa, làm gương mặt tái nhợt xinh đẹp như bừng sáng.
Trần Thiên Dương vẫn chưa nói với ai về quan hệ của mình và Phục Thành, trên mặt có hơi ửng hồng.
"Hôm ấy tôi nhìn cậu đứng chung một chỗ với bạn trai. Hai người cậu rất xứng đôi." Mã Miêu Miêu nói với cậu.
Trần Thiên Dương cười một cái, len lén gật đầu.
Mã Miêu Miêu quay đầu lại nhìn cậu, nói: "Anh ta tốt với cậu không?"
Trần Thiên Dương gật đầu ngay tức thì.
(63)
Sau khi Phục Thành nhìn thấy tin nhắn của Trần Thiên Dương, gọi điện thoại gọi Tống Hân đến.
Gã hỗ trợ giới thiệu cho Thạch Xuyên nên hắn vốn định qua mấy ngày sẽ cùng Trần Thiên Dương cám ơn gã. Thế nhưng Tống Hân hối vô cùng.
Hai người đều uống một chút rượu, không thể lái xe, Tống Hân gọi điện thoại bảo tài xế tới đón, Phục Thành nhìn cửa hàng hoa ven đường, đột nhiên nghĩ ra mình còn chưa tặng gì cho Trần Thiên Dương.
Tống Hân gọi một cú điện thoại lại không tìm ra Phục Thành. Lúc gã tìm được người thì thấy trong tay Phục Thành có thêm một bó hoa. Gã còn tính chế nhạo hắn, thì thấy biểu tình hắn không đúng lắm.
Gã thuận tầm mắt nhìn sang thì thấy bốn người đối diện, Trần Thiên Dương mặt mày thanh tú như một gốc cây bạch dương nhỏ, trong l*иg ngực cô gái bên cạnh ôm một bó hoa. Hoa hồng đỏ.
Trần Thiên Dương ôm người lên xe, cô gái đưa cánh tay ra ôm cậu một chút, nói: "Thiên Dương, lần sau gặp."
"Dương Dương, lần sau đến nhà dì chơi nhé." Người lớn trong nhà ở sau cười híp mắt lên xe.