Chương 15

Chương 15

(64)

Bây giờ đã qua lúc nóng nhất, buổi tối gió mát từng cơn, Trần Thiên Dương uống một chút rượu, bị gió lạnh thổi tới mà nhiệt độ trên mặt cũng hơi hơi hạ hết.

Trên điện thoại, Phục Thành nhắn tin nói mình đi cùng Tống Hân vào ba tiếng trước.

Trần Thiên Dương về nhà mình, gửi một tin cho Phục Thành, "Anh đang làm gì thế?"

Cậu đi tới dưới lầu rồi mà vẫn không nhận được hồi âm của Phục Thành, ngẩng đầu lên lại thấy Triệu Dương đang nhanh chân bước tới chỗ cậu.

"Dương Dương!" Triệu Dương kéo tay Trần Thiên Dương, lực tay lớn đến mức dọa người, "Chúng ta nói chuyện đi. Em đừng tránh anh nữa."

(65)

Bốn phía yên tĩnh, mấy toà chung cư cũ kỹ dọc theo đường nhỏ lần lượt nhấp nhô. Dưới ánh đèn đường vàng mờ không người qua lại, trong góc tối chật hẹp lại truyền ra vài tiếng động nhỏ.

Gân xanh trên cổ Trần Thiên Dương bất ngờ nổi lên, mặt mày thanh tú và một cánh tay bị đặt ở trên mặt tường gồ ghề. Một cái tay khác của cậu thì bị Triệu Dương vặn ra phía sau giữ chặt, yết hầu không có âm thanh phát ra mấy tiếng thở gấp nặng nề.

"Dương Dương, ngày đó là anh uống nhiều. Anh sai rồi." Triệu Dương lại bắt đầu xin lỗi.

Triệu Dương thấy Trần Thiên Dương không có phản ứng gì, biểu tình trở nên quái lạ, "Em kết giao được bạn mới thì tính toán cắt đứt không cần anh nữa đúng không."

Con ngươi Trần Thiên Dương chuyển động một chút, nhìn về phía Triệu Dương đang mỉm cười quái dị. Đại khái gã có chút không bình thường, ánh mắt làm người ta hãi hùng, "Em đến với anh ta đúng không? Vậy anh thì sao? Anh ở chung với em lâu như vậy, em lại đối xử với anh như thế à? Anh thấy anh ta hôn em. Trước kia chỉ đυ.ng chạm thôi mà em cũng có thèm cho anh chạm đâu."

"Em trốn cái gì hả? Anh đối xử với em không tốt chỗ nào? Em lại làm thế với anh? Bởi vì anh là người tàn phế à?" Triệu Dương bóp tay Trần Thiên Dương đến mức bầm tím. Nước mắt gã bất ngờ trào khỏi mắt chảy xuống, nhìn đáng thương lại còn đáng sợ.

Triệu Dương cho rằng Trần Thiên Dương đáng thương, xem cậu như đứa nhỏ không có kẹo ăn. Gã lấy ra vài viên kẹo dụ dỗ đã muốn người đi cùng với gã.

Gã khóc lóc, lại đột nhiên quái dị cười phá lên, "Em cũng là một kẻ tàn phế, em thì xứng với ai đây? Có ai bình thường lại đi thích một kẻ tàn phế không thể nghe không thể nói chứ?"

"Tên kia là Phục Thành đúng không? Anh biết. Kiểu người có tiền, cái gì cũng không thiếu. Người ta cùng lắm chỉ tìm em vui đùa một chút mà thôi. Anh ta làm em kiểu gì nhỉ? Giống như vậy à?"

Triệu Dương dán vào lưng Trần Thiên Dương, dưới khố mấy lần chọt chọt phía trước.

(67)

Trần Thiên Dương chưa từng không sợ đau như thế, trong miệng nếm trải mùi vị đất cát, trán cũng bị sượt rách, cánh tay bị đè lên trên tường để lại vết máu đỏ thẫm nhầy nhụa.

Cậu lách nửa người tránh ra khỏi Triệu Dương và bức tường rồi lấy hết sức đánh Triệu Dương một quyền, không để ý tới cơn đau đạp thêm một cước.

Chuyện đánh nhau như vậy, còn phải dựa vào không thầy cũng nên (*).

(*) vô sự tự thông (师自通): thành ngữ, chỉ việc không có thầy dạy hoặc là những người khác truyền thụ và trợ giúp hướng dẫn cũng có thể lý giải, tìm thấy hoặc là thông hiểu vật gì đó.

Triệu Dương bị cậu đạp một cước ngã trên mặt đất, đầu tiên là khϊếp sợ nhìn Trần Thiên Dương đột nhiên vùng lên, dòng máu trên trán cậu chảy qua đôi mắt luôn luôn ôn hòa ngập nước, nhìn cứ như là rỉ ra huyết lệ.

Triệu Dương cười rộ lên, lớn tiếng nói: "Trong lòng tự em rõ ràng, em đều hiểu hết mà. Em chỉ là tình nguyện bị người khác chơi thôi!"

Sắc mặt Trần Thiên Dương trắng bệch, trên mặt lẫn lộn màu và đất, sốt ruột không biết làm sao. Cổ họng cậu phát ra âm thanh như là thứ gì vỡ ra, vừa chật vật vừa đau lòng.

Triệu Dương nói cái gì, cậu không hề nghe rõ, l*иg ngực ngạt thở không thuận khí, siết chặt nắm đấm xông tới.

Nhưng có người nhanh hơn cậu, một cước trong nháy mắt làm Triệu Dương mất đi tiếng động.

Là Phục Thành.

Nhưng hắn không giống với bình thường, trong khóe mắt chênh chếch toàn là hơi lạnh.

Phục Thành bước dài đi tới, xốc Triệu Dương lên, năm ngón tay cùng nhau nắm lại thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đấm xuống một cái. Triệu Dương đã ngất đi, lỗ mũi và miệng đều tràn ra máu đen tối màu.

Phục Thành như một Diêm Vương muốn đi đòi mạng, mặt không thay đổi giơ tay lên, tàn nhẫn hạ xuống từng cú.

Mặt mày Trần Thiên Dương càng trắng hơn, chạy tới ôm lấy Phục Thành lại như là ôm vào một tảng đá. Cậu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuống họng vỡ ra từng tiếng như ẩn giấu một con quái vật, phát ra âm thanh khàn khàn khó nghe.

"A a a..."

Phục Thành căng ra, cả người cứng như sắt, lúc quay đầu lại, cái cổ như là bị gỉ sét. Hắn nhìn thấy Trần Thiên Dương đỏ bừng hai mắt, đột nhiên trên tay thoát lực.

Tống Hân nhân cơ hội tha Triệu Dương trong tay hắn xuống dưới, sợ Phục Thành phát rồ nên lại tha người ra xa chút.

Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương, đôi mắt ngập trong máu, đột nhiên vươn tay che đi đôi mắt Trần Thiên Dương, cúi đầu dán vào trán của cậu.

Tống Hân đứng ở đằng kia ngó qua chỗ khác, đạp Triệu Dương sống dở chết dở nằm ở ven đường một cái. Gã thực sự là tích đại đức gì rồi, thứ nào cũng đυ.ng phải.

(68)

Trần Thiên Dương lấm lem cả bùn và máu trên người, quanh vết thương đã được Phục Thành xử lý sơ qua khi ở trên xe, nhưng mà một cái tay xước rớt một ít thịt, cả đầu thì đầy vết bầm tím, trên trán rách một lỗ, nửa bên mặt trầy trụa. Cả hai đến bệnh viện xử lý xong, đã là hừng đông.

Phục Thành cho Trần Thiên Dương một ly sữa bò nóng bỏ thêm đường.

Trần Thiên Dương muốn nói chuyện với hắn, khổ nỗi không mở miệng được. Phục Thành ôm cậu, Trần Thiên Dương cũng còn không tự nhiên thẹn thùng, nhất thời quên mất mình muốn nói rõ cho Phục Thành.

Phục Thành hôn cái trán Trần Thiên Dương một cái, ngồi ở bên giường, nhìn cậu không nhắm mắt, đưa tay che lại mắt cậu.

Lông mi trong lòng bàn tay Phục Thành nhúc nhích mấy lần, Trần Thiên Dương thuận theo mà nhắm hai mắt lại.

Đợi đến khi Phục Thành đi ra ngoài, mí mắt mỏng manh của Trần Thiên Dương nhúc nhích một chút.

Mình làm anh ấy khó chịu vậy sao?

Không biết qua bao lâu, Trần Thiên Dương mang dép lê đi ra ngoài. Cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lại nhìn thấy Phục Thành dựa vào ghế sô pha, nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, trong tay hắn cầm ly rượu, bình rượu trước mặt đã rỗng cả bình.

Trần Thiên Dương nhìn Phục Thành, nhấc ly rượu từ trong tay hắn đi. Phục Thành một chút đã tỉnh, đôi mắt như là vực sâu dung nham sắp phun trào, ở trong mùi rượu thoang thoảng, dường như thiếu chút nữa là có thể nhóm lên một ngọn lửa nhỏ.

Trần Thiên Dương vươn tay muốn nâng hắn dậy lại bị lòng bàn tay nóng bỏng nắm chặt, đẩy lên thảm trải sàn, cái bóng cao to Phục Thành cũng áp xuống.

Lần trước Phục Thành ra tay quá nặng, dấu hôn khắp người Trần Thiên Dương qua mấy ngày còn chưa tan. Phục Thành vẫn luôn không có làm đến bước kế tiếp.

Bây giờ Phục Thành ấn cậu xuống, hung hãn cường thế hôn cậu, tay thô bạo cởi bỏ quần áo trên người, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Lúc Trần Thiên Dương thất thần thì bị đút chút rượu cay xé họng, ho không ra, sặc đỏ cả mặt. Phục Thành bèn hôn cậu, tay cũng nắm lấy phía dưới cậu, khıêυ khí©h làm cậu nổi lên cảm giác.

Thời điểm bị tiến vào, câu bị nong căng ra, như là bị đinh thép tiến vào thân thể.

Trần Thiên Dương kêu không được, âm thanh đều kẹt trong cổ họng. Cái cảm giác đau đớn không có chỗ giải tỏa làm khóe mắt cậu như nứt ra. Trên cần cổ tái nhợt toàn là mạch máu màu tím nhạt, như là người đã chết bất đắc kỳ tử.

Bàn tay trắng nõn của cậu nắm thật chặt gối ôm ghế sô pha, cuối cùng co giật rồi buông lỏng, đầu ngón tay run rẩy trong không khí.

Đại khái là cái cảm giác này cũng không tốt, Phục Thành ôm cậu đi vào phòng tắm, gạch men lạnh lẽo làm Trần Thiên Dương tỉnh táo một chút. Phục Thành bôi sữa dương thể lên phía sau của cậu, sau đó ấn một cái đi vào. Trần Thiên Dương thẳng eo nhích lên một chút lại bị hắn giữa bụng dưới kéo về.

Đôi mắt đen bóng của Phục Thành nóng bỏng, tràn đầy du͙© vọиɠ. Hắn như là thần giữ của, xem người trong ngực là thỏi vàng cuối cùng, hận không thể chết luôn trên người cậu.

Trần Thiên Dương cảm thấy mình sắp chết rồi. Cậu không cảm giác được bất kỳ vui sướиɠ nào. Thật giống một buổi hiến tế, trước mắt xuất hiện màu trắng hư ảo.

Trong quá trình dài dằng dặc, trên mặt trắng bệch Trần Thiên Dương dần dần hơi ửng hồng khác thường, miệng cũng đỏ bừng như một yêu tinh. Hai chân cậu vô lực gác lên eo Phục Thành, đùi trong hỗn hợp đỏ trắng, theo động tác Phục Thành nhấp nhô.