Chương 49: Chỉ cần mình ngươi
Tây Tường Liệt mang một lòng đầy nghi vấn đẩy cửa đi vào, Đàm Tư Tư vừa nghe hạ nhân truyền lời, lập tức kích động đi ra nghênh đón. Nơi này đã thật lâu không có người ngoài bước vào.
“Vương gia, thần thϊếp ra mắt Vương gia, cấp Vương gia vấn an.”
“Miễn lễ.” Nói xong, Tây Tường Liệt liền hướng sảnh chính đi đến.
“A, Vương gia, ngài có muốn lưu lại dùng cơm trưa hay không? Thϊếp sẽ sai người chuẩn bị.” Đàm Tư Tư đi theo Tây Tường Liệt tới sảnh.
“Không cần.”
Vừa đến sảnh chính, bạch điêu đột nhiên từ trên người Tây Tường Liệt nhảy xuống, nhè vào một nha hoàn đứng nơi đó cào túi bụi.
“A!” Nha hoàn kia không hề phòng bị đột nhiên bị bạch điêu tấn công liền sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Đàm Tư Tư sắc mặt trong nháy mắt biến trắng, có loại dự cảm bất hảo đánh úp tới. Nàng cuống quít bắt lấy ống tay áo Tây Tường Liệt : “Vương gia, mau đem súc sinh này ra khỏi người Mặc Tình đi, Mặc Tình sợ nhất là mấy thứ này!”
Tây Tường Liệt nheo mắt nhìn nha hoàn bị sợ hãi kia cùng Đàm Tư Tư một hồi, gạt bàn tay đang nắm ống tay áo của mình ra rồi nói : “Người đâu, bắt Mặc Tình lại, phong tỏa nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào.”
“Vương gia! Vương gia! Thϊếp đã làm ra chuyện gì mà ngài đối xử với thϊếp như vậy, là có người ở sau lưng nói bậy gì sao? Vương gia ngài ngàn vạn lần chớ tin lời xằng bậy a!”
Toàn bộ gương mặt kích động của Đàm Tư Tư đều được Tây Tường Liệt thấy rõ: “Ngươi không cần kích động, chờ bổn vương điều tra rõ ràng sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi.”
“Vương gia, thϊếp cái gì cũng không có làm, ngài phải tin tưởng thϊếp a!”
Không để ý tới nữ nhân đang kêu oan ở phía sau, bạch điêu lại nhảy lên vai Tây Tường Liệt, cùng hắn đi về Nguyệt Tiên Cư.
Vừa lúc đi vào đã thấy Tiểu Nhiễm mơ màng mở mắt.
“Nhiễm Nhi, ngươi tỉnh?” Tây Tường Liệt nắm tay Tiểu Nhiễm: “Trên người có còn đau nữa không?”
Tiểu Nhiễm lắc đầu, nhưng ngay sau đó mày lại nhíu chặt, trên trán ra đầy mồ hôi, môi có chút phát run.
“Đầu lưỡi rất đau đúng không?” Tây Tường Liệt đau lòng lau mồ hôi trên trán cho nó, với tay cầm lấy thuốc mỡ: “Đầu lưỡi bị thương hẳn là phải bôi thuốc, có chút khổ, ngươi cố chịu a.”
Thu Đào muốn cầm lấy thuốc kia bôi cho công tử lại bị Tây Tường Liệt cự tuyệt, hắn rửa tay thật sạch, sau đó thì bắt đầu bôi thuốc lên trên ngón tay.
“Nhiễm Nhi, hé miệng, ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Tiểu Nhiễm mắt nhìn ngón tay Tây Tường Liệt, lại nhìn nhìn mặt hắn, chậm rãi hé miệng.
Ngón tay vói vào miệng, vị thuốc đông y chua sót làm Tiểu Nhiễm rất khó chịu, chính là nó vẫn như cũ ngoan ngoãn nhìn chăm chú người đang lom khom bôi thuốc cho mình.
Tay Vương gia thực ôn nhu, vì sợ nó đau nên thật cẩn thận bôi từng chút từng chút một ở chỗ lưỡi bị thương. Vương gia tới cứu nó, giống như đang nằm mơ vậy, vào lúc mình tuyệt vọng như thế hắn lại tới cứu mình.
Chỉ cần nhìn hắn, chạm vào hắn, nó sẽ không còn sợ hãi nữa, tâm liền trở nên an tĩnh.
Sau khi bôi thuốc xong, Tiểu Nhiễm ngậm miệng lại, vị thuốc đông y vô cùng kinh khủng lập tức xộc thẳng vào xoang mũi, Tây Tường Liệt nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm khó chịu của Tiểu Nhiễm, liền bò lên giường đem nó ôm vào trong lòng.
“Cố chịu một chút, sẽ hết đau mau thôi.” Tây Tường Liệt sợ Tiểu Nhiễm đau, không dám dùng sức ôm nó: “Nhiễm Nhi, ngươi có hận ta hay không?”
Tiểu Nhiễm nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng lắc đầu, Vương gia sao lại hỏi thế?
“Ta đã để cho cái loại nữ nhân độc ác như vậy ở lại trong vương phủ, ta đã để một kẻ ác độc thế ở bên cạnh ngươi. Hiện tại nghĩ lại, lúc ta đi vắng nàng cũng có thể không thiếu cơ hội bắt nạt ngươi, ta lại không ở đó bảo vệ ngươi, thậm chí còn bởi vì lời nói của nàng mà hiểu lầm ngươi. Chẳng trách ngươi vẫn luôn muốn trở về cuộc sống của hạ nhân, ở bên cạnh ta ngươi nhất định cảm thấy quá khổ sở. Đều là ta sai, Nhiễm Nhi, thực xin lỗi.”
Thanh âm của Tây Tường Liệt tràn ngập sự hối hận, Tiểu Nhiễm giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn.
“Đều là ta quá mức cố chấp, hiện tại ngẫm lại, chỉ là dung nhan giống nhau thì sao chứ? Ta… sẽ không bao giờ để kẻ nào có thể làm tổn thương ngươi nữa, chờ mọi chuyện điều tra rõ ràng xong, ta liền giải tán thê thϊếp. Cả đời này, ta chỉ cần có một mình ngươi là đủ rồi.”
Tiểu Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt, Vương gia vì nó mà giải tán thê thϊếp?
“Ngốc, vì ta và ngươi cái gì ta cũng có thể làm, cho dù muốn ta buông tay bỏ hết quyền quý hay địa vị, ta cũng đồng ý.” Tây Tường Liệt cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi của Tiểu Nhiễm.
“Sao ngươi lại khóc? Nhiễm Nhi……”
Ối giồi ôi vẫn ngọt ngất ngây